Kinh Trập mặc dù nhiều lần xem nhẹ ảo giác này, nhưng cậu vẫn bị nội dung đó làm cho bàng hoàng.

Buff là gì? Người gặp người yêu?

Đây là loại  si tâm vọng tưởng gì?

Kinh Trập chỉ cảm thấy buồn cười, xuất hiện ảo giác như vậy, chẳng lẽ là biết cha mẹ cậu đều mất, cảm thấy cậu thiếu yêu thương sao?

Đúng lúc này, chỗ rẽ đối diện đi tới mấy cung nhân, người dẫn đầu vừa nhìn chính là đại cung nữ của Thừa Hoan cung, Kinh Trập tránh sang một bên, miễn cho va chạm.

Đại cung nữ kia bước chậm đi đến,liếc mắt nhìn Kinh Trập một cái, rồi đột nhiên dừng lại.

Kinh Trập sững sờ, chợt nghe nàng hỏi: “Ngươi là nội thị của cung nào?”

Kinh Trập: “Tiểu nhân hầu hạ ở Bắc phòng, tỷ tỷ không nhận ra cũng là bình thường.”

“Thì ra là thế, ta xem ngươi cũng là người chăm chỉ, cuối năm chính là bình khảo, không bằng đến Thừa Hoan cung, như thế nào?”

Không nói đến Kinh Trập chấn động, ngay cả mấy người phía sau cung nữ kia, cũng sợ tới mức ngẩng đầu lên.

Cái này cũng quá đột ngột rồi.

Khi bọn họ thấy rõ dung mạo Kinh Trập, vẻ mặt vốn kinh ngạc ban đầu biến mất, ngược lại có chút cuồng nhiệt, so với đại cung nữ còn nhiệt tình hơn, có một nội thị còn đi về phía trước hai bước, một tay bắt lấy cổ tay Kinh Trập, vừa cười vừa nói: “Thu Dật tỷ tỷ thật đúng là biết nhìn người, thoáng cái liền nhìn trúng khối ngọc thô như vậy, đây quả nhiên là một bảo bối tốt, nếu thả đi như vậy, quả nhiên là một tổn thất lớn...”

Cung nhân phía sau Thu Dật vây quanh cậu, trong đôi mắt tràn đầy quái dị cuồng nhiệt, hận không thể cởi quần áo Kinh Trập ra.

Một cung nữ khác tiến tới, giơ tay muốn chạm vào mặt Kinh Trập.

Kinh Trập vốn là tiểu thái giám bị người ta sờ đến mức lông tơ dựng đứng, mắt thấy lại một bàn tay sờ tới, hung hăng rùng mình một cái.

Cậu rút tay về, cứng ngắc nói: “Đa tạ tỷ tỷ coi trọng, thứ cho tiểu nhân bất tài,  hôm nay chủ tử còn đang đợi đồ ăn, tiểu nhân cần về sớm một chút.”

Nói xong lời cuối cùng, Kinh Trập đã không biết mình đang nói bậy bạ cái gì, vội vàng hành lễ, xoay người rời đi.

Cậu vốn là đi. Sau khi nghe được tiếng bước chân truyền đến phía sau, liền biến thành chạy.

Kinh Trập không nghĩ tới, "ba phúc" này lại đáng sợ như vậy!

Bắc phòng được coi là góc hẻo lánh nhất hoàng thành, đôi khi, để tránh rắc rối, Kinh Chập sẽ đi đường vòng dài, ít nhất là ở những khúc cua ngoằn ngoèo không gặp phải lính canh tuần tra, vẫn hơn là bị những người cuồng nhiệt kia đuổi theo một chút.

Vốn dĩ cậu nên từ Tây Khánh môn đi về phía bắc và đi thẳng đến đường chính, trước mắt vì tránh cho những người này đuổi theo, cậu rẽ vào Thương Chấn môn, một đường đi đến Khải Trí môn, vòng một vòng lớn, một lần nữa quẹo trở về Phụng Tiên điện.

Lúc tới Phụng Tiên điện, tiếng bước chân đã cách khá xa, như thể họ không chắc mình sẽ đi đâu.

Kinh Trập ngẩng đầu nhìn tấm biển Phụng Tiên điện, không dám tự tiện xông vào. Nhưng ở bên trái, có một tiểu viện ba gian, bước chân cậu không ngừng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cẩn thận nín thở nấp ở sau cửa.

Mặc dù đích xác có người đuổi tới Phụng Tiên điện, nhưng chỗ này trang nghiêm, không dám càn rỡ, sau khi kêu vài tiếng, phát hiện không có ai liền đi nơi khác tìm.

Kinh Trập đợi đến khi mọi âm thanh đều biến mất, mới buông tay đang che miệng và mũi ra, hơi thở gấp gáp.

Những người đó điên rồi sao?

Cung nhân không thể tùy ý đi lại trong cung, vừa rồi bộ dáng bọn họ đuổi theo Kinh Trập quá khủng bố, chẳng lẽ chính là "ba phúc" kia rước lấy phiền toái?

Chẳng lẽ tất cả những thứ này không phải là cậu nghe nhầm đến bệnh, mà là thật sự có một quái vật... Giấu ở bên tai cậu nói chuyện, thi triển yêu thuật?

Kinh Trập sắc mặt tái nhợt, còn có chút hoảng sợ, quan sát chung quanh lúc, giống như một con chim sẻ sợ hãi bị mưa ướt, cậu thậm chí không có ý thức được, chính mình đang phát run. Có lẽ là vì quái vật không biết từ đâu mà đến, cùng yêu thuật có thể khống chế lòng người.

Kỳ quái...…

Kinh Trập lẩm bẩm.

Vì sao nơi này ngay cả một cung nhân trông coi cũng không có? Đây dù sao cũng là Phụng Tiên điện, sao cậu vào đây thuận lợi như vậy được?

Lúc chạy trốn chưa từng nghĩ nhiều, lúc tỉnh táo liền có nghi hoặc.

Ha ha!

Cậu mới vừa xoay người, liền đối mặt với một bóng đen cao lớn, suýt nữa một đầu đụng vào trong ngực người nọ.

Kinh Chập mạnh mẽ lui về phía sau, lưng tựa vào cửa điện, cậu theo bản năng ngửa đầu, mới thấy rõ bộ dáng nam nhân.

Quần ái hắn mặc hình như là quần áo thị vệ tuần tra trong cung.

Thị vệ này có một khuôn mặt xinh đẹp, lông mày như đao, sống mũi cao thẳng, nhưng lại không có biểu cảm gì.

Đó là một vẻ đẹp sắc bén đến nghẹt thở, ánh mắt lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén, mang theo áp lực khủng khiếp.  Con ngươi đen kịt như ẩn núp hơi thở của cái chết đang động đậy, chậm rãi rơi vào trên người Kinh Trập.

“Ngươi là ai?”

Giọng nói mang theo giọng điệu ưu mỹ, Giọng nói có trọng âm tuyệt đẹp, âm thanh cong hơi nặng phát ra từ môi và lưỡi, các âm tiết dường như có vần điệu kỳ lạ.

Tim Kinh Trập đập thình thịch, cảm giác nguy cơ khó hiểu nặng nề rơi xuống bụng.

"Ba phúc" đó…

Cậu vừa nghĩ tới những người cuồng nhiệt kia, bắp chân liền nhịn không được run lên, mạnh mẽ xoay người một cái, liền muốn thoát khỏi tiểu điện này.

Chỉ là một cánh tay lướt qua vai cậu đè mạnh cậu lên cửa viện, loảng xoảng - -

Tiếng va chạm nặng nề, hoàn toàn đóng lại khe hở còn sót lại của cánh cửa.

Nhiệm vụ thứ hai thất bại, xin tiếp nhận trừng phạt.

[Buff ngẫu nhiên:chứng khao khát da thịt*]

(*Nguyên văn là 皮肤饥渴症 . Khao khát da thịt hay còn gọi là "đói da" hay "skin hunger" hoặc "touch starved" trong tiếng Anh. Nôm na là một phản ứng tâm sinh lý, thường là khi con người không có đủ sự tiếp xúc về da thịt. Triệu chứng này hoàn toàn không dính dáng gì đến vấn đề tình dục.)

[Hiệu quả: Trong vòng 1h (khoảng nửa canh giờ), những người trong tầm với của kí chủ (trong vòng mười bước) sẽ nảy sinh khát khao thân mật, trong tình huống không thể tiếp xúc với da của người khác, sẽ có cảm xúc bất an, bàng hoàng, sau đó mất kiểm soát]

Kinh Trập hai mắt tối sầm, Đây là loại ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ* gì?

(*ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (屋漏偏逢连夜雨): nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm. Câu này trích trong tác phẩm "Tỉnh thế hằng ngôn" (醒 世恒言) của tác giả Phùng Mộng Long. Nguyên văn câu trên là: 屋漏偏逢连夜雨,船迟又遇打头风(ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong), về sau có nghĩa là thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu..)

Ở đâu ra lại một nhiệm vụ thứ hai a!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play