Nghìn năm sau, ta tự khảo cổ bản thân mình

3


3 tuần


[P3/4]

13.

“Cốc, cốc, cốc.”

“Mời vào.”

Lần này tôi vô cùng lễ phép, suy nghĩ cẩn thận.

“Giáo sư Tần, em đã chọn xong đề tài cho luận văn tốt nghiệp. Em muốn nghiên cứu chủ nhân của m//ộ phần này.”

Giáo sư Tần dọn dẹp đơn giản tài liệu trước mặt, đẩy kính mắt.

“Vậy em sẽ không tốt nghiệp được.”

“Tại sao?”

Vẻ mặt anh rất bất lực, rất đau đầu.

“Bảo Ngọc, thầy đã nói qua trước đó rồi. Luận văn tốt nghiệp khá kiêng kị các vấn đề nóng. Chỉ cần là điểm nóng mà xã hội hướng đến chưa chắc sẽ có giá trị học thuật.”

“Mặt khác m//ộ phần này hiện tại có rất ít thông tin. Đề tài nghiên cứu này quá khó cho nghiên cứu sinh.”

Tần Nguyên, anh dám nói m//ộ phần của tôi không có giá trị học thuật à!

Lại còn quá khó! Ngay cả quan tài này dùng cây gì để làm bổn cung cũng biết đấy nhé!

Thấy dáng vẻ không phục của tôi, anh đứng dậy bước lại.

“Nếu em muốn chọn chủ đề này thì em phải hiểu thông tin cơ bản của nó trước. Đây là m//ộ trong hậu cung của Hoàng thượng nào?”



Tôi vô cùng kinh ngạc.

Trời ạ, vậy là tôi lại quên mất tên của Hoàng thượng.

Chuyện này cũng không thể trách tôi được. Dù sao đây cũng không phải là chuyện mà chúng tôi có thể tùy ý nói đến.

Tôi cố gắng nhớ lại, mọi người trong hậu cung hay lén lút gọi hắn là gì nhỉ?

Hình như là, Tiểu Triệt Triệt…?

“Khụ, nhớ lại chưa?”

Tôi cảm thấy ánh mắt sáng rực đang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

Kết quả càng căng thẳng lại càng không nhớ được gì.

Đều cho tôi những thông tin vô dụng gì thế…

“Hoàng đế Ngọ Triêu.”

Giáo sư Tần nhắc nhở tôi.

À à à, đúng đúng, tên Huyền Triệt.

Giáo sư Tần hình như cảm thấy mình vừa rồi quá hung dữ, anh thở dài, giọng dịu đi không ít:

“Nhưng em gần đây thật sự cảm thấy hứng thú với m//ộ phần này sao? Ba năm qua tôi cũng chưa thấy em có hứng thú học tập bao giờ.”

Được rồi… Không cần có thêm người khơi gợi chuyện cũ của Lý Bảo Ngọc ngày trước nữa đâu.

“Ừm, giáo sư Tần, em thật sự thấy hứng thú. Hơn nữa, mặc dù thầy không tin nhưng em đã mơ thấy.”

“Tất cả mọi thứ về m//ộ phần này em đều biết.”

Tôi bĩu môi nhìn anh không chớp mắt.

Vấn đề học thuật cả thế giới đều chú ý, tôi còn biết nhiều hơn mấy người đấy nhé!

Đợi tôi giải mã xong tất cả, tôi sẽ trở thành một con chiến mã đang lên trong giới học thuật, cũng sẽ công bố cho thế giới biết một chuyện xưa cảm động rung trời!

Giáo sư Tần im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói:

“Nếu như em rất muốn làm chủ đề này thì cũng không phải không thể. Bây giờ chúng tôi đã thành lập nhóm nghiên cứu quốc gia, trong đó cũng sẽ có vị trí cho sinh viên, tôi có thể dẫn theo em.”

“Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần sẽ không thể tốt nghiệp được trong năm này. Vì tiến triển của m//ộ phần này không ai có thể xác định được, có thể sẽ kéo dài nhiều năm.”

Không thể tốt nghiệp…

Lúc tôi đang do dự, tôi đột nhiên nhớ đến suy luận của giáo sư Hứa.

Cô ấy nói người nằm trong quan tài không phải tôi. Hơn nữa hình như bây giờ dư luận cũng đang nghiêng về phía cô ấy.

Nếu như suy luận của cô ấy về “Quan tài bị phong ấn” được công nhận, có phải trên thế giới này sẽ không còn chuyện xưa về Hoàng thượng và Ngọc quý phi nữa không…

Nếu một ngày quan tài hợp táng của Hoàng thượng và Hoàng hậu bị phát hiện, vậy người bên cạnh hắn sẽ là ai?

Có phải người khắp nơi sẽ giải thích hắn hủy hoại lễ giáo, hoang dâm vô độ, tạo ra vô vàn những lời đồn đại khác nhau.

“Được.”

Tôi đồng ý với giáo sư Tần, dưới sự hướng dẫn của anh, gia nhập nhóm nghiên cứu khảo cổ lăng mộ.

Vì để giảm bớt phiền phức cho công việc sau này của mình, tôi nói rõ ngay từ lúc bắt đầu:

“Giáo sư Tần, vì giấc mơ này quá chân thực, cho nên sau này khi chúng ta nghiên cứu vấn đề này em sẽ tự xem mình là nàng.”

Trong ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi của anh, sự nghiệp bổ sung một đoạn lịch sử trống không của tôi bắt đầu.

14.

Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu chăm chú đọc ghi chép lịch sử về Hoàng đế Ngọ Triêu.

Muốn tìm kiếm những dấu vết còn lại.

“Theo ghi chép, Hoàng đế Ngọ Triêu sát phạt quyết đoán, mưu lược hơn người, thống trị triều Vũ hơn bốn mươi năm.”

“Truyền thuyết, vị Hoàng đế này say mê triều chính, chưa từng ham muốn sắc đẹp.”

Ha ha, cũng không phải như vậy… Hắn hở một chút là đến cung của ta, ngày hôm sau vào triều mới…

“Bảo Ngọc, gần đây ai nhập cậu à? Cậu bắt đầu học từ khi nào vậy?”

Bạn cùng phòng đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, cô ấy ló đầu ra nhìn.

Tôi không để ý đến câu hỏi đầy ngạc nhiên của cô ấy, nói là đột nhiên gặp chủ đề làm mình thấy hứng thú.

“Đề tài gì vậy, không phải là phần m//ộ mà các giáo sư đang giải mã đấy chứ?”

“Ừm… Đúng là vậy. Mình cảm thấy rất hứng thú.”

Ánh mắt cô ấy nhìn qua nhìn lại, suy nghĩ một lúc lâu.

“Mình to gan đoán mò một chút, có phải là Quý phi kia không?”

Hả?

“Cậu nói gì?” Tôi nâng cao tinh thần, bạn cùng phòng tôi có đôi mắt sáng như ngọc, xem ra là người có học thức hơn người, thông minh sáng lạn.

“Lúc trước mình từng đọc qua một cuốn sử không chính thức, theo tìm hiểu, Hoàng đế Ngọ Triêu rất thích Quý phi, nhưng nàng đã qua đời từ sớm. Xuất thân không cao nhưng lại lên được đến Quý phi, rất được Hoàng thượng bảo vệ, ghi chép rất ít.”

“Nhưng nàng có sinh một người con trai, rất có thể chính là m//ộ thân vương mà mọi người nói đến sau này. Mình đoán, theo tập tục của triều Ngọ, có phải nàng ấy được truy phong thành Thái phi một cách khiêm tốn không?”

“Nghe nói trên quan tài không có gì, thần bí như vậy, lại còn rất xa hoa, tưởng tượng như vậy có hợp lí không?”

Bạn cùng phòng nói năng hùng hồn, lại còn đầy lí lẽ, vô cùng đắc ý.

Những chuyện khác cô ấy cũng không rõ.

Tôi chỉ có thể đọc những đoạn văn rải rác trên mạng hàng ngày.

Nhưng chưa được bao lâu tôi đã biết độ khó của chuyện này.

Lúc đầu tôi còn mặt mày hớn hở kể với giáo sư Tần rất nhiều chi tiết bản thân cho là lợi hại.

Ví dụ như trong quan tài chắc là có một hầu bao thêu khuê danh của Đôn Nghi; hoặc có một số vật bồi táng độc nhất vô nhị trong hậu cung mà chỉ mình tôi có.

Nhưng dưới sự dạy dỗ không ngừng của giáo sư Tần, tôi hiểu được, những thứ này đều vô dụng.

Vì cho dù tôi biết tất cả nhưng người ngoài không biết.

Chữ nào thể hiện vật bồi táng này là đồ Hoàng đế cho Bảo Ngọc quý phi?

Như lời bạn cùng phòng nói, trong lịch sử, vị Quý phi được phá lệ phong lên này dường như không được nhắc đến dù chỉ một chữ.

Cho nên những chứng cứ khảo cổ có hiệu quả và mang tính học thuật tôi tìm cần thỏa mãn ít nhất hai điều kiện:

Có ghi chép qua trong tài liệu lịch sử, có kiểm chứng trong quan tài của m//ộ phần.

Nhưng sử quan sẽ không miêu tả quá nhiều về hậu cung. Ghi chép vặt vãnh lại không đủ để trở thành chứng cứ trong giới khảo cổ.

Thời điểm tôi qua đời khá sớm, không biết về sau Hoàng đế và Hoàng hậu đã xảy ra chuyện gì, đã an táng ở đâu.

Hơn nữa tôi cũng vì khiến bản thân thần bí hơn mà không để lại thứ gì cả…

Kết quả, tự đào hố chôn chính mình rồi.

Nhưng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ.

15.

Từ khi nghiên cứu đề tài này, tôi có nhiều mối liên hệ với giáo sư Tần hơn.

Gần như ngày nào tôi cũng đến văn phòng anh, báo cáo đơn giản công việc thu thập và sắp xếp tài liệu anh đã phân công một ngày trước.

Mấy hôm nay tôi hay tay trái cầm tài liệu tay phải cầm cà phê đi tìm anh.

Gần đây tôi rất thích cà phê, thứ đồ uống này ngon thật.

“Uống ít thôi, dễ bị loãng xư//ơng. Không phải em tự xưng là quý phi kia xuyên hồn sao? Nàng ấy có báo mộng cho em khi còn sống nàng ấy có tật xấu này không?”

Hả, có ý gì?

“Hôm nay giáo sư khảo cổ trong hầm gửi tin nhắn cho chúng ta, lúc kiểm tra thi cốt, xư//ơng cánh tay của nàng ấy thiếu chút nữa gãy mất.”

Ôi… Tôi nghe mà thấy đau.

Người ta lúc còn sống không thích vận động nha…

“Ơ? Giáo sư Tần, tại sao phải kiểm tra thi cốt?”

“À, quên nói cho em biết, đây là chuyên mục khảo cổ học công nghệ sinh học, một phương pháp nghiên cứu khoa học rất phổ biến gần đây, khóa học dành cho tiến sĩ.”

Sinh vật, công nghệ sinh học, khảo cổ.

“Có phải như vậy nghĩa là đối tượng khảo cổ thành các sinh vật sống, không phải những di tích văn hóa như trước sao?”

“Không sai. Đồng thời ứng dụng rất nhiễu kỹ thuật khoa học, kiểm tra thi tốt lần này chính là thử lấy vết tích sinh vật, xem có thể thu thập được thông tin nào không.”

Tôi cảm thấy khá hứng thú.

Ai lại không quan tâm đến báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình chứ?

“Vậy nhóm nghiên cứu đó đã kiểm tra ra được những gì rồi?”

Tôi tò mò đặt câu hỏi, dường như lần này là tôi đứng ở vị trí cao hơn, bắt đầu hỏi giáo sư Tần.

Anh lại vô cùng tự tin: “Kiểm tra ra em có không ít bí mật đâu.”

Gần đây anh rất phối hợp với tôi, hoàn toàn xem tôi là người trong quan tài kia.

Mặc dù chắc chắn anh không tin, chỉ là đang chơi đùa với tôi.

“Cơ thể rất nhỏ nhắn, không thích vận động, mặt trái xoan, còn rất thích ăn đồ ngọt.”

“Chuyện này có thể kiểm tra ra được sao?”

Thật sự nói đúng hết… Kỹ thuật khoa học khảo cổ này ngầu như vậy sao?

Giáo sư Tần cười khẽ một tiếng: “Học cho tốt đi.”

16.

Sau khi về kí túc xá, tôi mất ăn mất ngủ bù lại kiến thức kỹ thuật khoa học khảo cổ sinh vật.

Phát hiện đây đúng là một lĩnh vực rất thú vị.

Có lẽ có thể là bước đột phá trong quá trình giải mã thân phận của tôi chăng?

Nhưng tôi còn chưa sờ được vào chút bề mặt nổi thì đã lướt trúng tin giáo sư Hứa nhận phỏng vấn.

Cô ấy trong ống kính tươi cười rạng rỡ: 

“Quan tài thần bí vẫn đang trong quá trình nguyên cứu. Nhưng chúng tôi có lòng tin rằng người trong đó chính là Hoàng hậu của Hoàng đế Ngọ Triêu.”

Ở phần bình luận đều giơ ngón tay cái bày tỏ: “Chị Hứa, mỹ nữ giáo sư khảo cổ, like!”

Tôi lập tức ỉu xìu, không nhịn được mà gửi tin nhắn cho giáo sư Tần.

Người bên kia cũng nhanh chóng trả lời lại: [Ừm, phần lớn người trong nhóm nghiên cứu cũng nghĩ như vậy. Đừng nghĩ những thứ này nữa, làm nghiên cứu xong chắc chắn sẽ có câu trả lời.]

[Được.]

Tôi không nói thêm gì.

Lúc đang mông lung, đột nhiên tôi nhớ đến một chi tiết:

Dựa theo phương pháp khảo cổ sinh vật, thông qua rút nguyên tố đặc biệt trong răng của người ch//ết là có thể đoán được thói quen ăn uống quen thuộc… Cho nên giáo sư Tần mới đoán được tôi thích ăn ngọt.

Tôi nhanh chóng tìm đọc khoảng thời gian phát hiện chính xác của phương pháp này là bao lâu…

Nếu như đồ ăn chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn thì sao?

Đáp án là cũng có khả năng.

Tôi không nhịn được mà hô to một tiếng!

Tôi có cách rồi!

17.

“Lý Bảo Ngọc, sao em giỏi vậy? Tiến bộ rất nhanh.”

Một tuần sau, tôi vô cùng đắc ý nhìn giáo sw Tần, nghe anh báo cáo với tôi kết quả kiểm tra chất trong răng.

“Chủ nhân phần m//ộ kia, quả nhiên trong răng rút được nguyên tố ngũ cốc, cho thấy nàng thường ăn một loại đồ ăn được làm từ gạo.”

Tôi cười ha ha nói tiếp:

“Nhưng khu vực này trong lịch sử không trồng lúa, về sau mới có, cho nên thời hoàng đế Ngọ Triêu không có ai ăn, đúng không?”

Giáo sư Tần nhíu mày nhìn tôi, nhìn như tôi đang có âm mưu gì đó.

“Nói đi, em đang có âm mưu gì?”

Tôi đứng dậy đến gần anh:

“Càn Nguyên năm thứ mười hai, nước lân cận phụ thuộc Ngọ Triêu có một trận chiến rất nguy hiểm. Đối mặt với nguy hiểm không kiểm soát được này, hoàng đế Ngọ Triêu đã bí mật đưa Quý phi mình yêu nhất đến Giang Nam cách đó trăm dặm một năm.”

“Nơi đó có ngô, trong cung không có ai từng ăn.”

“Ngoài em, Bảo Ngọc quý phi.”

Tôi nhìn giáo sư Tần, anh chắc rất kinh ngạc.

Vẻ mặt không biết nên phản bác như thế nào.

“Chiến sự em nói tôi biết. Nhưng nội dung chi tiết sau đó, em lấy từ đâu ra?”

Tôi đảo mắt.

“Đã nói với thầy rồi, nàng, Bảo Ngọc quý phi, báo mộng cho em mà!”

Giáo sư Tần im lặng.

Nhưng đây đúng là một phát hiện quan trọng, chúng ta muốn giải mã tin tức này trước những người khác, muốn tìm được chứng cứ thuyết phục giới khảo cổ học.

Nhưng cái gì có thể chứng minh chỉ có mình Bảo Ngọc quý phi ăn ngô đây…

18.

Một tháng sau, tôi và giáo sư Tần tăng giờ làm việc, nghiên cứu các loại tài liệu, thường xuyên ở lại văn phòng của anh cho đến đêm khuya.

Tôi cũng bắt đầu kể lại cho anh chuyện xưa giữa mình và Hoàng thượng hơn.

Huyền Triệt thích nghe tôi kể chuyện như thế nào, dạy tôi đánh cờ cưỡi ngựa ra sao, tổ chức thịnh yến vào sinh nhật tôi…

Vì chi tiết quá chân thực, anh cũng dần dần tin tôi là Bảo Ngọc quý phi.

Mặc dù nền giáo dục lịch sử chủ nghĩa duy vật khiến anh không khỏi mâu thuẫn.

Nhưng quay lại chuyện chính, nghiên cứu của chúng tôi đúng là rơi vào ngõ cụt.

Lúc trước Hoàng thượng vốn là bí mật đưa tôi đi, sợ nhất là bị người khác biết.

Đoạn lịch sử này sao có thể ghi chép lại được?

Giáo sư Tần cũng có chút không tin, lẩm bẩm: “Nếu tôi đúng là Hoàng đế Ngọ Triêu như em nói thì tốt rồi, tôi giúp em nhớ lại.”

Nhìn mái tóc bù xù trong màn đêm của anh, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện.

Trong tiểu thuyết xuyên không đều nói, tiếp xúc tứ chi có thể truyền kí ức…

Não tôi còn chưa kịp phản ứng lại, miệng tôi đã tìm được vị trí…

(Còn tiếp)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play