Câu hỏi giống như vậy Tô Vân Thiều đã hỏi ở trong mộ, lúc đó Cát Nguyệt vẫn là huyết thi ngàn năm, cũng đã trả lời, không hiểu vì sao cô còn muốn hỏi lại một lần nữa.
“Tôi bị bệnh chết ở quê, trong nhà thoải mái hơn bệnh viện mà.”
Tô Vân Thiều: “Còn nhớ địa chỉ nhà cô không?”
Ai lại quên địa chỉ nhà chứ? Nhưng Cát Nguyệt do dự một chút, nói: “Tôi vốn ở trong thành phố, chi phí nằm viện quá cao, bố mẹ bán nhà chữa bệnh cho tôi, sau khi xuất viện thì trở về quê của mẹ tôi, địa chỉ cụ thể không rõ lắm, là bố tôi lái xe.”
“Đó là một nơi non xanh nước biếc rất đẹp, giao thông không thuận tiện lắm, không khí đặc biệt trong lành. Dân làng đều rất thân thiện, biết tôi bị bệnh, thường xuyên đưa gà vịt thịt cá do nhà mình trồng đến, mẹ tôi cũng không cần ra ngoài mua thức ăn.”
Tim Tô Vân Thiều trầm xuống: “Biết vị trí đại khái không?”
Cát Nguyệt lắc đầu: “Tôi là người chờ chết, đi đâu cũng không sao cả, không hỏi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play