Kinh Trập ra cửa, Tam Thuận ngây ngô cười cười, điều này làm cho tâm tình cậu có chút sa sút cũng khá hơn một chút, nói với hắn vài câu, lúc này mới đi về phía chỗ ở.
Mấy hàng bên trong đều là chỗ ở của chủ tử, dù là chủ tử nghèo túng, cũng vẫn là chủ tử. Cung nhân như bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi ở bên ngoài, mấy người chung một gian phòng.
Bất quá bắc phòng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cũng không có nhiều người sống.
Mỗi ngày ngoại trừ quét dọn, tắm rửa, đi lấy đồ ăn bên ngoài, ngoài ra cũng không còn chuyện gì khác. Bên trong phòng hầu hạ chính là mấy vị cung nữ tỷ tỷ, chỉ có công việc nặng nhọc, mới có thể để cho nội thị đến chạy vặt.
Trường Thọ từ phía sau đuổi theo, vỗ vai của cậu nói: “Kinh Trập, Đức gia gia tìm ngươi làm gì?”
Kinh Trập: “Ngự thiện phòng muốn tìm một tiểu tử biết nấu canh, điều ta qua giúp vài ngày.”
Trường Thọ vừa kinh ngạc vừa ghen tị, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay sưng tấy đỏ bừng của Kinh Trập: “Việc tốt như vậy, làm sao tìm đến trên đầu người bắc phòng?”
Kinh Trập lại nói: “Là Minh ma ma đề cử.”
Trường Thọ liếc nhanh gương mặt bình tĩnh của Kinh Chập, kéo dài giọng nói: “... Minh ma ma a......”
Nhắc mới nhớ, Minh ma ma cùng Trần Minh Đức đều ở bắc phòng làm việc, ban đầu vốn dĩ họ rất hòa hợp, nhưng về sau giữa hai vị này không biết có khúc mắc gì, không khí ở chung luôn kỳ quái.
Tiểu tử chạy vặt ở đây rất rõ ràng, vừa nghe là Minh ma ma tiến cử, liền biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Trường Thọ cho rằng đó là một cái bẫy, ánh mắt nhìn chằm chằm Kinh Trập có chút khác.
Đột nhiên, cung nữ Hạ Thiên sắp xếp hầu hạ ở bên trong vội vã chạy tới, nói là có chủ tử muốn chuyển vật nặng, không nói lời nào liền mang theo Trường Thọ cùng Minh Vũ đang nghỉ ngơi qua, trong lúc nhất thời trong phòng âm u này, cũng chỉ còn lại một người Kinh Trập.
Kinh Trập thu dọn xong giường chiếu, lại đem cửa sổ đều mở ra, lúc này mới chú ý đến tay của mình.
Giặt vào mùa đông khó nhất là không có lửa than, phải ngâm mình trong nước lạnh, các ngón tay sưng tấy vì lạnh, có lúc khó chịu vô cùng.
Cũng chẳng trách mấy cung nữ tỷ tỷ luôn không thích động.
Kinh Trập do dự một chút, nhìn về phía tủ gỗ nhỏ bên giường mình.
Trong phòng này có vài chiếc tủ gỗ nhỏ như thế này, bên dưới có nhét vài bộ quần áo cung nhân để thay, còn ngăn kéo phía trên có thể đựng những vật dụng cá nhân.
Tủ Kinh Trập vốn không khóa, nhưng sau khi làm thất lạc đồ đạc vài lần thì bị treo lên.
Cậu lấy chìa khóa trên cổ ra, cẩn thận mở tủ, lấy ra một bình ngọc nhỏ ở tầng trên.
Thân bình bóng loáng mượt mà, trông rất đặc biệt, là thứ không phải người có thân phận như Kinh Trập có thể dùng tới.
Cậu nghiêng đổ miệng bình, chất lỏng màu trắng sữa tràn vào trong lòng bàn tay, sau đó cất chai đi, rồi từ từ bắt đầu bôi. Chỗ nứt nẻ có cảm giác châm chích, đau nhức nhưng sau khi bôi đều, cảm giác đau nhức khó chịu dần dần giảm bớt.
Vừa mới xoa xoa, Kinh Trập liền xuất thần, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Cậu đang nghĩ về những gì đã xảy ra với cậu.
Ba tháng trước, Kinh Trập gặp một chuyện kỳ lạ.
Không biết từ khi nào, bên tai cậu thường xuyên xuất hiện một thanh âm kỳ quái, khô khốc.
Lần đầu tiên xuất hiện, Kinh Trập hoảng sợ, suýt nữa cho rằng đụng phải quỷ.
Nhưng sau hai ba lần xuất hiện, cậu ngược lại tỉnh táo lại.
Cung nhân không thể sinh bệnh.
Nếu như được chủ tử coi trọng còn dễ nói, nhưng Kinh Trập là nội thị đừng nói là xem bệnh, không bị kéo ra ngoài chờ chết đã là may mắn rồi.
Nếu cậu thật sự sinh ra bệnh gì không trị được, kêu thế nào cũng vô dụng.
Dù sao thì cũng chỉ chờ chết thôi.
Cho đến ngày đó.
Đó là một ngày mùa thu hết sức bình thường, Trường Thọ nói hắn ngã bị thương cánh tay, không xách được vật nặng. Cậu thay Trường Thọ đi ngự thiện phòng, trên đường trở về, thanh âm kỳ quái kia lần nữa vang lên.
[Nhiệm vụ vừa thất bại, xin nhận trừng phạt.]
Kinh Trập hơi nhíu mày, bước nhanh xuyên qua hành lang, đem thanh âm kia ném ra sau đầu.
Cái từ nhiệm vụ này, trước đó cậu đã nghe qua một hai lần, nhưng vẫn ép buộc chính mình bỏ qua ảo giác này.
Lúc trước cậu vừa được điều ra ngoài giúp đỡ lo liệu tang sự của một tiểu thái giám tên là Đắc Thuận, bất quá là một cuộn chăn đệm, chôn ở ngoài cung mà thôi.
Đến lượt mình, cũng không có gì khác biệt.
Kinh Trập có thể vẫn sống đến mười chín tuổi, nhiều năm như vậy, so sánh với người nhà của cậu, đã may mắn như trộm được. Nếu thật sự phải chết, bất quá là đi xuống cùng bọn họ mà thôi.
[Buff ngẫu nhiên: người gặp người yêu]
【 hiệu quả: Trong vòng 2h (ước chừng 1 canh giờ), ai nhìn thấy kí chủ cũng đều sẽ yêu mến kí chủ 】