Tô Y Y tuổi còn trẻ nhưng đã phải buồn đứt ruột vì chị gái, nhìn dáng vẻ phải mang gánh nặng gia đình khiến Tô Vân Thiều rất bất lực, đến từng bạn nhỏ cũng dở khóc dở cười.
“Hơn một tháng rồi, cậu vẫn không nhớ ra sao?” Bách Tinh Thần quan tâm hỏi.
“Nhớ được một ít, nhưng tôi không chắc chắn cái tôi nhớ có đúng hay không.” Tô Vân Thiều nhìn vẻ mặt nghi ngờ như nói “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?” của mọi người, cô lại ném thêm một tá bom nữa, “Bởi vì hiện tại ký ức của tôi không chỉ thiếu hụt, mà còn sai nữa.”
“Ý là sao?”
Tô Vân Thiều chưa kể chuyện sống lại, mà khéo léo nói: “Bình thường mà nói, tôi mang một cơ thể chẳng có tí bản lĩnh nào đến, trong ký ức lại chẳng nhớ gì về việc được thầy dạy dỗ, chẳng biết cái gì về bí mật của Huyền môn, tựa như ngủ một giấc dậy là biết.”
“Tôi hoàn toàn chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi thực sự đã nợ Diêm Vương và Đào yêu nhỏ rất nhiều nhân quả, nên bây giờ mới phải trảo lệ quỷ cho Diêm Vương, và nuôi Đào yêu nhỏ đến khi trưởng thành lại. Ký ức có thể sai, nhưng nhân quả là do ông trời định đoạt, không thể sai lầm.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe Tô Vân Thiều nói về nguyên nhân sâu xa của mối nhân quả với Diêm Vương và Đào yêu nhỏ, họ vừa khiếp sợ vừa không kìm được mà hóng hớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT