[P1/6]
1.
Liên Vũ Yên hình như suýt bị người ta làm nhục.
Nàng ta là người Chu Hành Dã mang về từ núi Nguyệt Quan, tiểu thanh mai được hắn ta nuôi trong hậu trạch.
Mặc dù tin tức đã bị Chu Hành Dã ép xuống nhưng ta vẫn nghe được chút tiếng gió.
Nghe nói, không biết vì sao hai người đó hôm qua lại cãi nhau.
Liên Vũ Yên khóc lóc chạy ra khỏi phủ.
Lúc quay lại nàng ta đã hôn mê bất tỉnh, trên người là áo choàng của Chu Hành Dã.
Mà lúc ôm nàng ta về, Chu Hành Dã m//áu me đầy người, vẻ mặt vừa bi phẫn vừa hối hận.
Lúc đi đường để lộ cổ tay trắng muốt của nữ tử.
Dưới áo choàng, nàng ta dường như không mảnh vải che thân, cái gì cũng không mặc.
Thị nữ nghe ngóng tin tức tức giận trở về nói với ta.
“Còn nửa tháng nữa là hắn thành thân với tiểu thư.”
“Giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại thân mật với nữ tử khác như vậy, đây là đang coi thường người sao?”
Đương nhiên không.
Vì chưa đầy mấy canh giờ sau, Chu Hành Dã đã đến.
Hắn ta nói: “Tống An Vũ, Vũ Yên bây giờ cái gì cũng không có, qua lần gặp nạn này nếu không còn cả ta thì nàng ấy sẽ không sống nổi.”
“Ta muốn thú nàng ấy.”
Giọng hắn ta vô cùng chắc chắn, không có chút gì là muốn bàn bạc.
Mà giống như đang ban ân thì hơn.
Hắn ta dừng một chút rồi lại đề nghị: “Ta không muốn để nàng chịu uất ức.”
“Nhưng nếu nàng không muốn làm thiếp thì có thể làm bình thê với nàng ấy.”
Dường như hắn ta chắc chắn rằng ta sẽ nhịn, chỉ bỏ lại một câu “nàng suy nghĩ một chút” rồi vội vàng quay về.
Ngày hôm sau, bà tử đi tìm hiểu tin tức quay về nói hắn ta canh giữ cả đêm trong phòng Liên Vũ Yên, thậm chí sáng sớm còn sai người chuẩn bị mũ phượng và giá y.
Toàn kinh thành đều biết ta yêu Chu Hành Dã đến thảm.
Bảo bối có giá trị liên thành ta đưa vào phủ hắn ta như đang ném tiền qua cửa sổ vậy.
Hắn ta ở chiến trường, ta đưa lương thực và y phục mùa đông.
Thậm chí sau khi đính hôn, hắn ta lấy cớ chiến tranh nên kéo dài hôn sự từ năm này qua tháng khác, kéo dài từ năm ta mười bảy tuổi đến năm ta hai mươi mốt tuổi.
Ta cũng không lời oán giận.
Hắn ta nghĩ rằng năm năm qua ta đều chịu đựng, nên giờ không đến mức không chịu một chức danh “bình thê”.
Nhưng lần này ta không muốn nhịn nữa.
Không chút do dự, ta phân phó thị nữ chuẩn bị xe ra khỏi thành.
Cho đến khi gõ cửa biệt viện Hầu phủ, nhìn thấy Tiêu Hạc Xuyên mới từ suối nước nóng lên, ta mới mỉm cười yếu ớt nói: “Tiêu thế tử, thành thân không?”
“Nửa tháng sau.”
“Ta tự mang đồ cưới giá trị liên thành đến, tiệc cưới cũng có sẵn.”
2.
Tiêu Hạc Xuyên.
Trưởng tử duy nhất của Trưởng công chúa và Mân Dương vương.
Là công tử bột nổi danh kinh thành.
Nghe nói một việc đàng hoàng cũng không làm.
Đua ngựa, đấu chim, đánh hoàng tử lại làm không thiếu việc làm.
Rõ ràng tính cách ngang ngược kiêu căng, ngay cả Thánh thượng cũng muốn tránh gặp hắn nhưng hắn lại có một khuôn mặt tuyệt thế.
Lúc này không biết hắn có phải là mới từ bể tắm ra hay không.
Mái tóc đen nhánh hơi ẩm, dây buộc áo bào lỏng lẻo.
Đôi mắt mở lớn, ánh mắt sắc bén lúc này đều là kinh ngạc.
“Thành thân?”
“Không phải ngươi yêu con hàng họ Chu xấu xí kia ch//ết đi sống lại sao?”
“Sao? Hắn phụ ngươi à?”
Con hàng xấu xí?
Từ hắn dùng để hình dung Chu Hành Dã khiến mí mắt ta nhảy lên một cái.
Dù sao tướng mạo Chu Hành Dã cũng không quá kém.
Đầu năm hắn ta thắng trận hồi triều, cưỡi ngựa đi qua đường Huyền Vũ còn nhận được một xe toàn túi thơm.
Nhưng yêu ch//ết đi sống lại?
Cũng không có.
Tống gia buôn bán mấy chục năm, đến thế hệ phụ thân ta đã đến đỉnh cao.
Nhưng ông lại rất yêu mẫu thân ta, cả đời chưa từng nạp thiếp.
Kết quả chỉ sinh một nữ nhi là ta.
Hôn sự với Chu Hành Dã là ông quyết định thay ta trước khi qua đời vì bệnh.
Chu Hành Dã là hàn môn xuất thân tân triều đình, gia cảnh không kém Tống gia là bao.
Mượn sức mạnh của hắn ta để bảo vệ gia nghiệp Tống gia, ta không hề nghĩ ngợi, cứ thế gật đầu đồng ý.
Sau khi phụ thân qua đời, vì để củng cố cho hôn sự này mà ta tiêu không ít bạc cho hắn ta.
Có hôn ước bên người, ta cũng không bị ai làm khó ở kinh thành.
Vì có ta ở phía sau nên hắn ở núi Nguyệt Quan cũng như cá gặp nước.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hôn sự này cũng coi như mỹ mãn.
Nhưng không ngờ lúc thắng trận quay về hắn ta lại mang theo Liên Vũ Yên.
3.
Nghe nói Chu Hành Dã và Liên Vũ Yên là đồng hương, khi còn nhỏ đã từng được phụ thân nàng ta chăm sóc.
Hai người được cho là thanh mai trúc mã.
Theo lí thuyết, phụ thân Liên Vũ Yên qua đời, nàng ta ngàn dặm tìm nơi nương tựa, Chu Hành Dã chăm sóc một hai cũng là chuyện không có gì đáng trách.
Nhưng Chu Hành Dã hành quân đánh trận lại mang nàng ta theo ba năm.
Sau khi hồi kinh càng không quan tâm đến những lời chỉ trích, trực tiếp sắp xếp cho nàng ta ở hậu trạch Chu phủ.
Ta vẫn còn nhớ rõ hôm đó, ta đến hỏi nàng ta sẽ vào trong phủ với thân phận gì, Chu Hành Dã đã tức giận quát lớn.
“Ta và Vũ Yên quen biết nhiều năm, nàng ấy đương nhiên là muội muội ta.”
“Nàng ấy đã đủ đáng thương rồi.”
“Tống An Vũ, nàng đừng ghen tị như vậy.”
Muội muội?
Ghen tị?
Giờ nhớ lại những lời đó ta vẫn cảm thấy buồn cười.
Dù sao ta cũng từng tận mắt nhìn thấy hắn ta ôm “muội muội” này vào ngực.
Hôm qua hắn ta còn vì “muội muội” này mà đặc biệt đến chỗ ta nói, nếu ta không nguyện ý làm bình thê thì sẽ hạ ta xuống làm thiếp.
Thiếp?
Bình thê?
Có khả năng đấy sao?
Ta thành thân chỉ vì muốn có người che chở gia sản.
Nếu đã chạy không khỏi cảnh phu quân tam thê tứ thiếp, không bằng trèo lên một cành cao không dễ chọc thì hơn.
Nhìn Tiêu Hạc Xuyên trước mặt đang nhíu mày tò mò nhìn ta, ta mỉm cười.
“Tiêu thế tử, Tống gia có tiền.”
“Cho dù tương lai ngươi có cá cược đua ngựa, đấu chim hay đến thanh lâu tiêu tiền như rác ta cũng sẽ không nói hai lời.”
“Chỉ cần ngươi thành thân với ta, chỉ cần đám oanh oanh yến yến của ngươi không ồn ào đến trước mặt ta, ta có thể nuôi ngươi.”
“Thế nào, ngươi có đồng ý không?”
4.
Có lẽ chưa có nữ tử nào hai chữ “nuôi ngươi” với hắn.
Tiêu Hạc Xuyên kinh hãi, sau đó hít sâu một hơi.
Khuôn mặt cũng đỏ dần lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy, cho đến khi nhuộm đỏ cả hai tai.
“Đừng, đừng có nói hươu nói vượn!”
“Tiểu gia ta đến thanh lâu vung tiền như rác bao giờ? Đừng làm ô uế thanh danh của ta!”
Dường như hắn bị chọc tức, không nhìn ta nữa mà xoay lưng gọi thị vệ.
“Nhanh đưa nàng ấy về.”
“Cô nương gia đi thăm nam nhân xa lạ, bị truyền đi lấy đâu ra mặt mũi nữa?”
Thị vệ nhận lệnh.
Thậm chí hắn còn uy hiếp.
“Cẩn thận chút, đừng để người khác nhìn thấy, nếu như chuyện tối nay bị lộ nửa chữ, cẩn thận da của ngươi!”
Ta còn muốn nói thêm.
Nhưng vừa gọi một tiếng “thế tử”.
Hắn đã giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú, lập tức chạy vào trong không còn dấu vết.
Mãi cho đến khi ngồi xe ngựa về kinh thành ta mới từ từ lấy lại tinh thần.
Thanh danh?
Tiêu Hạc Xuyên hắn mười chín tuổi mắng Lễ bộ thượng thư.
Mười sáu tuổi làm đổ rư//ợu ngon của vua trong cung yến.
Mười ba tuổi còn đuổi đánh Thái tử và mấy vị hoàng tử khác.
Mọi người tránh còn không kịp.
Hắn đã từng có thứ gọi là “thanh danh” rồi sao?
5.
Cuối cùng Tiêu Hạc Xuyên cũng không nói có đồng ý hay không.
Không đoán được suy nghĩ của hắn, ta liên tục suy tư, quyết định vẫn nên hủy hôn với Chu Hành Dã trước.
Những năm nay việc làm ăn của Tống gia ở kinh thành rất tốt.
Một nửa cửa hàng trong kinh thành đều nằm trong tay ta.
Ta thân là nữ tử, đến gần hôn kỳ lại chủ động từ hôn, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trích.
Không có Chu Hành Dã làm chỗ dựa, cũng sẽ gặp phải chút chuyện phiền toái.
Nhưng so với việc gả vào Chu gia, vướng vào đấu tranh nơi hậu trạch thì những thứ này không tính là gì.
Dù sao tháng trước lúc ta tìm Chu Hành Dã để thương lượng chi tiết về lễ thành hôn, ánh mắt cảnh giác và đắc ý của Liên Vũ Yên trong ngực hắn ta khiến ta chỉ cần nghĩ đến thôi cũng nhức đầu.
Ta hạ quyết tâm, ngày hôm sau dậy rất sớm, cho người mang lụa đỏ, đèn lồng đỏ ra khỏi phủ, sau đó tự mình nâng bút viết thư từ hôn.
Thư từ hôn không khó.
Dùng từ cẩn thận, ta bỏ ra nửa canh giờ để hoàn thành.
Nhưng nét bút cuối cùng còn chưa hạ xuống đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Ta đi ra vì âm thanh ồn ào kia mới phát hiện ngoài cửa có thái giám đến tuyên chỉ.
Thấy ta, thái giám kia nở nụ cười, liên tục nói ba tiếng “chúc mừng” rồi mới bắt đầu đọc thánh chỉ.
Trong thánh chỉ viết rất nhiều.
Đại khái ý là ta tài đức vẹn toàn, phong ta làm huyện chủ An Bình, tứ hôn cho ta và thế tử Tiêu Hạc Xuyên của Hầu phủ Mân Dương, cũng ban thưởng một đống trân bảo, đã định xong ngày, muốn ta và Tiêu Hạc Xuyên thành hôn vào ba tháng sau, ngày mùng chín tháng năm.
Lúc Chu Hành Dã nghe được tin chạy đến thì thánh chỉ cũng vừa tuyên xong.
Có nghĩa là thánh chỉ vừa ra khỏi cung hắn ta đã nhận được tin, sau đó vội vàng cưỡi ngựa chạy đến, búi tóc xiên vẹo cũng không phát hiện ra.
Hắn ta cau mày, nghiến răng nhìn ta chằm chằm.
Nhưng hỏi lại là thái giám tuyên chỉ.
“Ta và nương tử Tống gia có hôn ước, không biết thánh chỉ này của bệ hạ là có ý gì?”
Nhưng người trả lời hắn lại là Tiêu Hạc Xuyên đang từ cửa đi vào.
“Ý gì? Đương nhiên là phẩm hạnh của ngươi không ổn, không xứng với Tống nương tử.”
Không biết hắn đến từ lúc nào.
Đúng lúc đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Sau khi vào cửa cũng không nhìn ta.
Chỉ ngẩng đầu cao đầu, dùng lỗ mũi nhìn Chu Hành Dã.
“Ngươi biết bản thân có hôn ước nhưng lại nuôi nữ nhân trong phủ, người ta nuôi tình nhân còn không rêu rao như ngươi đâu.”
“Nửa tháng trước trên phố đã truyền tin ngươi muốn thú nữ nhân kia làm thê. Sao vậy? Cưới nàng ta làm thê còn để Tống nương tử làm thiếp sao?”
“Ồ, tiểu gia ta có nằm mơ cũng không dám làm chuyện mất mặt như vậy đâu.”
(Còn tiếp)