Đề cập tới lôi điện và Hắc Bạch Vô Thường là ánh mắt của hiệu trưởng với trưởng khoa đã sai sai lắm rồi, nếu còn đưa Diêm Vương ra nữa thì chắc là hai vị này sẽ cho là mấy người họ đang bàn về thiên thư mất.
Lương Uyển vẫn nửa tin nửa ngờ, trước khi viết tên Tô Vân Thiều xuống cứ liên tục dò hỏi ‘Có thật là sẽ không có chuyện gì xảy ra không?’ hay ‘Cô có chắc là tự bảo vệ được mình không?’, có thể thấy cô ấy bị dọa sợ cho mất mật.
Lương Uyển hỏi một lần, Tô Vân Thiều lại trả lời một lần, trong suốt quá trình không hề có dấu hiệu mất kiên nhẫn. Cậu chủ Tần cũng phần nào hiểu được sức nặng của câu trọng nữ khinh nam của cô.
Mặc dù được cam đoan nhưng Lương Uyển vẫn thấp thỏm lo sợ, run rẩy viết tên xuống, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Như vậy đã được chưa? Tôi còn phải làm gì nữa không?”
“Được rồi.” Nắm được sự lo lắng của họ, Tô Vân Thiều giải thích: “Mỗi người chỉ có thể sử dụng trang web này một lần, Lương Uyển có viết tên tôi cũng vô ích. Giữa Lương Uyển và trưởng khoa có dây quan hệ nhân quả, bất kể là ai giết trưởng khoa chăng nữa thì cái nghiệp này đều sẽ đổ lên người Lương Uyển.”
Tô Vân Thiều đã xem xét điểm này khi Lương Uyển bước vào.
Lương Uyển không hiểu: “Tội giết người không phải đổ lên đầu hung thủ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play