Cầm nhầm điện thoại của bạn trai, kết quả tôi lại đọc được tin nhắn tình cũ của anh ta vừa mới gửi tới: “Tối đó em không uống th.uốc.”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến tôi rét run.

Tối hôm trước, bệnh đau dạ dày của tôi lại tái phát, anh ta ở lại công ty tăng ca, tôi gọi cho anh ta mười mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Cố nén cơn đau, ba giờ sáng tôi một thân một mình bắt xe đến bệnh viện.

Thì ra anh ta tắt máy, tối không về nhà là bởi đi tìm tình cũ.


Hôm nay là buổi tối trước ngày tôi và Tống Hoài kết hôn.

Tình cũ của anh ta, Trần Giai, đã đi theo đám bạn cũ tới chúc mừng chúng tôi.

Khoảnh khắc khi cánh cửa được mở ra tôi đã trông thấy Trần Giai kiễng chân hôn lên môi Tống Hoài.

Tống Hoài không đẩy cô ta ra.

Thậm chí lúc Trần Giai lảo đảo, anh ta còn giơ tay ôm lấy eo cô ta.

Cử chỉ dịu dàng, khác hẳn sự thờ ơ của anh ta dành cho tôi suốt mấy hôm nay.

Bạn cũ vây xung quanh cười đùa, dường như họ đã quá quen với cảnh tượng này, thành thạo lại tự nhiên.

Âm thanh chói tai giống như một bàn tay đang b.óp chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi không sao thở được.

“Chu Thi?” Thấy tôi đi vào, có người hét lên.

Một câu nói bất chợt vang lên.

Không chỉ thành công tách hai người kia ra, mà cũng khiến cho cả đám người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi.

“A.” Trần Giai làm lố thảng thốt hét lên.

Cô ta chạy vội tới trước mặt tôi, thậm chí gương mặt còn đang ửng hồng.

“Ban nãy bọn tớ đang chơi sự thật và thử thách, tớ với Tống Hoài thua, cậu đừng hiểu lầm.”

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt không dám tin.

Vừa rồi tôi có việc phải ra ngoài, trên đường quay về tôi đã nhận được một lời mời kết bạn, ghi chú đề Trần Giai.

Sau khi đồng ý, cô ta lập tức gửi cho tôi bức ảnh thân mật của mình và Tống Hoài.

“Đoán xem bây giờ chúng tôi đang làm gì?”

Một giây sau, cô ta lại ra vẻ như không có gì gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tân hôn vui vẻ.”

Bây giờ cô ta lại thẳng thắn giải thích với tôi, như thể người gửi mấy tin nhắn khiêu khích kia không phải là cô ta vậy.

Trái lại, tôi mới là kẻ cố tình gây sự.


Như sợ tôi không tin, bỗng dưng Trần Giai nắm chặt lấy cổ tay tôi, cô ta còn định nói gì đó nhưng lại bị tôi hất tay ra.

Trần Giai lảo đảo lùi về sau vài bước, trùng hợp thế nào cô ta lại ngã vào lồng ngực của Tống Hoài.

Trời đang đổ mưa, bởi vì dính mưa nên tôi đã trượt chân va vào chiếc bàn bên cạnh.

Điện thoại rơi xuống đất, trượt đi một đoạn rất xa.

Một tiếng động vang lên, nhưng lại khiến cho cả căn phòng bỗng chốc yên lặng như tờ.

Có người nhặt điện thoại lên cho tôi rồi lặng lẽ đặt nó lên trên bàn.

Bấy giờ Tống Hoài mới phản ứng lại, anh ta chạy vội tới đỡ tôi.

Tôi cảm thấy thật nực cười, cố gắng đứng dậy tránh khỏi bàn tay của anh ta.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn anh ta rồi hỏi: “Tống Hoài, nếu như tôi nói ban nãy cô ta vừa gửi tin nhắn tới khiêu khích tôi, nói…”

“Chu Thi, ban nãy chỉ là trò chơi thôi.”

Tống Hoài cắt ngang lời tôi.

Giọng điệu của anh ta vẫn bình tĩnh như thế, nhưng lại không sao giấu gương mặt khó chịu kia.

Tôi sững sờ.

Cảm giác nóng rát dưới mắt cá chân truyền lên não, dần dần lấp đầy mỗi một dây thần kinh.

Đến tận lúc này tôi mới cảm nhận được cảm giác đau đớn và khó chịu đang từ từ ập tới.

Không thể chịu nổi nữa, tôi cầm điện thoại rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

3
Mở vòi nước, tát nước lên mặt, cảm giác lạnh lẽo chạy khắp cơ thể.

Điện thoại bất chợt rung lên, màn hình hiển thị Trần Giai gửi tin nhắn tới, nhưng tôi chưa từng lưu số cô ta vào danh bạ.

Thẫn thờ vài giây, bấy giờ tôi mới nhận ra do ban nãy đi vội quá nên tôi đã cầm nhầm điện thoại của Tống Hoài.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại, tôi đã vô thức mở tin nhắn của Tống Hoài và Trần Giai ra rồi.

Trần Giai nhắn một câu: “Tối hôm đó, sau khi xong chuyện em đã quên không uống thuốc.”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến tôi rét run.

Vậy nên trong lúc tôi bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, họ lại ngủ với nhau ư?

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống màn hình điện thoại, chói đến mức tôi không nhìn rõ chữ, cũng khiến tôi từ từ nhớ lại một số chuyện.

Hôm trước sau khi tan làm, không kịp ăn cơm, tôi đã chạy đến khách sạn nơi tổ chức đám cưới bận rộn đến tối muộn, kết quả b.ệnh đau dạ dày lại tái phát.

Tống Hoài nói anh ta đang tăng ca ở công ty, tôi gọi cho anh ta mười mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy.

Cố nén cơn đau, ba giờ sáng tôi một thân một mình bắt xe đến bệnh viện.

Thì ra anh ta tắt máy, tối không về nhà là bởi đi tìm tình cũ.

4
Trái tim đau đớn như vỡ thành trăm ngàn mảnh, tôi không biết mình phải xem tiếp thế nào nữa.

Lướt đến một đoạn hội thoại trong đó, ngón tay tôi dừng lại.

Một tuần trước, Trần Giai gửi cho anh ta một bức ảnh mèo Ragdoll.

“Trông con trai chúng ta càng lúc càng đáng yêu nhỉ.”

Anh ta trả lời: “Ừ.”

Sau đó Tống Hoài đã đổi hình nền thành hình con mèo Ragdoll ngày trước họ từng nuôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, ngay cả khi có người sáp lại gần tôi cũng không nhận ra, cho đến khi chiếc điện thoại bị cướp mất.

Tống Hoài sa sầm mặt mày nhìn tôi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Em cố tình cầm nhầm điện thoại phải không?”

Nhìn đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy, dây thần kinh vốn đang kéo căng của tôi bỗng đứt phựt.

“Anh thì sao, anh không định giải thích ư?”

“Khi nãy hai người hôn nhau, anh nói đó chỉ là trò chơi, vậy thì những tin nhắn này thì sao?”

“Và cả hình nền này nữa, vốn là hình của Cổn Cổn, tại sao bây giờ anh lại đổi thành hình cô ta gửi cho anh?”

Tôi run rẩy chỉ vào điện thoại của anh ta, giọng nói khàn hẳn đi.

Rõ ràng sự thật đã bày ngay trước mắt nhưng tôi vẫn muốn nghe anh ta giải thích.

Nhưng anh ta chỉ im lặng, tắt máy rồi nhìn tôi bằng gương mặt không cảm xúc.

Sở trường của anh ta là câm như hến.


Ngày ấy Tống Hoài theo đuổi tôi rất lâu, đồng ý hẹn hò với anh ta cũng là vì Cổn Cổn.

Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, là một tay bà nội nuôi tôi khôn lớn.

Mấy năm trước bà nội qua đời, bà chỉ để lại Cổn Cổn cho tôi, bà nói rằng nó sẽ thay bà ở bên cạnh tôi.

Tối hôm ấy tôi dắt Cổn Cổn ra ngoài chơi, vì một phút chểnh mảng nên tôi đã để Cổn Cổn chạy mất.

Tôi tìm khắp công viên, cuối cùng đuối sức ngồi sụp xuống một góc, tuyệt vọng ôm đầu gối bật khóc.

Cuối cùng cũng có người tìm thấy Cổn Cổn giúp tôi, là Tống Hoài.

Khi đó anh ta ôm lấy con chó nhỏ, thở hổn hển, kể qua loa lại sự việc.

“Ban nãy lúc chạy bộ anh có thấy có một người đàn ông bế Cổn Cổn, anh ta đi rất nhanh, chắc là đám tr.ộm ch.ó.”

Tôi cảm thấy vừa may mắn vừa sợ hãi, nước mắt chảy xuống.

“Em đừng khóc.” Bình thường Tống Hoài rất thích sạch sẽ, nhưng khi ấy anh ta cũng không ngại bẩn mà ngồi xuống nền xi măng bên cạnh tôi.

Tống Hoài im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ than một câu: “Em cứ khóc suốt, anh cũng không biết phải làm sao nữa.”

Ánh trăng chiếu lên gò má Tống Hoài, anh ta cứ nhìn tôi như thế, ánh mắt vừa dịu dàng lại chân thành.

“Cổn Cổn sẽ luôn ở bên cạnh em, anh cũng thế.”

Sau hôm ấy, chúng tôi chính thức bên nhau.

Yêu nhau ba năm, Tống Hoài đối xử với tôi rất tốt, những chuyện các cặp đôi nên làm chúng tôi đều đã làm hết.

Ban đầu, không phải là không có lo lắng.

Vì muốn để tôi yên tâm, chỉ cần Trần Giai vừa gọi điện tới hoặc chạy tới tìm anh ta, Tống Hoài sẽ báo cáo với tôi ngay.

Anh ta cố gắng dùng hành động thực tế để nói với tôi, anh ta và Trần Giai đã là quá khứ rồi.

Nhưng hiện tại, khi thấy bọn họ hôn nhau, thấy anh ta đổi ảnh của Cổn Cổn tôi mới ý thức được, Tống Hoài chưa từng quên Trần Giai.

Biết là không được khóc nhưng nước mắt tôi cứ lăn dài, cuối cùng khóc đến nỗi không thở được, cơ thể run lên bần bật.

Tống Hoài im lặng rất lâu, đột nhiên anh ta nói: “Có thể em không biết, khi trông thấy dáng vẻ khóc lóc lúc này của em, anh không hề có cảm giác.”

Giọng nói quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh nói ra sự thật anh ta không hề yêu tôi.

Khoảnh khắc ấy, thế giới trong tôi sụp đổ.


Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi nhận được voice chat của bạn thân, cô ấy nói mình đã nghe chuyện xảy ra ban nãy rồi.

Dù cách một màn hình nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi trong giọng nói của cô ấy.

Thẫn thờ vài giây tôi mới hiểu ra.

Ngày đó tôi và bạn thân đi leo núi, lúc về không bắt được xe nên bạn thân đã bảo anh mình tới đón.

Gia đình của bạn thân là gia đình ghép, anh trai của cô ấy vẫn luôn sống ở nước ngoài, khi đó anh vừa mới về nước thế nên tôi chưa từng gặp anh.

Đâu ngờ gọi điện mãi cũng không được, bạn thân cũng hết cách, cô ấy chỉ đành gọi cho người bạn Tống Hoài vừa khéo đang bàn chuyện ở gần đó tới đón.

Tôi và Tống Hoài quen nhau như thế đó.

Có lẽ chính vì lý do ấy nên bạn thân mới tự trách như thế.

Sau đó, bạn thân gửi tin nhắn tới: “Cậu ở im đó, giờ bọn tớ sẽ tới khách sạn đón cậu.”

Tôi không có sức lực để suy nghĩ đến câu “bọn tớ” của cô ấy, rửa mặt xong tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc xoay người lại tôi mới nhận ra không biết Trần Giai đã chạy ra ngoài từ khi nào.

Cô ta đứng sau lưng Tống Hoài, yên lặng nhìn tôi, sự thương hại hiện rõ trong đôi mắt.

Và cả sự khinh thường, mỉa mai rất khó nhận ra nữa.

7  
Tôi đã quá quen với ánh mắt ấy.

Suốt hai tháng nay, cô ta đã cố tình tạo ra rất nhiều cuộc gặp tình cờ rồi nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu và thẳng thắn như thế.

Khi ấy tôi không hiểu, rõ ràng Tống Hoài đã làm lơ cô ta nhưng tại sao cô ta có thể thản nhiên, cố chấp với anh ta đến thế.

Cho đến một tháng trước, lần đầu tiên Tống Hoài đưa tôi về ra mắt gia đình.

Lúc mẹ anh ta gắp đồ ăn cho tôi, bà ấy đã buột miệng gọi tôi là Trần Giai.

Thậm chí bà ấy còn không nhận ra mình lỡ lời, còn nhiệt tình quan tâm tôi: “Giai Giai à, thịt cá tươi lắm, cháu ăn nhiều vào.”

Tay rôi run lẩy bẩy, không cầm nổi đũa.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt thân thiết của mẹ anh ta chồng lên ánh mắt Trần Giai nhìn tôi.

Về đến nhà, Tống Hoài lập tức ôm lấy tôi từ phía sau, thái độ thành khẩn.

“Mẹ anh có tuổi rồi, trí nhớ kém, ban nãy chỉ là buột miệng thôi, em tha thứ cho bà nhé, được không?”

Tôi chỉ hỏi anh ta một câu.

“Trần Giai đã hạ mình tới tìm anh nhiều lần như thế, anh đã từng dao động chưa?”

Anh ta im lặng rất lâu.

Cuối cùng từ tốn kiên định nói bên tai tôi.

“Vợ ơi, hiện tại trong lòng anh chỉ có một mình em thôi.”

Sự thản nhiên và bất lực trong giọng nói ấy khiến tôi không sao nghi ngờ được.

Nhưng tối hôm đó, chúng tôi lại không nói với nhau câu nào.

Thậm chí anh ta còn lấy lý do xử lý công việc rồi ngủ ở phòng làm việc.


Suy nghĩ quay về với thực tại.

Tôi thẫn thờ nhìn hai người trước mặt.

Cảm giác đau đớn khi bị phản bội đang lớn dần từng chút một sau những chuyện vừa xảy ra khi nãy, nó đang kêu gào, phát triển trong những tiểu tiết bị tôi ngó lơ ngày trước.

Tống Hoài là tình đầu của tôi, là người duy nhất trong hai mươi mấy năm qua tôi muốn chung sống đến già.

Nhưng trước giờ người anh ta cần chỉ có một mình Trần Giai.

Lúc đi ngang qua người Tống Hoài, tôi cố nén tâm trạng đau thương trong lòng mình lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

“Hủy đám cưới ngày mai đi, sau hôm nay chúng ta đều nên giải thích rõ ràng với bố mẹ, cũng may là chưa đăng ký kết hôn, họ sẽ hiểu thôi.”

Không đợi anh ta trả lời, tôi đi thẳng.

Ra khỏi khách sạn, tôi mới nhận ra mưa vẫn chưa tạnh, hơi nước mờ mịt bay giữa không trung.

Màn đêm buông xuống, cảm giác lạnh lẽo ập tới.

Nhìn điện thoại, tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa, không có bất kỳ tin nhắn nào.

Cây dù trên đỉnh đầu che khuất bầu trời tối tăm, những ngón tay cầm ô vừa trắng trẻo lại thon dài.

Tôi sững sờ, cứ nghĩ bạn thân đến: “Hiểu…”

Đối diện với đôi mắt đen láy ấy, tôi chỉ đành nuốt chữ “Hiểu” còn lại vào.

“Thẩm Chi Niên?”

Có thể là vì cây dù được nghiêng hẳn về phía tôi thế nên mái tóc của Thẩm Chi Niên hơi ướt.

Anh đang cúi đầu xuống nhìn tôi, thản nhiên ừ một tiếng: “Hiểu Hiểu đang ở trong xe.”

Tôi thẫn thờ.

Tuy Thẩm Chi Niên là anh trai của Hiểu Hiểu, nhưng chúng tôi cũng không qua lại nhiều, chỉ là biết mặt vậy thôi.

Thật không ngờ anh lại cùng Hiểu Hiểu tới đón tôi.

Đang định lên tiếng thì đột nhiên tôi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ đằng sau.

Vô thức ngoảnh đầu lại.

Tống Hoài đang đứng ở cửa khách sạn, anh ta nhìn chúng tôi mặt gương mặt vô cảm.


Tôi thản nhiên nhìn sang chỗ khác, sau đó cùng Thẩm Chi Niên lên xe.

Vừa ngồi vào xe, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ.

“Tiểu Tống đã nói chuyện với mẹ rồi, chuyện nhỏ như con kiến, nói không kết hôn là không kết hôn nữa à, mày phải khiến mẹ tức ch.ết thì mới hài lòng phải không?”

Đằng trước vang lên tiếng khởi động xe.

Thẩm Chi Niên cầm vô lăng, gương mặt ấy dưới màn đêm trông có vẻ lạnh lùng.

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây, giống như đang cố nén cơn giận: “Về nhà bố mày rồi nói sau.”

Điện thoại bị cúp ngang.

“Mẹ cậu, bà ấy…” Hiểu Hiểu nắm lấy tay tôi, ánh mắt phức tạp.

Bỏ đi, im lặng một lúc lâu tôi bình tĩnh nhoẻn miệng cười: “Tớ quen rồi.”

Kể từ khi bố mẹ tôi đi bước nữa, mẹ thì có thêm một cậu con trai, bố thì có thêm một cô con gái.

Tôi đã quen với sự thờ ơ và vô tâm của họ rồi.

Trên đường về, qua lời kể của bạn thân tôi mới biết ban nãy cô ấy đang ăn cơm cùng với Thẩm Chi Niên ở nhà hàng gần đó nên mới cùng anh đến đón tôi.

Sau đó cô ấy còn vô tình bổ sung thêm một câu: “Là anh tớ chủ động muốn đi cùng đó.”

Về nhà của bố, vẫn còn rất sớm.

Mẹ tôi sa sầm mặt mày ngồi trên sô pha, bố tôi thì ngồi hút th.uốc đối diện bà ấy.

Nhưng tôi lại không trông thấy vợ và con gái của ông, chắc là tạm thời lánh mặt rồi.

Nghe thấy tiếng tôi trở về, mẹ tôi hừ một tiếng, nói với bố tôi bằng giọng điệu kỳ quái.

“Hủy cưới chỉ vì một trò chơi, nói con gái ông đi.”

Bố ngó lơ mẹ, ông dụi tắt điếu th.uốc rồi hỏi tôi: “Con quyết định rồi hả?”

Tôi kiên quyết gật đầu: “Vâng ạ, con sẽ gánh chịu mọi hậu quả.”

“Tôi không đồng ý.”

Cuối cùng thì mẹ cũng không nén được cơn giận nữa, bà ấy đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi rồi chửi.

“Thiệp cưới cũng đã gửi đi hết rồi, bây giờ mày nói không cưới nữa ư? Biết trước mày làm tao mất mặt thế này, đáng lẽ khi ấy tao không nên sinh ra mày.”

Nếu như có chuẩn bị từ trước thì khi nghe thấy câu nói này trái tim vẫn sẽ rất đau đớn.

“Mẹ, không chỉ là trò chơi, con còn phát hiện ra anh ta nhắn tin với người phụ nữ khác.”

Tôi nhìn mẹ rồi nói gằn từng chữ: “Tối hôm trước, hai người họ đã ngủ với nhau.”

Mẹ tôi sững sờ, sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt nhưng sau đó bà ấy lại nói chắc như đinh đóng cột.

“Không thể nào, Tiểu Tống tốt như thế, ban nãy nó còn đồng ý tìm việc cho em trai con nữa, nó sẽ không làm ra những chuyện đi quá giới hạn như thế đâu.”

Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt khó tin, không sao thở được.

Hình như mẹ cũng ý thức được mình đang nói gì, khóe miệng giật giật muốn giải thích nhưng lại không nói thành lời.

“Được rồi.” Đột nhiên bố lớn tiếng, có hơi mất kiên nhẫn: “Con nó cũng quyết định xong cả rồi.”

“Ông giả vờ làm người tốt gì vậy?”

Dường như mẹ tôi đã tìm được đối tượng để trút giận, bà ấy cười khẩy nói.

“Nó lên năm chúng ta đã ly hôn, tòa giao lại quyền nuôi dưỡng cho ông. Nhưng ông thì sao, vứt nó lại cho mẹ già dưới quê, còn mình thì chạy đi tái hôn.”

“Sau này bà nội nó qua đời, bất đắc dĩ lắm ông mới đón nó từ quê lên, cũng vì con chó bà nội để lại cho nó sủa ầm ĩ mà ông muốn bán nó đi, ép con phải chuyển ra ngoài.”

Mẹ chỉ vào bức ảnh gia đình treo trên tường, ra vẻ bất cần.

“Ông có dám nói từ khi đứa con gái kia của ông ra đời, trong lòng ông còn có đứa con gái là nó không?”

Bố tôi giống như bị nói trúng tim đen, ông ấy tức đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nhưng cũng không phủ nhận.

“Bà thì có tư cách gì mà nói tôi, chẳng phải đến giờ bà vẫn vì con trai cưng của mình hay sao?”

Họ vẫn đang nói móc nhau, cũng không hề nhận ra tôi đã về phòng dành cho khách.

Ở đây tôi không có căn phòng thuộc về mình, nhưng bởi vì phải đón dâu ở nhà gái thế nên bố đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi một căn phòng ở tạm.

Căn phòng yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng hô hấp của tôi.

Điện thoại bỗng vang lên.

Trần Giai: “Chúng tôi đi hát rồi, cô có muốn tới đây không?”

Sau đó lại gửi thêm một bức ảnh đang ở KTV.

Trong bức ảnh, Trần Giai cầm mic, khóe miệng cong cong, cô ta nhìn Tống Hoài đang ngồi trên sô pha.

Ánh sáng bên phía Tống Hoài hơi tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ra, có lẽ là tình nồng ý đậm hoặc là vui vẻ.

Hai người họ đứng từ xa nhìn nhau, dường như bạn cũ xung quanh đều trở thành phông nền.

Trên màn hình là một bài hát xưa kinh điển.

“Tôi vẫn muốn được yêu em, không còn khoảng trống nữa, không muốn để ký ức lấp đầy tương lai, tôi cũng muốn ngày mai có hy vọng để yêu thêm lần nữa.”

Tôi cứ nghĩ mình sẽ khóc nhưng kỳ lạ thay trong khoảnh khắc này tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Bình tĩnh chặn Trần Giai, bình tĩnh gọi cho từng vị khách thông báo đám cưới bị hủy.

Sau khi thông báo xong, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Tống Hoài.

Đầu dây bên kia rất ồn ào.

Tống Hoài im lặng rất lâu, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm.

“Em làm thật sao?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play