Lúc Tiền Khâm bị lôi ra khỏi ngự thiện phòng, vẫn chưa biết kết cục mình phải đối mặt, hắn nhìn chằm chằm Ninh Hoành Nho, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm.

Ngự tiền tổng quản thân phận như thế nào, sao lại đến ngự thiện phòng?

Hoặc là tiền điện xảy ra chuyện, hoặc là bệ hạ có điều phân phó, bất kể là chuyện nào, mấy thị vệ vừa rồi xông vào ngự thiện phòng kia, cũng đủ nói rõ người tới không có ý tốt.

Tiền Khâm: "Ninh tổng quản, ngài, sao ngài lại tự mình tới đây?

Ninh Hoành Nho cười cười: "Bệ hạ có mệnh, tất nhiên chúng ta phải tới.

Dự cảm xấu trong lòng Tiền Khâm càng ngày càng đậm, ý cười cũng sắp không trụ nổi: "Nô tài, ngài gọi nô tài qua là được rồi, cái này, cái này..." Hắn quét mắt về phía thị vệ thô kệch áp giải hắn trái phải, ánh mắt xoay tròn.

"Áp giải hắn." Ninh Hoành Nho nói, "Bảo những người khác trong ngự thiện phòng đi ra.

Rất nhanh, khoảng trống phía trước ngự thiện phòng, đã tràn ngập thái giám và cung nữ, trên mặt  tất cả đều mang theo bất an.

Chuyện xảy ra ở Càn Minh điện còn chưa truyền tới ngự thiện phòng, nhưng sự xuất hiện của vị Ninh tổng quản này lại khiến bọn họ cảm thấy kính sợ.

Ninh Hoành Nho vỗ vỗ tay, mấy thị vệ liền kéo Tiền Khâm tới, hai cánh tay của hắn đều bị trói chặt ở phía sau, miệng không biết bị cái gì cố định, bị ép mở miệng.

Một bộ dáng chật vật.

Ninh Hoành Nho nghịch nghịch con dao nhỏ trong tay, cười nói: "Tiền Khâm, trên đời quan trọng nhất chính là thông minh, nhưng quá thông minh, nói ra những điều không nên nói thì cũng không tốt.” 

Con dao nhỏ lướt qua khóe miệng Tiền Khâm.

“Lưỡi quá linh hoạt, không có cũng được.”

Ngô ngô, ngô ngô - -

Khóe mắt Tiền Khâm nứt ra, muốn kêu rên, lại chỉ có thể phun ra bọt máu, giống như dã thú ừ ừ tru lên.

Hắn lớn lên mập mạp, khí lực lớn, thời điểm vùng vẫy, phải vài người đè ép hắn, mới khiến cho hắn không cách nào giãy dụa.

Một khối thịt mềm mại nằm trên mặt tuyết, máu chảy đầm đìa, cung nhân đứng ở trên đất trống vây xem, có vài người bị dọa  đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Ninh Hoành Nho cũng không nhìn Tiền Khâm đang kêu rên, thờ ơ lau chùi con dao nhỏ trong tay, sau khi lau đến sáng bóng thì mới cất đi.

"Chu Nhị Hỉ." Ninh Hoành Nho đứng ở phía trước một thái giám gầy gò, "Bệ hạ có chỉ, ngươi chính là ngự thiện phòng tổng quản kế tiếp.

Chu Nhị Hỉ trong mắt vẫn còn hoảng sợ, nhưng sau khi nghe những lời này, lại đột nhiên trở nên kích động, ngay cả khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo, lập tức quỳ xuống dập đầu.

“Nô tài tiếp chỉ, nô tài tiếp chỉ.”

Tin tức thường ngày trong cung, muốn truyền đến bắc phòng, không biết phải qua bao lâu. Nhưng lần này, ngày hôm sau liền nhận được tin tức.

Là ngự thiện phòng phái người đến báo tin, nói là Kinh Trập không cần đến nữa.

Lúc gửi tin, Trường Thọ cũng ở bên cạnh nghe, tò mò truy hỏi vài câu, đã thấy tiểu thái giám kia mặt mũi tái nhợt, liên tục lắc đầu, xoay người rời đi.

Trường Thọ nhíu mày: "Tất nhiên là đã xảy ra chuyện.

Nói xong, hắn nhìn Kinh Trập đi ra ngoài, trong lòng lo lắng: “Ngươi đi đâu?”

Kinh Trập: “Đi nói với Đức gia gia một tiếng.”

Con ngươi Trường Thọ xoay chuyển, lập tức đi theo: “Ta cũng đi với ngươi.”

Kinh Trập cũng không ngăn cản, hai người cùng đi gặp Trần Minh Đức.

Lúc đến Trần Minh Đức đang ở trong phòng, thưởng thức tẩu thuốc lá trong tay, bên trong tản ra một chút mùi khác thường.

Tam Thuận dẫn hai người bọn họ đi vào, liền lặng lẽ lui sang một bên.

Trần Minh Đức đặt tẩu thuốc xuống, khàn khàn nói: “Các ngươi tới đây, là muốn hỏi chuyện ngự thiện phòng?”

Trường Thọ ở bên cạnh tiếp lời: “phải phải, việc này quá đột ngột, lại kỳ quặc, Đức gia gia, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?”

Trần Minh Đức: "ngồi xuống trước đi.

Đợi Kinh Trập và Trường Thọ đều ngồi xuống, hắn mới không nhanh không chậm mở miệng.

“Lưu tiểu chủ đã chết, Tiền Khâm bị rút đầu lưỡi, đêm qua không qua được, cũng đã chết.”

Vài câu ít ỏi này vừa nói ra, sắc mặt của  Kinh Trập cùng Trường Thọ lập tức thay đổi,  Trường Thọ rõ ràng hơn chút, còn hít ngược một hơi.

Kinh Trập mím môi, muốn nói gì đó, lại nuốt trở về.

Trường Thọ lại trực tiếp, lỗ mãng hỏi: "Đức gia gia, chẳng lẽ là bệ hạ...…

Trần Minh Đức lạnh lùng nở nụ cười: “Tham vinh hoa phú quý, ở trong cung này, chính là chuyện nhắm một mắt, mở một mắt. Một khi có thế, tựa như lên chín tầng trời, có thể đập nát người ta thành từng mảnh trong chớp mắt.”

Lời nói lạnh lẽo, làm cho mùa đông vốn đã rét lạnh này càng trở nên lạnh lẽo buốt giá, như thể mỗi lời nói đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn, muốn xé toạc da thịt.

Trường Thọ bị lời nói của Trần Minh Đức dọa sợ, hèn nhát không dám nói.

Kinh Trập nhẹ giọng: "Đa tạ Đức gia gia chỉ điểm.

Thanh âm Trần Minh Đức cũng nhẹ đi theo, mang theo vài phần khác thường: "Kinh Trập, đây cũng là may mắn của ngươi. Theo cục diện hôm nay, nếu ngươi thật sự đi, sẽ không về được. Mấy ngày nay nghỉ ngơi ở bắc phòng thật tốt, trước tiên không nên đi ra ngoài.

Lúc nói lời này, Trần Minh Đức liếc mắt về phía Trường Thọ.

Khuôn mặt Trường Thọ đỏ bừng, biết Trần Minh Đức đang điểm hắn.

Nửa tháng này, vốn là hắn cùng Hà Diệp đi ra ngoài lấy đồ ăn, nhưng trời quá lạnh nên Trường Thọ cùng Hà Diệp đẩy tới đẩy lui, có khi thậm chí chỉ có một mình Kinh Trập đi.

Trường Thọ thì thào: "Tiểu nhân hiểu rồi.

Bên này đang nói chuyện, khoảng cách không xa, chỗ ở của Minh ma ma lại là một cảnh tượng khác.

Hà Diệp đỡ Minh ma ma ngồi xuống, lại vội vàng đi tìm trong rương bên cạnh, thật vất vả tìm được một viên thuốc cực lớn, xoay người muốn dùng nước hòa tan, lại bị Minh ma ma đoạt đi, nhét vào trong miệng liều mạng nhai nuốt.

Bộ dáng bà ta mắc nghẹn trợn chừng hai mắt đặc biệt đáng sợ, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt vào.

Hà Diệp khéo léo bưng một chén trà tới, Minh ma ma uống liền mấy hớp, thuốc phát huy tác dụng, lúc này mới hòa hoãn lại.

Mắt thấy Minh ma ma sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục chút ít huyết sắc, Hà Diệp mang theo nức nở nói: “Ma ma, ngài hù chết ta rồi, đây là làm sao vậy?”

Minh ma ma thở hổn hển, lúc này mới nói: “Lưu tài nhân đã chết.”

Hà Diệp sửng sốt, ấm trà trong tay suýt nữa cầm không được. Vừa rồi Minh ma ma từ trong phòng Trần Minh Đức trở về, sắc mặt cũng rất kỳ lạ, gần như lên cơn co giật.

Nhưng đáp án này...…

Lưu Tài Nhân, là Minh ma ma hao hết tâm tư mới kết nối được.

Vị tiểu chủ này, ở hậu cung được sủng ái một đoạn thời gian rất dài, bất luận ăn mặc, hay là được hoàng đế sủng ái, những phi tần khác đều không thể sánh bằng.

Những ví dụ như vậy, trước đây cũng không phải chưa từng có.

Trong mấy năm Cảnh Nguyên đế đăng cơ này, hậu cung thường sẽ có một số người xuất sắc xuất hiện, nhưng náo nhiệt chưa tới mấy tháng, lại thay một người khác, giống như đang dưỡng cổ.

Nhìn những người mới nổi tiếng, một số người lập tức tham gia, chỉ lén lút quan sát một thời gian, kẻo đặt nhầm tiền mà gặp họa.

Lưu tài nhân là người duy trì sủng ái lâu nhất, cũng không trách nàng tự cho mình là cao quý. Cũng bởi vì thời gian dài, dần dần có được rất nhiều người trong tay.

“...... Nói không chừng vị này, chính là người cuối cùng có thể bắt được bệ hạ?”

Minh ma ma cũng là một trong số đó.

Bà mặc dù được xưng là ma ma, năm nay còn chưa tới bốn mươi, từ ba năm trước sau khi đến Bắc phòng, liền một lòng một dạ muốn đi ra ngoài.

Bà khác với con chó già của Trần Minh Đức, phần cầu tiến kia còn chưa bị tiêu hao hết.

Bà có nhận một đứa con gái nuôi, đúng lúc làm việc trong cung của Lưu Tài Nhân, tuy chỉ là cung nữ nhị đẳng, không đến gần được, nhưng so với bên ngoài có mặt mũi nhiều hơn, cũng biết nhiều hơn.

Lưu tài nhân ỷ sủng sinh kiêu, Lưu tài nhân muốn uống canh quả hồng, yêu cầu ngự thiện phòng làm, suy nghĩ của Tiền Khâm... Minh ma ma mặc dù ở Bắc phòng, cũng không phải người điếc bịt tai, một số chuyện đều biết rõ ràng.

Bên Tiền Khâm, là bà chủ động bắt chuyện.

Tiền Khâm muốn ném cục diện rối rắm này ra ngoài, Minh ma ma gấp gáp muốn rời khỏi nơi này, liền vì Tiền Khâm đưa lên một quân cờ tốt.

Lúc Minh ma ma vừa tới bắc phòng, Trần Minh Đức đang bị bệnh sốt cao không dậy nổi.

Theo lý mà nói, cung nhân bệnh như vậy, nên chuyển ra ngoài chờ chết.

Nhưng mà lão cẩu này rất tốt số a, bắc phòng này, nơi này chủ tử chết cũng không người để ý, huống chi là cung nhân.

Chỉ cần không có người báo cáo, hắn liền còn có thể ở bắc phòng chống đỡ.

Cũng là hắn mệnh tốt, những tiểu thái giám ở trong này, lại có người biết chút y thuật, biến ngựa chết thành ngựa sống cứu sống hắn.

Người đó, chính là Kinh Trập.

Khi đó, Trần Minh Đức chính là dựa vào chút y thuật đó của Kinh Trập mà giữ được mạng. Bằng không lão cẩu kia, làm sao vô duyên vô cớ che chở một tiểu thái giám?

Minh ma ma chính là nhớ rõ việc này, cũng nhớ rõ xuất thân của Kinh Trập, càng nhớ rõ y lúc ấy đích xác còn nấu một bát canh quả hồng, cho nên lúc đó mới đánh chủ ý lên người y.

Nếu có thể rời khỏi bắc phòng, cho dù đắc tội Trần Minh Đức thì thế nào, hơn nữa... cho dù Trần Minh Đức che chở, cũng tuyệt đối không thể vì Kinh Trập mà xung đột với bà.

Mà sự thật, quả nhiên đúng như Minh ma ma dự đoán.

Trần Minh Đức mặc dù tức giận, nhưng căn bản không có ngăn cản, bởi vì việc này đã liên quan đến Tiền Khâm, trừ phi Trần Minh Đức thương gân động cốt, mới có thể ngăn người lại.

Lão cẩu kia cũng không nỡ!

Nhưng Minh ma ma tính tới mở đầu, tính tới quá trình, lại hết lần này tới lần khác không tính tới kết thúc!

Lưu tài nhân hôm qua còn như mặt trời ban trưa, sao lại chết?!

"Ngươi hôm nay, là phải cùng Trường Thọ đi ra ngoài?" Minh ma ma đột nhiên nói.

Hà Diệp gật đầu.

“Ngươi thừa dịp này, dò xét tin tức, càng nhiều càng tốt.”

Hà Diệp chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.

Đợi đến khi nàng đi ra ngoài, sắc mặt Minh ma ma mới hoàn toàn xám xịt.

Toàn bộ hoàng cung, làm cho bọn hắn sợ hãi nhất người tất nhiên là Cảnh Nguyên Đế, xảy ra chuyện như vậy, bất luận là ai, đều mang theo sợ hãi.

Ai biết Hoàng đế nghĩ gì?

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play