Kinh Trập sau khi trở về, ngược lại yên lòng.
Lưu Tài Nhân và Tiền Khâm đều đã chết, ngự thiện phòng nhất định sẽ loạn, sẽ không nhớ đến cậu nữa. Không bằng nói, ngự thiện phòng còn nhớ phái người tới thông báo cho cậu một tiếng, sớm đã coi như dư thừa.
Chẳng lẽ cái chết của Lưu Tài Nhân và Tiền Khâm có liên quan đến sự im lặng ngày đó của Trần Minh Đức?
Kinh Trập vừa nghĩ, liền thở dài.
Chính cậu cũng sống gian nan, làm sao có thể để ý đến người khác?
Kinh Trập quét xong bắc phòng, lại đi thêm trà nóng cho mấy vị chủ tử, lúc này vừa mới trở lại chỗ ở, liền thấy Tam Thuận chờ ở đó, cười đến có chút ngây ngô.
“Kinh Trập, ta đun nước cho ngươi rồi.”
Kinh Trập:“Ta đã nói rồi, ngươi không cần làm việc cho ta, ta có thể tự mình làm.”
"Không được, ta khỏe, Kinh Trập sức lực yếu." Tam Thuận lắc đầu, “Đi nhanh đi, ta trông chừng cho ngươi, không cho người khác vào.”
Trường Thọ ở trong phòng cười nhạo: “ngươi đại ngốc tử, ai thèm nhìn trộm y!”
Vô Ưu cười ha ha: “Ai bảo ngươi từng xông loạn, biết rõ người ta không thích, đây không phải là tự tìm phiền toái sao?”
Từ năm Trần Minh Đức phát sốt cao ấy, dưới công phu mèo ba chân của Kinh Trập tỉnh lại, không chỉ có thái độ của Trần Minh Đức đối với Kinh Trập có chút thay đổi, Tam Thuận cũng một lòng một dạ đối tốt với cậu, mỗi lần có việc gì nặng nhọc sẽ luôn tranh làm.
Kinh Trập thích sạch sẽ, cho dù là vào mùa đông, cũng luôn lau người. Bất quá y lại có chút cổ quái, chưa bao giờ tắm chung với người khác, Trường Thọ cũng bởi vậy mà có mâu thuẫn với y.
Mỗi lần Tam Thuận nấu nước cho Trần Minh Đức, nhân tiện nấu cho Kinh Trập một ít, ngay cả việc giữ cửa cũng làm.
Mấy người trong phòng kia đều nói, Tam Thuận xưa nay mặc kệ bọn họ nói như thế nào, luôn giống như một tảng đá. Kinh Trập nhíu mày, liếc về phía người trong phòng, Vô Ưu vỗ Trường Thọ một cái, ngăn cản hắn lại.
Chờ Kinh Trập lấy quần áo rời đi, Trường Thọ vẫn nhịn không được nói: "Ngươi cản làm gì ta?
"Ngươi cái tật xấu này, ngươi quản người ta làm cái gì?"Vô Ưu cũng không thích cái tật này của Trường Thọ, nhưng bọn họ vào cùng một năm nên quen nhau hơn, “Tam Thuận là người của Đức gia gia, ngươi nói xấu hắn, Đức gia gia chẳng lẽ sẽ cao hứng?”
Trường Thọ nghĩ lại, bĩu môi.
Hắn đối với Tam Thuận, ít nhiều là nhìn không vừa mắt. Năm đó nếu như Trần Minh Đức chọn không phải Tam Thuận, hôm nay đi theo bên cạnh Đức gia gia, có lẽ chính là hắn!
…
Kinh Trập khuyên can mãi, mới khuyên được Tam Thuận rời đi.
Mỗi lần hắn muốn ở bên ngoài trông coi, Kinh Trập đều cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Cậu cẩn thận đóng cửa ra vào và cửa sổ bảo đảm cho dù là có người đi vào, cũng không thể nhìn thấy cậu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều này cũng khó trách Kinh Trập mỗi lần đều cực kỳ cẩn thận, khi cậu cởi quần áo, ngâm vào thùng nước, thân thể trần trụi của cậu, rốt cuộc nói rõ cậu cùng đám người Trường Thọ khác nhau như thế nào.
Kinh Trập chưa từng chịu hình phạt.
Năm đó cậu vào cung còn có một nguyên nhân khác, là người trong nhà vì cậu cầu được một con đường sống. Mặc dù cậu tình nguyện chết cùng người nhà, cũng tốt hơn bây giờ tham sống sợ chết như vậy... Nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của cha mẹ trước khi chết.
Khi Kinh Trập còn nhỏ, trong nhà xảy ra chuyện.
Cậu mơ hồ nhớ rõ, trước khi xảy ra chuyện, phụ thân tham dự một vụ án, là vụ án do Hoàng Thị Lang xử lý.
Hoàng gia, là nhà mẹ đẻ kế hậu.
Hoàng thị lang năm đó, hiện tại là Hộ bộ thượng thư, cũng chính là huynh trưởng của vị thái hậu hiện tại của Thọ Khang cung.
Cả nhà cậu đều bị xử chảm, nếu nói cùng Hoàng gia một chút quan hệ cũng không có, vậy tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là Kinh Trập không có chứng cớ, đây cũng chỉ là suy đoán.
Cha mẹ sợ cậu vì báo thù hại chết mình, trước khi chết, ngay cả chuyện trong nhà gặp phải, cũng không chịu nói với cậu, cậu cũng chỉ có thể giãy dụa sống như vậy.
Cậu tuyệt đối không có khả năng trợ giúp Thụy vương đăng cơ!
Trời lạnh, cậu cũng không dám tắm nhiều, ngâm một hồi liền đi ra.
Lúc mặc quần áo, cậu liếc mắt nhìn phía sau lưng.
Dấu vết lúc trước đã sớm biến mất, chỉ là trong lòng Kinh Trập luôn kỳ quái không hiểu sao, lúc tắm rửa sẽ quay lại nhìn vài lần.
may mà Dung Cửu tâm rộng.
Bằng không nam nhân cùng nam nhân làm ra chuyện như vậy, việc này cho dù không chán ghét, trong lòng cũng sẽ cảm thấy quái dị. Huống chi, cậu còn là thái giám.
Tuy nhiên, mấy tháng nay lui tới, Dung Cửu có vẻ rất bình tĩnh, không để tâm những chuyện đó.
Chờ Kinh Trập tắm rửa xong đi ra, liền thấy Minh Vũ ở bên ngoài chờ cậu.
Hầu hạ ở Bắc phòng, tổng cộng chỉ có sáu tiểu thái giám.
Thất Thuế cùng Bát Tề là sớm nhất, hai người bọn họ đều đã hơn hai mươi, sau đó đến Trường Thọ cùng Vô Ưu, cuối cùng chính là Kinh Trập cùng Minh Vũ.
Quan hệ giữa Kinh Trập và Minh Vũ là tốt nhất.
Kinh Trập lau tóc, Minh Vũ giúp cậu đem quần áo ra ngoài, trong phòng tắm nóng hầm hập, vừa ra ngoài liền lạnh muốn chết.
Đây cũng là chỗ tốt của Bắc phòng, không người quản, nếu không lấy đâu ra phòng đơn có thể tắm rửa.
"Sao ngươi lại ra ngoài? "Kinh Trập nói, “Bên ngoài lạnh.”
Bắc phòng ít xảy ra chuyện, những chủ tử kia, ngoại trừ một người thích phí thời gian, còn lại cũng đều sống rất mệt mỏi, mùa đông đều không thích ra ngoài, chỉ tìm những cung nữ kia trò chuyện.
Mùa đông lạnh, những tiểu tử này, liền thích nằm dài ở trong phòng. Mặc dù không có bao nhiêu than lửa, nhưng đóng cửa sổ, cũng ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài đều là băng tuyết.
Minh Vũ: "Không thích nghe bọn họ ở trong phòng nói chuyện." Hắn đi tới chỗ mấy chủ tử bên kia làm chút việc, lại tới tìm Kinh Trập, chính là không muốn đợi ở trong phòng .
Kinh Trập vừa nghe, liền biết Trường Thọ lại vỡ miệng.