Con gái bị bắt đi bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể trở về bên cạnh, bố mẹ sẽ không muốn khơi gợi lại chuyện buồn của con gái, và Đinh Thục Uyển cũng không dễ dàng mở lời với bố mẹ, vì vậy lý do mà Ngân Sương đưa ra là hoàn toàn hợp lý.
Có lẽ, một ngày nào đó khi vết thương trong lòng đã lành, có thể bình thản đối mặt với quá khứ của mình, lúc đó nói ra cũng chưa muộn.
Đinh Thục Uyển lắc đầu: “Chuyện kinh khủng như vậy chỉ mình tôi biết là đủ rồi, tôi không muốn họ ở độ tuổi này lại lo lắng và khổ sở vì tôi.”
"Chỉ cần bản thân có thể thông suốt là được.” Tô Vân Thiều đem điện thoại đưa cho cô ấy, "Cô có cần chúng tôi ở bên cạnh không?"
Đinh Thục Uyển gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Thôi không cần, lát nữa chắc chắn tôi sẽ khóc rất to."
Cô ấy bị bắt cóc quá lâu, người dân thôn Vân ít ai sử dụng điện thoại thông minh, cũng không dạy Đinh Thục Uyển cách sử dụng.
Tô Vân Thiều muốn dạy cô ấy, nhưng nhìn thấy bên cạnh Đinh Thục Uyển có Phan Tây Tây và Phan Bối Bối, nên đã giao nhiệm vụ này cho hai cô bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play