*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người ta thường nói yêu nhau thì dễ nhưng ở chung thì khó, ở chung khó thường là do quan niệm sinh hoạt là chính cùng cả thói quen, họ còn nói để biết hai người có phù hợp ở chung với nhau không thì đi du lịch một chuyến là biết.
Tống Thanh Chấp không có bất mãn gì với thói quen sinh hoạt của Hứa Tinh Lạc cả, dù sao thì họ cũng đã sớm gần như là sống với nhau rồi, yêu cầu duy nhất của cậu chỉ là Hứa Tinh Lạc nhanh lên đừng chơi điện thoại nữa, nhường nhà vệ sinh cho cậu là được.
Nếu Hứa Tinh Lạc không chịu, vậy cậu chờ một chút vậy.
Cho nên chuyến du lịch lần này của họ rất vui vẻ, một cái chớp mắt đã trôi qua năm ngày, cả hai người đều thấy hơi mông lung, đồng thời nói: "Nhanh như vậy sao?"
Nhanh như vậy đấy, thời gian năm ngày nghe thì rất nhiều, nhưng trừ đi thời gian đi đường, trừ đi thời gian ngủ ăn cơm, lăn giường thì còn dư lại không được bao nhiêu.
Khi đang đẩy hai chiếc vali đi làm thủ tục lấy vé, Tống Thanh Chấp ngồi trên chiếc vali, trên mặt đeo một cặp kính râm, lải nhải: "Nhanh thế à? Còn chưa có chơi đủ, rất nhiều nơi còn chưa kịp check in."
"Vậy sao cậu không tự trách mình đi? Chuyến đi của chúng ta đã được lập kế hoạch sẵn rồi, là do cậu nhất quyết muốn làm tình thì trách ai?" Hứa Tinh Lạc vừa đẩy cậu đi vừa nói.
Nhìn thấy ở đằng xa có một chuỗi cửa hàng, hắn lại nói: "Cậu chưa ăn sáng, có muốn ăn chút gì không?"
"Được." Tống Thanh Chấp chỉ vào khu vực làm thủ tục: "Đi làm thủ tục trước đã, nhanh chân nhanh tay lên, nếu không không có đủ thời gian đâu."
"Đệt," Hứa Tinh Lạc cảm giác mình bây giờ cứ như một tên nô lệ, giờ hắn rất đói, càu nhàu nói: "Biết thế thì đã đặt vé sớm, như vậy thì còn có thể đến phòng cho khách ăn ké chút gì."
"Trách cậu trách cậu đó." Tống Thanh Chấp nói.
"Cậu đúng là con nít." Hứa Tinh Lạc run run khóe miệng.
Gửi hành lý xong thì cũng chỉ còn hai mươi phút, hai chàng trai đi mua hai ly nước cùng hai cái hamburger ăn ngấu nghiến, tình huống này đối với Hứa Tinh Lạc mà nói thì hết sức bình thường, nhưng hắn chắc chắn Tống Thanh Chấp chưa trải qua bao giờ.
"Trước kia cậu từng đi chơi một mình bao giờ chưa?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Khụ, tôi từng đi với đoàn, một đoàn du học." Tống Thanh Chấp nói.
"Đi mấy chỗ đắt tiền á hả? Một đoàn toàn phần tử tri thức giáo sư đồ, sau đó toàn bộ hành trình đều tràn ngập lửa rực của hoàng hôn đúng không." Hứa Tinh Lạc vừa cười đến run người vừa miêu tả.
"Sao cậu biết?" Tống Thanh Chấp cười, mãnh liệt gật đầu: "Đúng đúng đúng, đều là do mẹ tôi giới thiệu đó, haizzz, lịch trình rất quy củ."
"Đi chơi vui không?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Cậu nói xem?" Tống Thanh Chấp nghĩ nghĩ, tiếp tục kể: "Có một lần tôi đến Hy Lạp, trong đoàn có một đứa nhóc sinh năm 2005, chắc là bị phụ huynh nhét vào, từ lúc đi cho đến lúc về, thằng bé chơi Vương Giả Vinh Diệu tám ngày, ăn mì ăn liền tám ngày, tôi nghĩ chắc cả đời này thằng bé không dám đi theo đoàn du học nữa."
"Hy Lạp sao." Hứa Tinh Lạc nói.
"Lần sau chúng ta đi nhé?" Tống Thanh Chấp nhớ đến chuyên ngành của bạn trai, mỉm cười: "Tuy rằng tôi không cảm nhận được bầu không khí học thuật nào, chỉ thấy một số tàn tích chưa hoàn thiện, nhưng biển Aegean rất xinh đẹp."
"Đi." Hứa Tinh Lạc đã từng đi rồi, nhưng không sao, hắn với Tống Thanh Chấp chưa từng đi cùng nhau.
"Nè, cậu cho rằng biển Aegean tồn tại hay không tồn tại?" Tống Thanh Chấp nói.
"Giữa tồn tại và không tồn tại." Hứa Tinh Lạc nói: "Biển Aegean chỉ là định nghĩa do con người đưa ra cho vùng biển này, nếu có ai biết thì nó tồn tại, còn nếu cậu nói chuyện với một người không biết biển Aegean và câu chuyện của nó, vậy thì nó không tồn tại trong mắt người này."
Hai người hút ống hút, sau hai giây họ quay đi và phụt một tiếng bật cười lớn. Câu hỏi này này vốn chẳng có gì buồn cười cả, đây chỉ là một cuộc thảo luận học thuật nghiêm túc mà thôi.
Suy cho cùng, chính những người cùng nằm chung gối mới là người luôn khiến người ta hạnh phúc.
Trở về nước, họ lái xe từ sân bay đến nhà Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp cũng muốn đi lên nhưng lại bị Hứa Tinh Lạc đá một cái về lại xe: "Thứ hai gặp."
Tống Thanh Chấp nhìn hắn, gật đầu: "Thứ hai gặp."
Quay về Tống gia đã là đêm khuyên, em trai Bánh Nhân Đậu ngủ sớm, mẹ Tống còn chưa ngủ, nhìn thấy con mình về thì rất vui: "Đi chơi vui không con?"
Bà nhìn thấy ảnh Tống Thanh Chấp gửi thì rất bất ngờ, không ngờ đứa nhỏ sẽ đi chơi môn thể thao như lướt sóng.
"Vui lắm mẹ." Tống Thanh Chấp nói: "Mẹ, lần tới chúng ta cùng nhau đi chơi nhé, dẫn theo Bánh Nhân Đậu nữa."
"Thế thì thật tuyệt." Mẹ Tống mỉm cười hỏi: "Con thuê huấn luyện viên lướt sóng à? Con học môn thể thao này khi nào vậy?"
"Người bạn đi cùng đã dạy còn." Tống Thanh Chấp nói rồi tự mình dỡ hành lý và sắp xếp quần áo. Đây đã là thói quen của cậu từ khi còn nhỏ, cậu sẽ tự mình sắp xếp đồ đạc khi đi du lịch và trở về.
"Là người bạn thi đậu đại học Q có đúng không?" Mẹ Tống ngồi xuống bên mép giường Tống Thanh Chấp, vừa lúc cậu lấy ra một vài tập tranh, bà cầm lên nhìn, tất cả đều có phong cách phong phú và màu sắc: "Mấy đứa trẻ tụi con bây giờ chỉ thích những cái này thôi."
"Không phải của con." Tống Thanh Chấp cũng muốn nói năng cho thận trọng, nhưng lại không nhịn được muốn nói với mẹ về Hứa Tinh Lạc: "À, là của cậu ấy đấy, vali cậu ấy không bỏ vừa nên để chỗ con, thứ hai con sẽ mang cho cậu ấy."
"Thằng bé học ngành gì?" Mẹ Tống nghi ngờ.
"Triết học ạ." Tống Thanh Chấp trả lời.
Mẹ Tống kinh ngạc, cũng là một phần tử tri thức, năm đó bà cũng xuất thành từ ngành xã hội học, triết học và xã hội học thật ra có rất nhiều kiến thức liên quan, nghe vậy thì rất thưởng thức, bà cười nói: "Triết học rất hay, chỉ có những môn học không mang tính thực nghiệm mới có thể thúc đẩy sự tiến bộ của con người, không giống như việc cha con ép con học kinh tế."
"Ừm, con......" Tống Thanh Chấp muốn nói, kinh tế học là do cậu muốn học, hơn nữa thái độ của mẹ với Hứa Tinh Lạc rất giống nhau, hai người họ đều như khinh thường mấy ngành học mang tính thực nghiệm, cũng không hẳn là khinh thường, chỉ là thấy nói hoài mà không nghe: "Con cảm thấy kinh tế học rất được mà, có rất nhiều người nghiên cứu chứ đâu chỉ mỗi mình con." Dừng một chút: "Hơn nữa, chẳng phải sẽ tuyệt vời hơn nếu sau này con trở thành một doanh nhân và đi đầu trong việc thực hiện hiện thực hóa những điều không tưởng của các vị vua triết học sao?"
Người ta nói rằng kinh doanh là cách làm từ thiện tốt nhất.
Cốt lõi của triết học là gì? Đó là đức hạnh, là bản chất con người phải làm thế nào để xây dựng một xã hội lý tưởng bằng tri thức. Có ý tưởng thì phải có năng lực thực hiện, nếu không thì đó chỉ là lý thuyết.
Mẹ Tống thấy buồn cười, hiếm khi thấy con trai mình bị chọc đến đau đầu.
"Thằng bé học có gì khó khăn không? Có vấn đề gì thì cứ hỏi mẹ." Vấn đề lại về trên người Hứa Tinh Lạc.
"Dạ? Chắc là ổn ạ?" Tống Thanh Chấp nói: "Con không thấy cậu ấy đang gặp khó khăn gì, dường như rất ổn." Nói như vậy thì là rất lợi hại, cậu cười: "Nếu mẹ làm giáo sư của đại học Q chắc là có thể dạy cậu ấy đấy, bình thường cậu ấy điếm thúi lắm."
Hứa Tinh Lạc đang nằm ở nhà mình bỗng dưng hắt xì một cái, hắn chắc chắn là Tống Thanh Chấp đang nói xấu sau lưng mình.
Kỳ nghỉ dài còn lại hai ngày, vốn dĩ Hứa Tinh Lạc muốn trạch nằm trong nhà đến mốc meo, nhưng Tần Thư Thụy lại quỳ xuống gọi hắn là ba là ông nội, năn nỉ hắn đi ra ngoài một chuyến, hắn cũng chỉ có thể đến viện điều dưỡng thăm ông ngoại.
Thuận tiện đi ăn cơm, hai người họ tùy tiện tìm một quán ăn ven đường.
Tần thiếu gia chưa bao giờ ăn ở quán cơm nhỏ như vậy nên thấy rất mới mẻ: "Tinh ca, anh đi chơi với học bá có vui không? Em thấy cậu ấy đăng ảnh trên vòng bạn bè, anh còn dẫn cậu ấy đi lướt sóng cưỡi motor nữa! Trông vui quá, hay là kỳ nghỉ đông anh cũng dẫn em đi với, vừa lúc bên chỗ tụi em lạnh muốn chết, đi tránh nóng."
"Cậu nằm mơ à." Hứa Tinh Lạc từ chối: "Cậu hỏi Tống Thanh Chấp thử xem cậu ấy có đồng ý quan hệ tay ba không."
Tần Thư Thụy nuốt nước miếng.
"Lăng Vấn Kỳ không sao chứ?" Hứa Tinh Lạc hỏi thăm.
"Cũng ổn rồi." Tần Thư Thụy nuốt đồ ăn, vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Tinh ca...... Cậu ấy......"
"Gì?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Có phải cậu ấy là gay không?" Tần Thư Thụy gan dạ hỏi.
"Nhận ra rồi hả?" Nếu là tự Tần Thư Thụy nhận ra, Hứa Tinh Lạc cũng không giúp Lăng Vấn Kỳ giấu giếm, liền nói: "Biết rồi thì cách xa cậu ta ra một chút, duy trì khoảng cách phù hợp, miễn cho đến ngày nào đó cậu lại đến tìm tôi than thở là mình bị người ta gay hay gì đó, chuyện đó thì miễn nhé."
Một thẳng nam lại trở thành thụ.
Mỗi lần nhớ đến việc này Hứa Tinh Lạc liền muốn mắng mình một câu mẹ nó đồ thiểu năng trí tuệ.
"Làm gì có, anh nghĩ lại đi, cậu ấy muốn để ý cũng không để ý đến em đâu." Tần Thư Thụy gãi mặt, nói ra lời trong lòng: "Lúc cậu ấy hăng hái làm việc nghĩa đã dọa em sợ đến mức suýt són ra quần, cả mặt toàn nước mắt nước mũi, ở trong mặt cậu ấy em chỉ là đồ ngu ngốc, xách giày cho cậu ấy còn không xứng nữa là."
"......" Hứa Tinh Lạc lập tức cười thành tiếng.
Vãi, cốt truyện xây dựng thế nào đây, CP của Tần Thư Thụy đâu?
Tống Thanh Chấp đã ở bên hắn, Lâm Khác bị hắn kích thích ra nước ngoài, Lăng Vấn Kỳ lại quen với hắn trước, dương như thẩm mỹ cũng được nâng cao, kết quả là Tần Thư Thụy cũng không quan tâm nữa.
Mẹ nó, chẳng lẽ là lỗi của Hứa Tinh Lạc sao?
Vừa nhắc đến Tống Thanh Chấp, Tống Thanh Chấp liền đến, hơn nữa còn là gọi điện thoại, bởi vì cả sáng nay Hứa Tinh Lạc không xem điện thoại nên không đọc được tin nhắn.
"Chấp ca, làm sao đấy?" Hứa Tinh Lạc nhận điện thoại.
Tần Thư Thụy nhanh chóng dỏng tai lên nghe.
Tống Thanh Chấp hỏi: "Đang đâu đấy, hôm nay cậu đi đâu à?"
"Sáng nay đi thăm ông ngoại," Hứa Tinh Lạc liếc nhìn Tần Thư Thụy một cái: "Bây giờ đang ăn cơm với Tần Thư Thụy ở một quán ven đường, cậu ăn cơm chưa?"
"Chuẩn bị ăn," Tống Thanh Chấp nói: "Tần Thư Thụy được ghê, cậu mới vừa về đã bị cậu ta cướp đi rồi."
"Ha." Hứa Tinh Lạc còn có thể nói gì, lúc này nói gì cũng đều là lửa cháy lan ra đồng cỏ, cứ câm miệng là được.
"Tôi đang sắp xếp đồ, đến chiều sẽ đem qua cho cậu." Tống Thanh Chấp thông báo cho hắn.
"Biết rồi, tôi ở nhà chờ cậu." Hứa Tinh Lạc nói xong, bên kia liền cúp máy.
"Học bá nói gì vậy?" Tần Thư Thụy nhanh chóng hỏi.
"Cậu ấy nói cậu gan ghê, một lời không hợp đã hẹn bạn trai cậu ấy." Hứa Tinh Lạc cười xấu xa.
"......" Sợ chết, sợ gần chết nhưng Tần Thư Thụy vẫn tò mò: "Bây giờ anh đang ở với cậu ấy hả?"
"Không tính," Hứa Tinh Lạc nói: "Cuối tuần thì cậu ấy mới đến chỗ tôi."
Tần Thư Thụy lập tức nghĩ ra trong đầu một cuốn tiểu thuyết XXOO 100.000 từ, nhưng lại không dám đặt ra những câu hỏi như hai người ai công ai thụ, sau khi chịu hậu quả là trận đòn nặng nề cậu ta đã không dám hỏi nữa.
Đành phải tìm cách khác để tìm chết: "Vậy em có thể đến thăm quan tổ ấm tình yêu của hai người không?"
"Chuyện này thì cậu phải hỏi Tống Thanh Chấp." Hứa Tinh Lạc liếc nhìn Tần Thư Thụy một cái: "Cậu ấy đồng ý thì tôi sẽ dẫn cậu đi."
"Em không dám." Tần Thư Thụy run vai: "Bạn trai anh đối với em dữ quá, căn bản chẳng nhìn ra trước kia cậu ấy đã từng tỏ tình với em."
Cậu ta không ngại nói chuyện này, Hứa Tinh Lạc cũng không ngại, trong ba người người duy nhất để ý dường như chỉ có mỗi mình Tống Thanh Chấp, mỗi lần nhắc tới đều hận không thể bay về lúc đó bóp chết mình.
"Như vậy đi, cậu gọi tôi là ba, tôi đi hỏi dùm cậu." Hứa Tinh Lạc ăn no, đặt đũa xuống lau miệng.
"Thế thì xin lỗi vậy." Vẻ mặt Tần Thư Thụy kháng cự.
"Thế thì đi đây." Hứa Tinh Lạc xoay người nói ông chủ tính tiền, sau đó đi thẳng ra ngoài.
"Ơ, ba ơi!" Tần Thư Thụy đuổi theo.
Lên xe, Hứa Tinh Lạc bấm vào WeChat thông báo cho Tống Thanh Chấp: "Tần Thư Thụy muốn đến nhà làm khách, lúc cậu đến mua thêm chút đồ tống cổ cậu ta đi đi."
Tống Thanh Chấp:......
Tống Thanh Chấp: Tôi ăn cơm xong sẽ đến, còn mua đồ gì hả, tôi mang đồ từ nhà đến tống cổ cậu ta đi là được.
Hứa Tinh Lạc: Cậu ta gọi tôi là ba.
Tống Thanh Chấp: Được rồi, để tôi mua chút trái cây tươi, chủ yếu là mua cho cậu ăn.
Hứa Tinh Lạc: Chấp ca moah moah.
Buổi chiều Tống Thanh Chấp đến ngây người trong nhà Hứa Tinh Lạc hai tiếng, cậu liền xách Tần Thư Thụy ra ngoài, thuận tiện đưa người về nhà.
Tần Thư Thụy lúc đầu không chịu, làm sao cậu dám ngồi ghế phụ của Tống Thanh Chấp!
Tống Thanh Chấp lạnh lùng nói: "Ai cho cậu ngồi ghế phụ?"
Cho dù thế nhưng ngồi vào xe người đã từng theo đuổi mình làm Tần Thư Thụy thấy ngứa răng, đáng ra cậu đã có thể ăn cơm tối với Hứa Tinh Lạc rồi: "Cậu như vậy thật sự không nhìn ra cậu đã từng thích tôi."
"Không phải đã nói lại không được nhắc đến chuyện này nữa sao?" Tống Thanh Chấp thành công bị kích thích.
"Đúng vậy." Trong lòng Tần Thư Thụy đắc ý: "Bây giờ cậu để tôi quay về ăn tối với Tinh ca, cả đời này tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa."
"Ha hả." Tống Thanh Chấp phóng xe thật nhanh: "Cậu cứ thoải mái nhắc, ca hát cũng được."
Tần thiếu gia cắn răng, rõ ràng Hứa Tinh Lạc đầu tiên là anh em của cậu ta, tiếp đó mới là bạn trai của Tống Thanh Chấp, đáng giận.
Tác giả có lời muốn nói: Vòng tròn rối loạn.
Kally: Người hiện tại đang học chuyên ngành kinh tế 🙂
Chú thích:Biển Aegean