Bản thân Thẩm Khanh bị cuộn thành đoàn trong chăn không có cách nào thoát ra, vẫn là Xuân Hoa đi theo vào bên trong hỗ trợ giúp nàng. Sau khi từ trong chăn thoát ra, sắc mặt của nàng đặc biệt kém.
Thời điểm Xuân Hoa đi múc nước, Thu Lộ liền đem chuyện của Thẩm Khanh nói cho nàng ta. Lúc sau, Xuân Hoa bưng nước trở về, nhìn tới sắc mặt Thẩm Khanh, trong lòng có chút khổ sở, cũng như không thể hiểu được.
“Thẩm Lương Nhân xinh đẹp như vậy, cố tình Hoàng Thượng như thế nào lại không thích?” Xuân Hoa thầm nghĩ trong lòng.
Thẩm Khanh tự mình trải qua một hồi như vậy, trong lòng càng là đối với cẩu Hoàng Đế hận nghiến răng.
Vốn dĩ ngày thường cũng không được suôn sẻ, lại thêm sự việc hôm nay, còn không phải là họa vô đơn chí*?
*Họa vô đơn chí (雪上加霜): Liên tiếp gặp phải khó khăn.
Xuân Hoa rửa mặt cho Thẩm Khanh. Nàng đói bụng đến cồn cào: “Có gì ăn không?”
Xuân Hoa lắc đầu. Nếu như đã thị tẩm, đương nhiên là có đồ ăn, nhưng như tình huống hiện tại của Thẩm Khanh, sợ là có yêu cầu cũng không được gì.
Thẩm Khanh nghiến răng: “Vậy uống chút nước đi.”
Nàng tức đến đau họng.
Nhắc tới sự việc xảy ra vừa rồi, kỳ thực cũng không có gì, chính là mất mặt, bị người ta châm biếm mấy câu là không thiếu. Chỉ là sự tình lần này ngay cả Thẩm Khanh cũng không ngờ tới. Sau khi mắng cẩu Hoàng Đế mấy chục lần, nàng cũng bình thường trở lại.
Sự tình đều đã thành như vậy, Thẩm Khanh cũng không định nghĩ tiếp. Kỳ thực nhắc tới cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt. Ít nhất, nàng nếu như được thị tẩm, chắc chắn sẽ bị nữ nhân khác đố kỵ. Lúc này cứ để người ta chế giễu một hồi, về sau cũng sẽ không có người đố kỵ với nàng.
Hít sâu mấy hơi, Thẩm Khanh không đến nỗi là không ngủ được.
Xuân Hoa cùng Thu Lộ ở bên ngoài, lẽ ra là muốn gác đêm, nhưng Thu Lộ không được ngủ, lôi kéo Xuân Hoa nói chuyện.
“Ngươi xem nàng cư nhiên còn có thể ngủ được. Đều đã thành như vậy, nàng lại có thể ngủ.”
Xuân Hoa nói: “Có lẽ là Hoàng Thượng vẫn còn bận rộn chính sự. Về sau chắc hẳn sẽ có thể được thị tẩm"
Thu Lộ nói: “Trong cung này cũng không phải chỉ có một mình nàng. Lần đầu thị tẩm không thuận lợi, về sau Hoàng Thượng không chừng liền quên nàng. Ở địa phương này hai năm, nhan sắc này còn có thể duy trì như vậy bao lâu a."
Thu Lộ nhắc tới cũng thấy trào phúng: “Thật là lãng phí một khuôn mặt tốt."
Thẩm Khanh ngủ cả đêm, tinh thần tốt hơn nhiều, sáng sớm lại ăn chút cháo. Chỉ là hôm nay, đồ ăn sáng càng ngày càng chẳng ra sao cả.
Trong cung luôn có người tin tức nhanh nhạy. Lúc trước, nhìn tới bộ dạng dạng của nàng tuy chưa được thị tẩm nhưng chung quy còn lo ngại nàng sau này có thể hay không được sủng, một ngày ba bữa vẫn còn có thể chấp nhận được.
Trải qua một vòng như ngày hôm qua, bữa sáng hôm nay của nàng liền kém hơn nhiều so với trước kia.
Thật đúng là sáng tỏ nha.
Nhưng hậu cung trong cuốn văn cung đấu này đều là cái đức hạnh như vậy. Nàng vốn đã có sự chuẩn bị tâm lý, cũng không có ý định tạo sự nổi bật, liền cứ bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Dựa theo quy củ, lần đầu thị tẩm, hôm sau còn phải đi thỉnh an nhưng trường hợp của nàng, vẫn là không biết có nên đi hay không?
Thẩm Khanh đang đối với vấn đề này cảm thấy khó xử. Bất quá vẫn còn may, Hoàng Hậu hiển nhiên cũng nghe được tin tức, sau đó liền phái người ban thưởng. Cung nhân tới ban thưởng còn truyền lời, nói nàng không cần qua đó thỉnh an.
Nếu như là người khác, chắc chắn là đang khinh người, nhưng đặt vào hoàn cảnh của Thẩm Khanh, chính là không để nàng bị mất mặt.
Không cần biết bộ dạng trong nguyên tác của Hoàng Hậu như thế nào, lúc này Thẩm Khanh còn thật sự muốn cảm tạ Hoàng Hậu.
Xác thực rất mất mặt.
Bên kia, cung nhân quay trở lại liền bẩm báo cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu nghe xong lắc đầu: “Cũng là vận khí của nàng không tốt, đáng tiếc cho một một tư sắc tốt như vậy.”
“Hoàng Thượng cũng không phải là yêu thích mỹ sắc, nô tỳ nhìn khuôn mặt cùng dáng người của Thẩm Lương Nhân cũng thật sự xuất chúng. Hoàng Thượng coi trọng trị quốc nhất, khả năng là sẽ không quá để ý tới nàng.”