Cảm giác như thể chính mình đã từng trải qua tất cả những chuyện đó khiến Tô Vân Thiều khi tỉnh dậy đã không kìm được mà rơi nước mắt. Giọt nước mắt ấy giống như là vì thương xót cho Bạch Sương, người đã trao trọn tình cảm cho gã đàn ông đó nhưng lại bị phụ bạc, cũng có thể là vì Ngân Sương, vì báo thù mà mất đi tất cả.
Giọt nước mắt vừa rơi xuống khóe mi đã bị Diêm Vương vươn tay ra gạt đi. Anh ghét nhất là thấy cô vợ nhỏ khóc, đặc biệt là khóc vì những người không hề thân thiết.
“Em mơ thấy cái gì mà đau lòng như vậy?”
Bao nhiêu cảm xúc dữ dội và bộn bề dồn nén lại, khiến lồng ngực Tô Vân Thiều nặng trĩu, nhất thời không nói nên lời.
Cô lắc đầu không nói, ngước mặt lên nhìn sắc trời. Đồng hồ đeo tay và điện thoại của cô đều đã bị thím Đại Hoa và những người khác tịch thu, cho nên cô chỉ có thể ước chừng thời gian bằng cách thô sơ như vậy thôi.
Khi đến đây, trời đã tối đen như mực, lúc đó đã là đêm khuya. Giờ trời đã hửng sáng, có nghĩa là cô đã đứng ở đây được vài tiếng đồng hồ rồi.
Diêm Vương hiểu rõ cô muốn làm gì “Bây giờ đã là bốn giờ sáng rồi, em đứng lâu vậy, có mệt không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT