Hiên Viên Linh đi được một quãng xa cũng không quay đầu lại, thuận miệng hỏi tổng quản Triệu Hải bên cạnh: “Nàng là tú nữ còn chưa thị tẩm ở trong cung phải không?”
Triệu Hải vừa nghe lập tức đáp lại: “Dạ, phải.”
Trong lòng ông ta xoay chuyển, Hoàng Đế là thật sự nhớ rõ có một người, cho nên mới nhớ được Thẩm Lương Nhân mới vào cung còn chưa thị tẩm, nhưng sau khi nghĩ lại, Triệu Hải cũng minh bạch. Với dáng vẻ đó, Hoàng Đế nhớ được một người như vậy đều là chuyện bình thường.
Cho dù Triệu Hải có là thái giám đi chăng nữa thì ông ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ kinh diễm của nàng khi vừa mới vào cung. Quả thực kinh diễm, đây là một vẻ đẹp mà người ngoài nhìn vào liền không thể nào quên.
Dù sao trong hậu cung bây giờ, Hoàng Hậu chưa từng được sủng ái, còn Du Phi đã đạt đến sự sủng ái lớn nhất, mà vị này trước đó kiêu căng mấy ngày cũng bị Hoàng Đế cố tình lạnh nhạt. Dung mạo của những người mới vào cung thì lại bình thường. Hiện tại còn chưa nhìn ra, nhưng chỉ bằng việc Hoàng Đế nghĩ đến Thẩm Lương Nhân, liền không biết vị này liệu có thể có được sủng ái hay không?
Hiên Viên Linh vừa đi vừa nói: “Đêm nay liền để nàng ấy đi.” Triệu Hải lập tức đáp.
Thẩm Khanh quý đến đau chân tự nhiên không thể nào tiếp tục đi dạo Ngự Hoa Viên, liền kêu Xuân Hoa đỡ về Chiêu Hoa Cung. Mà sau khi Thu Lộ nhìn thấy bộ dạng này Thẩm Khanh cũng bị dọa nhảy dựng: “Lương Nhân đây là thế nào?”
Xuân Hoa đem chuyện gặp được Hiên Viên Linh nói với Thu Lộ. Sau đó Thu Lộ tức thì đi lấy cao dược bôi cho Thẩm Khanh, trên đầu gối trước đó còn hồng hào, lúc này nhìn vào thực sự có chút bầm tím chật vặt.
Chờ tới khi Thẩm Khanh ở bên trong nghỉ ngơi, Thu Lộ liền lôi kéo Xuân Hoa hai người bí mật nói chuyện : "Vị Lương Nhân này của chúng ta, vốn tưởng rằng có bề ngoài xinh đẹp liền có thể được sủng ái, bây giờ lại khiến Hoàng Thượng chán ghét, Chiêu Hoa Cung ngày sau phải làm thế nào bây giờ?”
Xuân Hoa nghe được trái lại kinh ngạc: “Ngươi cũng không thể nói như vậy, để Lương Nhân nghe thấy sẽ không tốt.”
Thu Lộ nói: “Nàng bây giờ bị thương ở chân, hiện tại còn đang nghỉ ngơi, làm sao có thể nghe thấy.”
Xuân Hoa cau mày: “Vẫn là đừng nói, Lương Nhân luôn đối đãi hòa ái với chúng ta. Chung quy sau này thị tẩm có thể sẽ tốt hơn, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Thu Lộ ở trong lòng cũng không có bao nhiêu tôn kính, vốn tưởng rằng Thẩm Khanh có tư sắc, tốt xấu cũng có thể tiến đến trước mặt Hoàng Thượng. Không nói tới sủng ái, hiện giờ xem ra, Hoàng Thượng đúng là không thực để ý tới mỹ sắc, sau này chỉ sợ cũng luôn không mặn không nhạt. Sớm biết như vậy, trước đây còn không bằng phân đến chỗ tiểu chủ khác, cũng không đến mức bây giờ đi ra ngoài đều kém người ta một bậc.
Nàng ta thấy những cung nữ đang hầu hạ cho mấy vị tiểu chủ tôn quý mới nhập nhập cung, bây giờ đều được thưởng bạc, mà người ở trước mặt người khác, là không giống nhau. Chỉ có nàng ta bị phân tới chỗ chủ tử có phân vị thấp nhất không nói, hơn nữa một chút ban thưởng lúc nhập cung đều không có.
Kỳ thật Thẩm Khanh cũng muốn cho, dù sao đều là quy củ ở nơi này, nhưng nàng thật sự không có a. Nguyên chủ tiến cung bị người ta lừa hết bạc, đến khi nàng chiếm lấy thân thể này, xác thực không có bạc, không có bạc cũng chỉ có thể sau này lại cho. Ít nhất cũng không thể đối đãi tệ bạc với người hầu hạ bên cạnh.
Chính là không ngờ đến, còn chưa thị tẩm đâu, Thu Lộ đã không nhịn được.
Thẩm Khanh lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nghĩ đến biểu tình của Thu Lộ vừa rồi mà có chút nghiền ngẫm. Nhưng nàng cũng không để lộ, lại nhìn thấy không sót một tia chán ghét đối với nàng của Thu Lộ khi nghe Xuân Hoa kể lại.
Trong cung luôn có cung nữ muốn hướng tới tiểu chủ khác có phân vị cao hơn. Mà nàng hiện tại chỉ có hai người, một là Xuân Hoa, một là Thu Lộ, Xuân Hoa hầu hạ nhiều, cũng là người chịu khó, còn Thu Lộ trước kia ở trước mặt nàng không lo hầu hạ, rõ ràng là một người thích làm biếng, bây giờ lại biểu hiện ra chán ghét, còn có thể thấy được không phải là một nô tài trung tâm.
Thẩm Khanh cũng đã nghĩ qua, trong lòng biết, ngoài miệng cũng không nói, các nàng muốn trèo cao, nàng cũng không quản được.