“Cậu cảm thấy còn chưa đủ thành ý liền bồi thêm câu nữa: “Cầu xin anh.””
––—–———––—–———––—–———
Nháy mắt nhảy khỏi xe buýt, Trạm Vi Dương phát hiện đầu gối phải đau dữ dội hơn trái một chút, thế là đành phải đeo cặp sách đi khập khiễng về phía cổng tiểu khu.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, Trạm Vi Dương đi chưa được bao xa đã bắt đầu đổ mồ hôi, một giọt trượt xuống dọc theo gương mặt cậu, lướt qua làn da trắng hồng, lưu lại một vệt dài làm dấu.
Lúc cậu về đến nhà thì lầu một không có ai cả, ngay đến TV cũng không mở. Như vậy có nghĩa là bà nội cùng dì La đều không có nhà, hẳn là dì La đang đẩy xe lăn cùng bà đi dạo. Nếu trời đẹp thì bà nội thường ra ngoài công viên gần đây tản bộ một chút, bà không đi được xa nên dì La thường sẽ đẩy theo xe lăn, khi nào mệt thì bà ngồi xuống xe, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa, chạy nhảy trong công viên.
Trạm Vi Dương tiện tay ném cặp sách lên sô pha, cậu lết một cái chân què đến nhà bếp lấy cốc thủy tinh đã được rửa sạch đoạn rót nước rồi uống ừng ực từng ngụm hết một ly đầy nước.
Cậu hít sâu rồi thở ra một hơi dài, giơ tay lên quệt rồi lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó lấy khăn bông mềm lau bàn sạch sẽ, cuối cùng gấp gọn để lại trên kệ tủ.
Đến khi xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy Bùi Khánh, hai tay anh đút trong túi quần, đang đứng dựa ở cửa bếp nhìn cậu.
Trạm Vi Dương thật sự giật nảy mình, cậu không nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Khánh, cũng không biết anh xuất hiện lúc nào, dù há hốc miệng thế nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống tiếng hô thất thanh vốn đã chực trào, chỉ gọi: “Khánh ca?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT