Sau khi thông báo xong, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Tống Hoài.
Đầu dây bên kia rất ồn ào.
Tống Hoài im lặng rất lâu, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm.
“Em làm thật sao?”
10
Tôi không muốn nhiều lời với anh ta, thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi cúp máy luôn.
Đang lúc tôi định tắt máy thì lại nhận được tin nhắn của Thẩm Chi Niên.
“Vết thương ở mắt cá chân em, nhớ bôi th.uốc đấy.”
Tôi sững người.
Ban nãy lúc ngã ở khách sạn, mắt cá chân va vào chân bàn, vết thương không nhẹ, tôi vẫn luôn cắn răng chịu đựng.
Tống Hoài không nhận ra, bố mẹ tôi cũng không nhận ra.
Nhưng thật không ngờ, anh lại để ý đến nó.
Đồ đạc để lộn xộn trong phòng, tôi thử tìm hộp thuốc trong ngăn kéo nhưng vẫn không tìm thấy.
Không biết có phải là vì câu an ủi ấy của Thẩm Chi Niên hay không mà lúc bôi th.uốc tôi đã rất nghiêm túc, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là Tống Hoài.
Tăm bông và thuốc đều rơi xuống đất.
Mẹ tôi đứng sau lưng Tống Hoài, bà ngoảnh đầu né tránh ánh mắt không dám tin của tôi.
“Mẹ vẫn không tin Tiểu Tống sẽ làm ra chuyện có lỗi với con, vừa hay nó cũng ở đây, hai đứa từ từ nói chuyện với nhau đi.”
Cánh cửa nhanh chóng được đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Hoài.
Anh ta nhìn vào mắt cá chân của tôi, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Ban nãy em ngã bị thương rồi hả?”
Anh ta để tay lên mu bàn tay lạnh lẽo của tôi rồi dịu dàng nói: “Xin lỗi em, vừa rồi anh không để ý.”
Cảm giác vừa nóng vừa ướt khiến cơ thể tôi cứng đờ, tôi rụt tay về theo phản xạ có điều kiện: “Anh ra ngoài đi.”
Có thể là do thái độ quá đỗi lạnh lùng của tôi, Tống Hoài ngạc nhiên trong chốc lát nhưng sau đó anh ta đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
“Chu Thi, hôn nhân không phải là trò đùa, em không cho anh cơ hội giải thích thật sao?”
“Giải thích ư?” Tôi nhìn Tống Hoài, đột nhiên rất muốn cười: “Anh muốn giải thích gì với tôi đây Tống Hoài.”
“Giải thích tại sao lúc anh và Trần Giai hôn nhau anh lại không đẩy cô ta ra? Hay là giải thích chuyện tối hôm trước anh không nghe điện thoại của tôi, bỏ mặc tôi đi tìm cô ta?”
“Chu Thi, anh và cô ấy…”
“Lúc tôi muốn nghe giải thích nhất, anh lại lựa chọn im lặng.” Tôi ngắt lời anh ta.
Lời xin lỗi và giải thích chậm trễ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Rõ ràng Tống Hoài đã rất ngạc nhiên: “Thi Thi cho dù em có tin hay không thì anh và cô ấy cũng không như em nghĩ đâu.”
Tôi cạn lời nhìn anh ta.
“Gần đây có một dự án ở công ty mắc phải lỗi nghiêm trọng, tối hôm trước anh bận họp cả đêm, để quên điện thoại ở văn phòng, hết pin rồi sập nguồn, chứ không phải là anh cố tình không nghe máy của em, anh cũng không đi tìm cô ấy.”
“Còn về chuyện ban nãy ở khách sạn, bạn học mượn điện thoại của anh, có lẽ hình nền đã bị đổi khi ấy.”
“Sau đó chúng ta cầm nhầm điện thoại, anh cũng không biết cô ấy đã gửi những gì cho em.”
Ngừng lại một chút, sau đó anh ta nói tiếp: “Lúc anh trông thấy thì cô ấy đã thu hồi tin nhắn rồi.”
Tôi sững sờ.
Đây dúng là mánh khóe của Trần Giai.
“Do chuyện dự án, cộng thêm mấy chuyện vặt trong đám cưới, mấy hôm nay tâm trạng của anh không được tốt nên mới đối xử với em như thế, đó là lỗi của anh.”
Tống Hoài kéo cà vạt, sự hối hận thoáng hiện lên trong đáy mắt anh ta.
“Đám người đó ồn ào, anh cũng rất rối, không hiểu tại sao khi ấy anh lại quên đẩy cô ấy ra nữa.”
Sau khi nghe những lời giải thích của anh ta tôi chỉ cảm thấy bất lực.
“Thi Thi, anh và cô ấy thật sự không có khả năng.” Tống Hoài lại thử chạm vào tay tôi.
Yên lặng khoảng hai giây, tôi rút tay về.
“Tống Hoài, không phải cứ nói anh và cô ta không có quan hệ thật sự là anh không phản bội tình cảm giữa chúng ta, và tôi cũng sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
“Thờ ơ và im lặng chính là con d.ao, những tổn thương chúng gây ra cho tôi, anh có thể không quan tâm rồi bỏ qua, nhưng tôi thì không?”
“Có lẽ anh không biết…”
Nắm chặt tay, sau khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở tôi mới khó khăn lên tiếng.
“Ánh mắt của anh khi nhìn cô ta dịu dàng cỡ nào.”
Tống Hoài sững người.
Có lẽ anh ta cũng quên mất, dù là xốc nổi hay là thật lòng thì người nói ra câu mình không hề có cảm giác khi trông thấy tôi khóc chính là anh ta.
Hình như anh ta còn muốn nói gì đó nhưng đã bị tôi lạnh lùng cắt ngang: “Nếu như anh không định đi, được, tôi sẽ đi.”
Nói xong tôi mở cửa đi ra ngoài.
Giọng nói khàn khàn của Tống Hoài vang lên phía sau: “Em đừng đi.”
11
Thật không ngờ tôi lại nhìn thấy Thẩm Chi Niên ở phòng khách dưới tầng.
Anh đang ngồi trên sô pha, thản nhiên nghịch điện thoại, trên mặt bàn còn có một tuýp th.uốc.
Sau khi thấy tôi đi ra, Thẩm Chi Niên hơi ngập ngừng.
“Sau khi Hiểu Hiểu biết em bị thương thì rất lo, nó bảo anh mang th.uốc tới cho em.”
Tôi ngây người sau đó bật cười, đang định giải thích rằng mình đã bôi th.uốc rồi nhưng đột nhiên tôi lại có cảm giác dường như đang có người đang nhìn mình, cười mỉa.
Thì ra Trần Giai cũng đang ở đây.
Tại sao cô ta lại tìm đến nhà tôi.
Trần Giai chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, cô ta nhoẻn miệng cười, không nhìn ra được tâm trạng trong nụ cười ấy.
“Ồ, xem ra tâm trạng của cô tốt quá nhỉ, làm lành với Tống Hoài rồi hả?”
Tôi cũng mỉm cười nhướng mày trả lời cô ta, lời nói mang hàm ý khác.
“Cô nghĩ chúng tôi ở trong phòng lâu như thế, sẽ làm gì đây nhở?”
Trần Giai sững người, cô ta suy nghĩ gì đó rồi lườm tôi.
Vốn định khiêu khích cô ta một lần sau những lần bị cô ta chọc tức nhưng khi nhìn thấy gương mặt càng lúc càng khó coi của cô ta tôi lại cảm thấy nhạt nhẽo.
Tống Hoài cũng đi ta: “Sao hai người còn chưa đi.”
Câu này, hiển nhiên là đang nói Trần Giai và Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên không lên tiếng, Trần Giai thì không chịu được nữa.
“Anh gọi em tới đây để giải thích rõ ràng trước mặt bố mẹ cô ấy, giờ hai người làm lành rồi anh lại trở mặt không nhận người quen nữa à.”
Tống Hoài không lên tiếng, như là đang ngầm thừa nhận.
Nhìn thái độ anh ta dành cho Trần Giai, tôi không hiểu anh ta làm thế là có ý gì.
Cuối cùng Trần Giai cũng kìm lòng không đặng: “Tống Hoài, anh không nên đối xử với em như thế.”
Cơ thể cô ta cứng đờ, cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa, giọng nói đầy vẻ yếu ớt và tuyệt vọng.
“Tống Hoài, anh không cần em nữa thật sao?”
Tống Hoài im lặng, anh ta để tay lên eo tôi, tựa như đang ôm vậy.
Đột nhiên Trần Giai bật cười, sau đó cô ta bình tĩnh lấy một tờ giấy từ trong túi ra rồi giơ nó ra trước mặt tôi.
Là giấy khám thai.
Trên đó ghi rõ tên của Trần Giai, cái thai cũng được hơn một tháng rồi.
“Đúng là tối hôm trước chúng tôi không làm gì cả.”
Trần Giai nhìn tôi, cô ta mỉm cười càng tươi hơn: “Nhưng một tháng trước, khi hai người ch.iến tr.anh lạnh, anh ấy đã đi u.ống r.ượu…”
Đầu tôi n.ổ tung, tôi cứng ngắc quay đầu lại.
Tống Hoài chăm chú nhìn vào tờ giấy, anh ta lập tức tái mét mặt mày.
12
Khoảnh khắc ấy như có một chiếc tăm bông ngấm nước chặn ngang cổ họng tôi, sau đó biến thành thanh sắt, chậm rãi đ.âm vào, ngay cả thở cũng khó.
Phản ứng của anh ta đã chứng minh tất cả.
“Thi Thi…” Đôi mắt Tống Hoài đỏ hoe.
Nhìn gương mặt đang rất muốn giải thích nhưng lại không thể nào chối cãi của anh ta, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang dần tan biến trong lòng mình.
Sau cùng chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Tống Hoài, không ai ép anh phải quên đi cô ta, anh có thể chìm đắm trong thế giới tình cảm của hai người, nhưng tại sao anh còn muốn lôi tôi vào?”
“Tối đó anh say quá…” Anh ta vẫn còn muốn giải thích.
Nhưng lại bị tôi lạnh lùng cắt ngang: “Đừng nói đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn nữa, nói dối rằng anh chỉ coi cô ta là tôi, ngay cả dũng cảm thừa nhận việc mình đã làm anh cũng không có, tôi khinh thường anh.”
Tống Hoài tái mét mặt mày, anh ta đứng ch.ôn chân tại chỗ.
Sau khi bà nội ra đi, Tống Hoài là người đối tốt với tôi nhất, có lẽ sự trân trọng và quan tâm của tôi đã phóng đại thứ tình cảm ấy.
Nhưng không lẽ chỉ vì tôi thiếu vắng tình thương nên tôi đáng bị anh ta thương hại hay sao, tôi không xứng có được một tình yêu sạch sẽ, toàn tâm toàn ý ư?
Không biết đã bao lâu trôi qua. Tống Hoài mới lên tiếng: “Xin lỗi em.”
Ánh sáng trong phòng tối hẳn đi, anh ta xoay người bước từng bước ra cửa.
Đợi đến khi bóng dáng Tống Hoài hoàn toàn biến mất, Trần Giai nhìn tôi, cô ta nở nụ cười đắc ý, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói.
“Giờ cô hiểu rồi chứ, cô không thắng nổi tôi đâu.”
Tôi cạn lời nhìn cô ta, đột nhiên tôi hoài nghi, cô ta là bạn đại học của Tống Hoài thật sao?
Hay nói một cách khác, với cái đầu này của mình, cô ta học được lên đại học thật chứ?
Không đợi tôi lên tiếng hỏi, có một giọng nói trầm ấm từ đằng sau vọng tới.
“Nếu như cô đã mang thai được một tháng, nghĩ cho tương lai sau này của đứa trẻ tôi khuyên cô nên tới b.ệnh v.iện kiểm tra CT, cộng hưởng từ sớm đi.”
Trần Giai chau mày: “Ý anh là sao?”
Thẩm Chi Niên bình thản nói: “Đầu óc có vấn đề thì cần phải kiểm tra, xác định rõ tính chất bệnh biến thì mới có thể xác định được liệu có phải là di truyền nguy hiểm hay không.”
Tôi ngây người, không kìm được mà bật cười.
Trần Giai cũng phản ứng lại: “Mẹ nó, anh chửi ai đầu óc có vấn đề đấy.”
Thẩm Chi Niên cũng không phủ nhận: “Tuy không thể hồi phục lại được nhưng cô cần phải tích cực điều trị.”
Trần Giai ôm cục tức bỏ đi.
Lúc đi cô ta còn lẩm bẩm, trông chẳng khác gì dáng vẻ của con chó nhà bên khi cãi nhau không thắng nổi Cổn Cổn nhà tôi.
Tôi cười rất vui vẻ, cười mãi vẫn chưa hết vui.
Lúc quay người lại tôi mới nhận ra, Thẩm Chi Niên vẫn luôn nhìn tôi.
Thấy tôi nhìn mình, vẻ mặt của anh vẫn rất thản nhiên.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đã hoàn thành nhiệm vụ Hiểu Hiểu giao cho rồi, cũng nên về thôi.”
Tôi đi ra ban công, nhìn theo chiếc xe của anh cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn, sau đó mới thở phào.
Lúc quay về phòng tôi lại nhận được điện thoại của Hiểu Hiểu: “Trần Giai mang thai rồi hả?”
Tôi sững người sau đó kể lại chuyện vừa xảy ra ban nãy cho cô ấy nghe, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà khen kỹ năng chửi người của Thẩm Chi Niên.
Hiểu Hiểu lại nghe ra được điều bất thường: “Hả, anh tớ tới nhà cậu hả? Chẳng phải anh ấy bảo có chuyện nên phải về công ty sao…”
13
Sau hôm ấy tôi đã chuyển đến nhà Hiểu Hiểu ở tạm một thời gian, định khi nào tìm được nhà sẽ chuyển đi.
Đồ để ở chỗ Tống Hoài, tôi định để sau rồi đến lấy.
Thẩm Chi Niên đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn, ít nhất phải một tháng nữa anh mới về.
Cũng chính vì thế nên tôi mới không từ chối ý tốt của Hiểu Hiểu.
Mấy hôm nay bố mẹ gọi điện liên tục cho tôi nhưng tôi không bắt máy.
Tống Hoài cũng gọi tới làm phiền tôi.
Nghe Hiểu Hiểu nói, Trần Giai đã chuyển đến nhà mẹ Tống Hoài ở rồi, bà ấy dịu dàng săn sóc cô ta nhưng dù mẹ anh ta có khuyên nhủ thế nào thì Tống Hoài cũng không về đó.
Nhưng những thứ này đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Hôm ấy vì để chúc mừng tôi tìm được nhà, tôi và Hiểu Hiểu đã quyết định thử đi trượt băng.
Lúc đến sân trượt, có thể là do vẫn còn sớm nên cũng chưa đông lắm, rất hợp cho việc học trượt.
Trông Hiểu Hiểu có vẻ to gan thế thôi nhưng lúc vào sân băng cô ấy lại cố sống cố ch.ết bám chặt lấy lan can không chịu buông tay, môi run lên bần bật.
“Không ổn rồi, tớ sợ ngã lắm, cậu trượt trước đi. Đợi tớ chuẩn bị tinh thần xong nhất định sẽ tới tìm cậu.”
Tôi bất lực, nên chỉ đành tự mình nắm lấy lan can trượt lên phía trước từng chút một.
Thật ra khả năng giữ thăng bằng của tôi không ổn lắm, nên cũng không biết trượt, lần trước tới đây cũng là lần trước.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi buông lan can ra rồi chậm rãi đứng dậy, đột nhiên có người tăng tốc lao về phía tôi.
Gặp phải tình huống bất ngờ, tôi chưa kịp phản ứng lại, lảo đảo sắp ngã.
“Cẩn thận.”
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, một cánh tay ôm lấy eo tôi, đỡ tôi đứng vững.
Tôi sững người khi nhìn thấy đôi mắt đen láy ấy.
Không ngờ lại là Thẩm Chi Niên.
Có lẽ anh vừa mới hạ cánh, anh mặc chiếc áo gió màu đen trông rất cao lớn.
“Vừa xuống máy bay anh đã nhận được tin nhắn của Hiểu Hiểu, nó nói hai đứa đang ở sân trượt băng, bảo anh tới đón hai đứa.”
Thẩm Chi Niên giải thích lý do tại sao bỗng dưng anh lại xuất hiện ở đây.
“Bây giờ em vẫn không biết trượt hả?”
Tôi “vâng” một tiếng, sau đó lại ý thức được gì đó “Bây giờ?”.
Thẩm Chi Niên lại không nói nhiều, anh buông tay ra.
Thấy tôi mất cân bằng lại bám lấy lan can, Thẩm Chi Niên im lặng mấy giây sau đó bật cười.
Sau khi cười xong, anh chậm rãi cởi áo khoác ngoài ra vắt lên lan can, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ: “Anh dậy em nhé?”
Giọng nói của anh không lạnh lùng như thường ngày nữa, mà có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi bị anh cười đến mức hai má nóng ran, cảm giác hiếu thắng trong tôi bùng lên, cũng không từ chối mà thoải mái đáp: “Vậy thì cảm ơn anh.”
Nếu như không phải nhờ lần trượt băng này, tôi thật sự không biết Thẩm Chi Niên lại kiên nhẫn đến thế.
Động tác của anh chậm rãi, anh kiên nhẫn giải thích cho tôi trượt thế nào, nên trượt bằng cách nào.
Ngoài vài lần bất cẩn ngã lên người anh ra, khi ấy cơ thể anh cứng đờ, thì những lúc khác tôi trượt rất được.
Trượt được một lúc lâu, tôi mới nhận ra số lần mình ngã đã giảm đi đáng kể.
Tôi vui vẻ ngoảnh đầu lại: “Hình như em…”
Thẩm Chi Niên đang nhìn tôi, anh mỉm cười nói: “Ừ, em học được rồi.”
Đôi mắt anh sáng lấp lánh, trầm tĩnh hệt như một hồ nước hiền hòa, trong vắt.
Bình thường anh luôn thản nhiên nhìn người khác, nhưng lúc này đây hình như trong đôi mắt anh lại có thêm thứ gì đó.
Tôi ngẩn người.
Bước ra khỏi sân trượt băng, Hiểu Hiểu đã bị gọi đến công ty sửa phương án rồi, thế nên bây giờ trong xe chỉ còn mỗi tôi và Thẩm Chi Niên.
Tôi cứ tưởng anh sẽ nói gì đó với mình, nhưng anh lại im lặng và chỉ chuyên tâm lái xe.
Đang lúc tôi hoài nghi có phải mình nghĩ nhiều rồi không thì Thẩm Chi Niên lại dừng xe lại.
“Thật ra, anh cảm thấy rất hối hận.”
Tôi sững người: “Dạ?”
“Khi ấy Hiểu Hiểu đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, nói hai đứa không bắt được xe, bảo anh tới đón nhưng vì bận chuyện dự án anh lại không thể nghe máy.”
Sau đó Hiểu Hiểu đã gọi cho Tống Hoài.
Thẩm Chi Niên ngoảnh đầu nhìn tôi: “Thật ra lần đầu anh gặp em là ở sân băng hôm nay.”
Ba năm trước, đúng là tôi đã từng tới đây. Bố dẫn theo đứa em gái sáu tuổi của tôi tới đây trượt băng, tiện thể dẫn tôi đi theo luôn.
“Hình như khi ấy em đang ở bên người thân, bố em đang dạy em gái em trượt băng, còn em lại rất yên lặng bám lấy lan can nhìn theo họ.”
“Sau đó em đã thử buông tay tự mình trượt nhưng lại không được nên chỉ đành quay sang xin sự trợ giúp của bố. Hình như khi ấy bố em đang có việc bận, ông ấy đứng quay lưng lại gọi điện thoại.”
Tôi nắm chặt tay lại, những mảnh ký ức xa xôi dần dần hiện lên qua lời kể của anh.
“Sau đó bỗng nhiên em gái em bị người ta va phải, em đã vô thức trượt tới chắn cho em ấy.”
Thẩm Chi Niên hơi ngừng lại, giọng anh hơi trầm xuống một tẹo.
“Kết quả bố em lại nghĩ rằng em làm em gái em ngã, mắng em một trận bế em gái em rời đi, rồi để em ở lại đó một mình.”
Thẩm Chi Niên nhìn tôi, anh khẽ thở dài.
“Anh cứ tưởng em sẽ tủi thân rồi bật khóc nhưng em lại rất bình tĩnh, giống như đã quen với nó vậy. Chiều hôm đó, em lặng lẽ luyện tập, ngã rất nhiều lần nhưng em vẫn cắn răng chịu đựng.”
“Cho đến khi ngã mạnh nhất, lệ hoen bờ mi, em cũng chỉ ngốc nghếch lau mặt rồi mỉm cười.”
“Khi ấy anh mới biết, không phải là em không tủi thân, không phải là em không muốn khóc, chỉ là em không khóc được, em đang nghĩ cách làm mình khóc, em đang tìm cách giải thoát.”
Thẩm Chi Niên nhìn tôi, anh khẽ nói.
“Đó là lần đầu tiên anh đau lòng vì một người xa lạ.”
Tôi sững sờ, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Sau khi về nhà bố đã xin lỗi em, lúc ông đi trả giày đã có người nói với ông em không đẩy em gái, sau đó để bù đắp ông ấy còn tặng có em một đôi giày trượt băng đắt t.iền.”
Nhưng tôi cũng không đi trượt băng nữa.
Đột nhiên ý thức được điều gì đó, tôi còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Thẩm Chi Niên đã trả lời: “Người ấy là anh, là anh đã nói với bố em.”
Hẫng mất một nhịp.
Thẩm Chi Niên nhìn tôi: “Sau lần bỏ lỡ ấy, khi chúng ta gặp lại nhau em đã là bạn gái của Tống Hoài rồi.”
Sau khi xuống xe tôi vẫn chưa hoàn hồn được, kết quả vấp phải hòn đá suýt chút nữa ngã xuống.
Thẩm Chi Niên lại rất tự nhiên, có thể nói là anh đã quá quen với việc ôm lấy eo tôi, anh dịu dàng lên tiếng: “Nhìn đường.”
Tôi không nhìn đường mà nhìn anh.
Hé miệng định nói gì đó, nhưng chợt có một giọng nói quen thuộc từ đằng sau vọng tới: “Thi Thi.”