Tô Vân Thiều hỏi lại: “Trường của các cậu có mèo bình thường không?”
Vẻ mặt của đại sư huyền môn trấn tĩnh, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, Hứa Đôn không còn sợ hãi đến mức suy nghĩ không thông nữa.
“Có, nữ sinh đều rất thích mấy con lông xù, thật ra trường không cho phép chó mèo hoang vào, chủ yếu sợ mang theo vi khuẩn, nhỡ cào xước học sinh nhỡ xảy ra chuyện, trường và giáo viên đều phải chịu trách nhiệm, để tránh phiền phức sau này thì tốt nhất là giải quyết từ trong trứng nước.”
“Có lẽ là học sinh nào đó thích mèo mang vào, rồi giấu ở bụi cây nhỏ, không lớn lắm, học sinh nhìn thấy thì mua xúc xích ở căn tin cho ăn, tôi cũng từng cho ăn vài lần. Chị Vân không phải mở trạm cứu trợ động vật hoang sao? Tôi còn nghĩ có nên gửi nó qua đó không.”
Bách Tinh Thần: “Sau đó sao không gửi nữa?”
Hứa Đôn: “Có lẽ là vì thấy học sinh nào cũng cho nó ăn, con mèo rất thân thiện, sống ở đây cũng được, tôi nghĩ nếu gửi đi nhỡ nó bị phản ứng căng thẳng thì sao? Vì thế mà không tin người nữa thì sao?”
Mèo không phải là loài rất can đảm, đột ngột đến nơi xa lạ rất có thể sẽ phản ứng căng thẳng gây ra hàng loạt vấn đề, nghiêm trọng thì sẽ dẫn đến tử vong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play