[P2/6]
6.
Tiêu Hạc Xuyên nói không ngừng, nói đến mức Chu Hành á khẩu không trả lời được.
Lúc này hắn khác hoàn toàn với dáng vẻ tức giận đến đỏ mặt tối qua.
Ta hơi kinh ngạc, nhịn không được mà nhìn hắn lâu hơn.
Phát hiện được ánh mắt của ta, hắn nhanh chóng nhìn ta một cái, sau đó đột nhiên cong môi, nhướng mày nhìn ta như đang tranh công.
Dường như đang nói: “Nhìn ta đi, ta có lợi hại không?”
Ta: “…”
Đúng là rất lợi hại.
Hôm qua lúc hắn sai người đưa ta về đã là chạng vạng tối.
Thúc ngựa từ ngoại ô vào cung cũng khoảng một canh giờ, khi đó cung cũng đã sớm đóng cửa.
Hôm nay giờ Mão bắt đầu tảo triều.
Lúc này còn chưa tảo triều.
Cũng không biết hắn làm cách nào để lấy được thánh chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Có lẽ thấy ta và Tiêu Hạc Xuyên im lặng nhìn nhau, mặt Chu Hành Dã hết xanh rồi lại đỏ.
Nhưng hắn không để ý đến Tiêu Hạc Xuyên mà nhìn về phía ta, giọng không chút kiên nhẫn.
“Tống An Vũ! Hôn ước của ta và ngươi đã lui, tứ hôn này không thể thành được.”
“Đi, cùng ta vào cung gặp Hoàng thượng.”
Ta lại nắm chặt thánh chỉ không nhúc nhích.
“Chu tướng quân, gần đến hôn kỳ ngươi mới báo ngươi muốn cưới người bên ngoài, ta không đồng ý làm bình thê, càng không muốn làm thiếp.”
“Không phải ngươi rất chắc chắn ta không dám từ hôn với ngươi sao?”
Dường như hắn ta không ngờ ta sẽ từ chối.
Chu Hành Dã đột nhiên mở to mắt, dường như không dám tin.
“Vũ Yên một mình ở núi Nguyệt Quan đã chịu khổ rất nhiều, bây giờ lại…”
“Dù sao cũng chỉ là một danh phận mà thôi, ai cũng nói ngươi dịu dàng rộng lượng, vì sao ngươi không thể bao dung nàng ấy?”
Bao dung nàng ta?
Ta suýt tức đến bật cười.
“Người ta là thanh mai trúc mã với ngươi chứ không phải ta, người muốn thành thân với tiểu thanh mai cũng là ngươi.”
“Tại sao ta không nguyện ý gả cho ngươi lại thành ta không biết bao dung cho người khác rồi?”
Ta dừng lại một chút, trầm giọng sai người lấy thư từ hôn trong phòng ra.
“Chu tướng quân, cho dù hôm nay không có thánh chỉ tứ hôn thì hôn lễ này ta cũng muốn hủy.”
“Thư từ hôn đã chuẩn bị xong, từ nay về sau chúng ta ai gả ai cưới cũng không liên quan đến nhau, xin chư vị làm chứng.”
Giây phút nhìn thấy thư từ hôn, vẻ mặt hắn ta đột nhiên trầm xuống rồi trở nên vô cùng tức giận.
“Tống An Vũ, từ hôn? Ngươi dám?”
Thân là võ tướng, động thủ gần như là bản năng.
Có lẽ hắn ta muốn tiến lên nắm lấy tay ta.
Nhưng còn chưa lại gần ta thì bả vai đã bị người ta cố định.
“Suỵt…”
“Đừng có hô to gọi nhỏ như vậy, đừng có sủa loạn làm hỏng thanh danh người ta như thế.”
Chu Hành Dã giãy dụa hai lần nhưng không tránh được.
Tiêu Hạc Xuyên lại ngược lại, không nhúc nhích chút nào.
Lúc lại gần Chu Hành Dã, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm.
Rõ ràng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt nhưng khi hắn nghiêm mặt lại lại đáng sợ đến dọa người.
“Sau ngày hôm nay, ngươi và nàng không còn quan hệ gì cả, sau này thấy nàng, làm phiền ngươi gọi một tiếng Tống nương tử, hoặc tôn xưng gọi nàng một tiếng thế tử phi, đừng phá hỏng thanh danh của nàng.”
7.
Chu Hành Dã bị Tiêu Hạc Xuyên đuổi ra ngoài.
Không có hắn quấy rầy, giám thị được thưởng, cũng cười ha ha hồi cung phục mệnh.
Mãi cho đến khi mọi người đều rời đi, vẻ mặt Tiêu Hạc Xuyên mới thả lỏng, lại khôi phục dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc kia.
Đêm qua đèn đuốc lờ mờ, trò chuyện vội vàng, ta không kịp nhìn kĩ hắn.
Đây là lần đầu tiên ta và hắn chính thức gặp mặt.
Hôm nay hắn đội phát quan cao (1).
(1) một trong những đồ trang trí của người Hán cổ xưa. Một chiếc vương miện nghi lễ được các thanh niên quý tộc đội để buộc tóc.
Khác với sự yêu dã đến kinh diễm tối qua, giờ hắn càng hiên ngang hơn, khí khái hào hùng hơn chút.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, ánh mắt hắn bỗng nhiên mất tự nhiên dịch chuyển, sau đó ho nhẹ một tiếng.
“Chu Hành Dã có quân công, là người có công với triều đình, là người được người người trong kinh nịnh hót, cho dù hắn hạ thê làm thiếp, ngươi từ hôn hợp tình hợp lí cũng khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích.”
“Chuyện quá gấp, ta cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.”
“Có thánh chỉ tứ hôn này, người ngoài cũng không dám khinh thường ngươi nữa.”
Tiêu Hạc Xuyên khiến ta giật mình.
Hoàn toàn chính xác.
Ta là nữ tử.
Hơn nữa lại còn là thương nữ tiếp xúc với đủ hạng người.
Mặc dù ta và Chu Hành Dã đính hôn là môn hộ tương xứng, nhưng bây giờ hắn ta có quân công, trong mắt người khác, ta vẫn là người trèo cao.
Nếu hôm nay không có đạo thánh chỉ tứ hôn này, nếu ta chỉ vì hắn ta muốn thú nữ tử khác mà quyết lùi bước.
Những từ như “ghen tị”, “lòng dạ nhỏ mọn” sẽ như hình với bóng gắn với ta, ảnh hưởng đến thanh danh của ta.
Ta không ngờ, chuyện xảy ra đột ngột vào ngày hôm qua mà Tiêu Hạc Xuyên lại nghĩ sâu xa như vậy.
Có hơi bất ngờ.
“Nhưng như vậy thì không phải thế tử phải chịu rất nhiều tiếng xấu như ép buộc người khác, cắt đứt nhân duyên của người khác sao?”
Dù sao trong mắt ta, hôn sự này chỉ là một cuộc giao dịch.
Hi sinh như vậy cũng không cần thiết.
Nhưng Tiêu Hạc Xuyên lại không thèm để ý.
Hắn lấy quạt xếp ra.
“Dù gì thì thanh danh của ta cũng không tốt.”
“Ngươi muốn gả cho ta như vậy, đương nhiên ta phải hoàn thành giúp ngươi rồi.”
Ta: “…”
Không hiểu vì sao lời cảm tạ đến môi đột nhiên trở nên thật nóng miệng.
8.
Ta đoán không sai.
Kinh thành ngư long hỗn tạp, mọi người đến trà dư tửu lậu thích nói nhất là những chuyện tình cảm lộn xộn.
Chưa đến hai ngày, trên phố đã bắt đầu bàn tán.
Nhưng lại không ai nhắc đến ta.
Chỉ truyền ta và Chu Hành Dã gần thành thân đến nơi, nửa đường lại xuất hiện một Tiêu Hạc Xuyên ngang ngược cắt duyên.
Ngay cả Hoàng đế cũng chịu họa.
Nghe nói hôm đó sau khi Chu Hành Dã rời Tống phủ đã thật sự tiến cung.
Hắn ta quỳ trước ngự tiền mấy canh giờ, cầu Hoàng thượng thu hồi ý chỉ tứ hôn.
Nhưng Hoàng thượng cũng không để ý đến hắn ta, cho người đuổi hắn ta về.
Từ triều đình cho đến trên phố đều đồn, thiên tử và Tiêu Hạc Xuyên cường thủ hào đoạt (1), làm trái với đạo đức lẽ thường, cũng khiến trái tim thần tử rét lạnh.
(1) nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn.
Lúc thị nữ Tuệ Nhi nghe ngóng tin tức trở về, ta đang cùng quản gia tính toán thu chi của quán rư//ợu phía Đông và khế ước nhà đất.
Nàng ấy bĩu môi, tức giận nói: “Cũng không biết Chu tướng quân kia nghĩ gì nữa.”
“Rõ ràng người muốn thú người khác là hắn, bây giờ lại tỏ vẻ thâm tình, làm bộ làm tịch, không duyên không cớ gì khiến người ta buồn nôn…”
Chu Hành Dã nghĩ như thế nào sao?
“Chỉ là thánh chỉ tứ hôn và việc ta từ hôn khiến hắn mất mặt mà thôi.”
Không giải thích quá nhiều.
Ta chọn hai quán rư//ợu không tệ, cho người đưa khế ước cửa hàng đến chỗ Tiêu Hạc Xuyên.
Ta vốn muốn cảm tạ Tiêu Hạc Xuyên, trước tiên nên thực hiện chút hứa hẹn của bản thân.
Nhưng khế ước mà ta cho người đưa đi, chỉ hai canh giờ sau đã bị Trưởng công chúa tự mình mang trả lại.
9.
Trưởng công chúa đột nhiên đến, ta không kịp chuẩn bị chút nào.
Nhìn nàng ấy ném khế ước nhà đất lên bàn “bộp” một cái.
Thậm chí ta còn hơi mông lung.
Nhưng dường như nàng không có ý định lòng vòng.
“Ngươi cho người mang khế ước cửa hàng đến là có ý gì?”
“Bản cung sinh nhi tử, không phải nữ nhi, không cần sính lễ của ngươi.”
Nàng ngồi ở vị trí chủ vị, cằm hơi nâng lên, mày chau lại, khí thế mạnh mẽ.
Ta chưa từng gặp qua tình huống này, đột nhiên trong lòng có hơi chần chừ, hô hấp cũng căng thẳng.
Tin đồn về vị Trưởng công chúa này ta đã nghe từ trước.
Nàng là tỷ tỷ ruột cùng mẫu thân với Thánh thượng hiện tại.
Nghe nói, năm đó khi Tiên hoàng vẫn còn tại thế, mẫu phi nàng vì xuất thân cung nữ mà không được sủng ái.
Vì giúp mẫu phi củng cố, cũng vì để Thánh thượng năm đó vẫn còn là hoàng tử được Tiên hoàng coi trọng, nàng giả nam nhập ngũ.
Một người dẫn tiểu đội năm trăm người xâm nhập quân doanh Tây Nhung, thừa dịp ban đêm lấy thủ cấp tướng địch, một trận thành danh.
Tương truyền tính cách nàng hung hãn, ngay cả thiên tử cũng dám thẳng tay mà tát.
Năm đó Thánh thượng đăng cơ đã xảy ra một trận cung biến.
Là nàng cố thủ cửa cung, ch//ém gi//ết phản quân, dùng thân ngăn mũi tên cho Hoàng thượng mới giữ vững được thế cục.
Đến mức chỉ cần nói đến vị Trưởng công chúa này là người người câm như hến, đến nay trên triều đình không ai dám trêu chọc nàng.
Ta chọn Tiêu Hạc Xuyên cũng một phần vì chuyện này.
Nghe lời Trưởng công chúa nói, ta hạ mắt suy nghĩ.
Mộ lúc sau mới cẩn thận lên tiếng,
“Điện hạ, những thứ này… là ta tặng và tạ lễ với thế tử.”
Trưởng công chúa không hổ là người đã từng trải qua cung biến.
Chỉ một câu nàng đã hiểu mọi chuyện.
“Tạ lễ?”
“Chẳng lẽ ý của ngươi là, hôn sự của ngươi và nhi tử ta chỉ là một cuộc giao dịch?”
Nàng nói xong thì trầm mặt.
Trong lòng ta căng cứng, đang muốn lên tiếng giải thích.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa đã vang lên tiếng động ồn ào.
Thị nữ còn chưa chạy vào đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc bi thương của nữ tử.
“Tống tiểu thư, ta chỉ muốn có một chỗ dung thân mà thôi.”
“Người thả cho ta một con đường sống đi, cầu xin người…”
10.
Liên Vũ Yên đột nhiên tìm đến khiến ta hơi bất ngờ.
Dù sao trước kia ta và nàng ta chỉ vội vàng gặp nhau một lần, sau này cũng không gặp lại.
Lúc nàng ta được mang vào vẫn còn đang khóc.
Khóe mắt ửng đỏ, nước mắt óng ánh vương trên mặt, ta nhìn còn thương.
Đúng là một mỹ nhân.
Sau khi vào cửa thấy Trưởng công chúa, vẻ mặt nàng ta kinh ngạc, sau đó lập tức sợ hãi quỳ xuống, sắc mặt cũng nhanh chóng trắng bệch.
“Dân nữ không biết điện hạ cũng ở đây, dân nữ cũng không phải cố ý va chạm với điện hạ, mong điện hạ thứ tội.”
Không biết?
Trưởng công chúa chân trước vừa đến nàng ta đã chân sau đến cửa.
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Ta không tin.
Nhưng hình như Trưởng công chúa tin.
Nàng nhíu mày, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Ánh mắt nhìn về phía Liên Vũ Yên, không giận tự uy.
“Ngươi là ai?”
“Vì sao lại nói Tống nương tử cho ngươi một con đường sống?”
Liên Vũ Yên yếu ớt quỳ xuống.
“Dân nữ là nữ nhi trại trưởng Xích Tiêu Doanh, Liên Thắng. Ba năm trước phụ thân tử trận nơi chiến trường, là Chu tướng quân thu lưu và chăm sóc ta.”
“Chu tướng quân vẫn luôn đối xử với ta như huynh muội, nhưng mấy ngày trước, ta… ta thiếu chút nữa bị người ta chà đạp…”
“Tướng quân cảm thấy ta thê thảm đáng thương, lại gặp nạn lớn, nguyện ý đợi sau khi Tống tiểu thư qua cửa sẽ ban cho ta danh phận thiếp thất, bảo toàn thanh danh của ta.”
Nàng ta không chút e dè nói ra chuyện mình thiếu chút nữa bị làm nhục.
Nói đến nỗi đau, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ấp úng nửa ngày, nàng ta mới ngẩng đầu nhìn ta.
“Tống tiểu thư, ta biết người không thích, là vì ta nên người mới nhất định muốn từ hôn với tướng quân.”
“Bây giờ tướng quân là vì người nên muốn đưa ta đi.”
“Nhưng hôm đó người cũng đã thấy rồi, ta bị người ta bắt đi, thanh danh bị mất, không còn chỗ nào để đi, rời khỏi phủ tướng quân chỉ còn con đường ch//ết.”
“Cầu người, đừng vì trừng phạt ta mà hủy hôn với tướng quân, xin người để lại cho ta một con đường sống đi…”
(Còn tiếp)