Tống Thanh Chấp bước ra nhìn thấy tư thế ngồi của Hứa Tinh Lạc mà da đầu tê dại, khoảng khắc đó cậu có cảm giác có dòng điện chạy từ dưới lòng bàn chân xộc thẳng lên trán, không thể trách cậu xao động được.

Độ tuổi hai mươi như hùm như sói ai mà không như vậy.

"Cậu chắc bôi thuốc xong là xong luôn chứ?" Tống Thanh Chấp giơ tay.

"Không thì sao?" Hứa Tinh Lạc một tay lấy thuốc mỡ, một tay vỗ vỗ đệm giường: "Đến đây nào, thế nào thì cũng bôi được cho cậu." Lúc dừng lại bên môi còn cong lên nụ cười phóng khoáng: "Chẳng lẽ cậu muốn? Khó mà làm được, đêm nay cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."

"Xì!" Tống Thanh Chấp ném chiếc khăn trong tay qua.

Vừa lúc đập thẳng vào khuôn mặt chề ra của Hứa Tinh Lạc, thấy Hứa Tinh Lạc không chút ngại ngùng dùng sức ngửi ngửi, vẻ mặt hưởng thụ nói: "Mùi hương của Chấp ca tôi đúng là thơm quá."

"Mẹ nó." Tống Thanh Chấp còn có thể nói gì đây, chỉ có thể ngoan ngoãn bò qua để lộ chỗ bị thương của mình.

Cũng không thể nói là bị thương, chỉ là có chút không thoải mái.

Nói đến cùng vẫn do bọn họ điên cuồng quá, không kiềm lại được.

"Cuối tuần lần sau không thể như vậy được." Hứa Tinh Lạc sám hối: "Những người trẻ năng động như chúng ta nên ra ngoài nhiều hơn và tham gia vào cuộc sống ngoài trời! Chẳng có tương lai gì cho việc suốt ngày nằm trên giường cả."

"Cậu nên giữ lại nói câu đó cho mình đi." Tống Thanh Chấp hừ hừ.

"Đúng rồi...... Bôi thuốc cậu có đau không?" Hứa Tinh Lạc lo lắng.

"Không đau." Học bá cẩn thận giải thích cho hắn: "Cậu nghĩ lại đi, ngón tay cậu có thể thô được bao nhiêu, có thể so được với thằng em cậu không?"

"Cậu nói đúng." Hứa Tinh Lạc hít sâu một hơi, thật đấy, hắn không thể nghiêm túc thảo luận vấn đề này với Tống Thanh Chấp, mà ai kia lì đòn cứ cố tình nghiêm túc thảo luận vấn đề này với hắn.

"Ưm......" Tống Thanh Chấp đang định nói thì bỗng cảm giác eo mình bị hôn một cái, cậu lập tức quay đầu lại, nhìn thấy cái đầu với mái tóc xù xù.

"Chấp ca, hõm eo của cậu đúng là đẹp." Hứa Tinh Lạc hôn vài cái rồi chân thành khen, thuận tiện nói mấy câu từ tận đáy lòng mình: "Tôi cảm thấy cậu rất hoàn hảo, cho dù là bên trong hay bên ngoài, cho nên cậu đừng ép mình ăn nhiều cơm nữa, như vậy là đã vừa rồi."

Tống Thanh Chấp không nói gì, lông mi run run.

"Đương nhiên, nếu cậu thật sự muốn ăn......" Hứa Tinh Lạc sờ sờ mũi, ra vẻ yêu chiều: "Haizz, thì cậu cứ tùy ý ăn nhé, tôi có thể cấm cậu ăn cơm sao?"

"Cậu nói tôi là thùng cơm hay gì?" Tống Thanh Chấp bất lực trợn mắt.

"Hahaha." Hứa Tinh Lạc tiếp tục bôi thuốc cho Chấp ca của hắn, cố gắng chu đáo tất cả mọi việc.

Từ nay về sau cái từ chu đáo này Tống Thanh Chấp không dám nhìn thẳng nữa, cay mắt quá.

Hiệu quả của thuốc mỡ rất mạnh, ngày hôm sau đi học đã không còn gì khó chịu. Xong tuần này họ sẽ có một kỳ nghỉ dài trước khi kết thúc lớp học, thời gian rảnh rỗi mà họ dành cho nhau gần như đều xoay quanh chuyến đi sắp tới.

Kỳ nghỉ bảy ngày vẫn chưa được sắp xếp, hai ngày còn lại được Hứa Tinh Lạc đặc biệt dành riêng cho Tống Thanh Chấp, trên máy bay, hắn vừa đeo bịt mắt để ngủ bù vừa nói: "Dù sao cậu cũng là người có gia đình, tôi cũng đâu thể chiếm hết thời gian của cậu được đúng không? Đỡ khiến người nhà cậu nghi bên ngoài câu nuôi chó, cho nên làm vậy đến cuối cùng vẫn là vì tôi, tôi thật sự muốn chứng minh sự đúng đắn của mình."

Tống Thanh Chấp lập tức nhìn cô gái trẻ ngồi cách một lối đi, chỉ thấy biểu cảm của người kia rất tuyệt vời.

"Được rồi, tôi thay ba mẹ và em trai tôi cảm ơn cậu," Tống Thanh Chấp thở dài, đành phải giải thích mọi chuyện cho rõ ràng: "Cậu cũng không phải là chó, cậu là bạn trai tôi, hai năm nữa tôi sẽ dẫn cậu về nhà ra mắt."

"Nhanh như vậy sao?" Hứa Tinh Lạc khựng lại, dường như rất kháng cự: "Thật ngại quá, hay là chờ đến lúc cậu 30 tuổi rồi nói tiếp."

Khi đó Tống Thanh Chấp đã đủ trưởng thành, mọi việc đều do cậu quyết định.

"Vì sao phải đợi tới khi tôi 30 tuổi?" Tống Thanh Chấp khó hiểu, cậu nắm lấy tay Hứa Tinh Lạc, ngón tay nghịch chiếc nhẫn trên tay người nọ.

"Ừm thì......" Hứa Tinh Lạc ậm ừ, sau có thể nói thẳng bởi vì lúc cậu 30 tuổi đã trở thành bá đạo tổng tài, đến lúc đó nếu hai ta vẫn còn ở bên nhau thì chắc chắn cậu sẽ sắp xếp được mọi thứ rõ ràng, không cần tôi phải nhọc lòng: "Không phải đến 30 tuổi mới bị ép lấy vợ sao? Cảm thấy đó là cơ hội để comeout."

"Cậu nói dối." Tống Thanh Chấp cầm lấy bàn tay vô cùng xinh đẹp này đưa đến bên môi hôn một cái, khàn giọng nói: "Có phải cậu cảm thấy đến lúc đó chúng ta đã không còn ở bên nhau, cậu không tin tôi."

"Không phải." Hứa Tinh Lạc nói.

"Ừ, cậu muốn nói thế nào thì nói," Tống Thanh Chấp hiển nhiên không tin hắn, bảo đảm cho bản thân mình: "Tôi sẽ để cho cậu biết, cậu chọn tôi không sai đâu."

Cậu chỉ nói đến đây thôi.

Cô gái trẻ ngồi kế bên nghe lén mà thấy ngọt gần chết.

Hãy luôn nắm chặt đôi tay này nhé!

Quả nhiên cho đến khi xuống máy bay, hai anh chàng đẹp trai này vẫn không buông tay nhau ra, nhưng sau khi xuống máy bay còn ngọt ngào dính dính hơn.

Sau nhiều lựa chọn, hai chàng trai đã chọn Dubai, một thành phố đông đúc choáng ngợp trong vàng son, tưởng chừng như ở một không gian khác.

Khách sạn họ ở đắt cắt cổ, nhưng khi mở rèm nhìn xung quanh, những nơi lộng lẫy thì thực sự lộng lẫy, còn những nơi nghèo nàn thì thực sự nghèo nàn, tạo cho họ cảm giác xa cách.

"Làm một lần trước nhé?" Tống Thanh Chấp tỉnh lại, đi đến phía sau Hứa Tinh Lạc ôm bạn trai đang ngắm cảnh.

Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn này rất mát mẻ. Phòng của họ cao nhất xung quanh và hoàn toàn không có cơ hội nhìn trộm.

Bị hai bàn tay lưu manh ăn đậu hũ, Hứa Tinh Lạc thấy buồn cười, trước khi người nọ cởi cúc quần đã quay đầu hôn lên khóe môi Tống Thanh Chấp một cái thật mạnh: "Chấp ca, cậu đang xin được làm sao?"

Tống Thanh Chấp gật đầu chắc nịch, lấy gương Hứa Tinh Lạc mà bắt chước.

Sau khi rời khỏi đất nước, cậu cảm thấy rất thoải mái, ngay cả xiềng xích cuối cùng cũng được vứt bỏ. Tống Thanh Chấp rất thích cảm giác không bị kiềm chế này, nó cho phép cậu thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình.

Bây giờ cậu chỉ muốn quan hệ với Hứa Tinh Lạc.

"Vậy tôi sẽ thỏa mãn cậu." Hai người gần một tuần không thân mật, Hứa Tinh Lạc nheo mắt hôn Tống Thanh Chấp.

"Chờ đã," Tống Thanh Chấp dùng tay chặn hắn lại, vẻ mặt rất dè dặt hỏi: "Cậu chỉ muốn thỏa mãn tôi thôi, cậu không muốn sao?"

Nếu vậy thì cậu không làm nữa đâu, không cần thiết.

"......" Hứa Tinh Lạc dừng một chút, tiếp tục đè cậu xuống hôn: "Lát nữa cậu sẽ biết là tôi có muốn." Để chứng minh là mình muốn, bạn học Hứa Tinh Lạc nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp cầm bàn tay bàn học Tống Thanh Chấp đè xuống giường.

Tống Thanh Chấp thấp giọng cười: "Một tay có thể cầm được."

"Có con khỉ." Hứa Tinh Lạc tự đại hừ hừ: "Rõ ràng là không cầm được......"

"Bồn tắm trong khách sạn trông rất được, rất tình thú," Tống Thanh Chấp thở gấp, cắn môi Hứa Tinh Lạc: "Bé cưng, chúng ta đi ngâm chút không?"

"Ngâm, bỏ tiền ra rồi sao lại không ngâm," Hứa Tinh Lạc nói xong thì khựng lại, chớp mắt: "Vừa nãy cậu gọi tôi là gì? Gọi lần nữa đi?"

"Hứa Tinh Lạc." Tống Thanh Chấp đỏ mặt dùng sức hôn hắn.

"Không phải, rõ ràng là tôi nghe thấy cậu gọi tôi là bé cưng." Hứa Tinh Lạc cũng cảm thấy nóng mặt, a, Chấp ca của hắn thế mà gọi hắn là bé cưng, đây là sự tiến bộ vượt trội! "Cậu gọi nữa đi."

"Không gọi, không thuận miệng." Tống Thanh Chấp giống như bị đuổi đi làm ăn mày, gọi một cái tên khác, "Ngôi Sao."

"Không cần cái này," Hứa Tinh Lạc hung hăng bóp lấy mặt bạn trai: "Sao lại không thuận miệng? Chẳng lẽ tôi không phải bé cưng của cậu sao?"

Tống Thanh Chấp dám nói một cậu không phải thử xem?

Làm chết cậu.

"...... Để tôi làm bằng miệng cho cậu nhé." Tống Thanh Chấp nghẹn nửa ngày vẫn không nghẹn ra được kết quả khiến Hứa Tinh Lạc vừa lòng, cậu lập tức quỳ xuống, dường như cái này còn dễ dàng hơn gọi 'bé cưng' nhiều.

"Cậu con mẹ nó......" Hứa Tinh Lạc vừa thấy sợ vừa buồn cười, đệt!! Mẹ nó chuyện gì đây!!

Trải nghiệm tắm trong khách sạn đắt tiền rất thú vị. Người trẻ năng động đã hứa sẽ tham gia nhiều hoạt động ngoài trời hơn, nhưng vì quá vui trong đêm đầu tiên nên họ vẫn ngủ quên vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ.

Cũng may là họ tỉnh dậy vào buổi lúc trời chạng vạng tối, dọn dẹp một chút rồi nắm tay nhau ra ngoài trải nghiệm những món ăn ngón, đến 9 giờ thì đi trải nghiệm rạp chiếu phim 5D, điều đáng khen ngợi là những chiếc xe buýt ở Dubai cứ như đến từ không gian khác nhưng trong những bộ phim khoa học viễn tưởng ở tương lai.

"Trông đẹp quá, chụp mấy tấm ảnh đi."

"Chụp rồi cũng đâu thể đăng."

"Cậu nói xem nếu có ai đó biết chúng ta cùng đi du lịch thì họ có nghĩ gì khác không?"

"Chắc là có, hai anh chàng đẹp trai nhìn nhau từ đằng xa là đã có thể tạo ra cuốn tiểu thuyết tình yêu 100.000 chữ, chưa kể còn đi du lịch cùng nhau."

"Cậu nói đúng." Nhưng Tống Thanh Chấp vẫn muốn chụp hình cho bạn trai mình, vì cậy cậu đã trộm chụp một tấm bóng lưng Hứa Tinh Lạc đang mua đồ ăn vặt trước cửa một cửa hàng nhỏ.

Cà phê hotdog, phong cách rất Mỹ.

Cũng chỉ có thể ăn món này, đồ ăn Trung Quốc bên này chẳng ra sao, chỉ có mì ống là hơi ăn được.

Tối qua đi ăn đồ Pháp, Hứa Tinh Lạc nói: "Đời này lẫn kiếp sau tôi sẽ không bao giờ ăn đồ Pháp nữa. Nhìn người phục vụ đổi bộ đồ ăn rất mệt. Hai người ăn hết 6.000 nhân dân tệ mà đồ ăn cũng chỉ ở mức trung bình thôi.

[1] tầm 21tr5 VNĐ

Áo khoác nhỏ chuyên phát kẹo: Bóng lưng của giáo bá, xem đi xem đi.

Trong bức ảnh là đôi chân dài đến kinh ngạc, một đám người trong nhóm đều chung một ý kiến, đều đang khen ngợi chân của giáo bá, thậm chí còn muốn trải nghiệm liếm liếm.

Trải nghiệm này thì Tống Thanh Chấp không chia sẻ, dù sao thì cậu đánh giá năm sao.

: Khung cảnh này là ở Dubai!? Ai đi Dubai với giáo bá, người chụp ảnh vẫn là Thẩm Kí hả? Chắc không phải đâu!

: Không phải Thẩm Kí, Thẩm Kí chuyên chụp Tống giáo thảo, cậu ấy với Hứa Tinh Lạc cũng không thân nhau lắm, nhưng nick này lại gửi cả ảnh Tống giáo thảo lẫn giáo bá, tôi cảm thấy rất đáng nghi, chị em thấy thế sao?

: Cảm thấy là người nào đó sẽ đáng bất ngờ lắm, thôi thôi tôi không muốn đào sâu nữa, tôi chỉ muốn ăn kẹo!

: Trực giác nói tôi biết nếu đào sâu nữa sẽ có một tin tức bùng nổ, nhưng gái nói đúng, có kẹo ăn là được rồi! Ai thèm quan tâm người kia là ai, chúng ta chỉ phụ trách ăn kẹo.

: Giả chết ăn kẹo +1, đại lão chắc cao thêm một chút, oa oa, nghỉ lễ dài ngày ở nhà chán quá, muốn cảm nhận được tình yêu thần thánh của người khác.

Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, tôi cũng muốn công khai chính thức lắm, nhưng thực lực của tôi không cho phép nên tạm thời bỏ qua đi.

Tống Thanh Chấp ban đầu đề nghị đi biển vào ngày hôm sau, nhưng khi nhìn thấy bikini khắp bãi biển, cậu có chút hối hận không phải là mình bảo thủ mà là bạn trai của cậu quá phô trương. Anh chàng cao ráo và đẹp trai với những đường nét cơ bắp đầy đặn, có đi tới đâu cũng rất được hoan nghênh.

Huống chi bạn bè ngoại quốc lại còn phóng khoáng như vậy, chưa được mười phút đã rước về một đống sự chú ý với tỷ lệ nam nữ 3:7, học bá Tống không kìm được nói hay là mình về đi.

Đương nhiên chỉ là nói đùa thôi, Hứa Tinh Lạc muốn chơi lướt sóng, không về được.

Tống Thanh Chấp chưa bao giờ tiếp xúc với loại môn thể thao kiểm tra kỹ năng và thể lực này, nhưng cậu có thể trạng tốt và thực sự yêu thích môn thể thao này nên học nó nhanh hơn rất nhiều.

Hứa Tinh Lạc dẫn cậu đi chơi ván hai người gần như cả ngày. Kế bên cũng có một anh chàng to lớn và một cô gái, nhưng tình huống có chút bi thảm, cũng không biết là lỗi do trai hay do gái, nhưng cô gái kia rất hâm mộ hai chàng gay đẹp trai thân mật ôm nhau kia.

Chơi đến thỏa sức.

Đương nhiên rồi, lúc trước đã từng nói Hứa Tinh Lạc sau khi đến Trung Đông đã đen thui là bởi vì hắn thích lướt sóng, những khi việc 'kinh doanh' đến mùa ế thì hắn sẽ đến bãi biển kiêm chức huấn luyện viên.

Cho phép hắn sám hối, ban đầu thật ra là để ăn đậu hũ trai đẹp.

Tiếc rằng hắn không gặp được trai đẹp nào cả, toàn là quái vật lông xù với sở thích thấy ghê.

"Tôi có chuyện muốn nói, tôi muốn tự mình lướt." Làm sao có thể giống như Tống Thanh Chấp, khi giọt nước đọng lại trên mi năn nỉ mình, gương mặt kia đẹp trai đến mức tim mềm nhũn.

"Cậu muốn ăn cứt hả." Hứa Tinh Lạc nói, nhưng đến lúc cứng lòng vẫn phải cứng lòng.

"Vậy đợi lát nữa tôi hỏi lại." Tống Thanh Chấp cười mỉm.

Không sao, cậu có kiên nhẫn.

Khi gần đến lúc phải quay về, Hứa Tinh Lạc vẫn không nhịn được và bình tĩnh đi tìm làn sóng thích hợp cho Tống Thanh Chấp và để cậu lướt trên đó.

Sau một ngày chơi đùa, lết cái thân mệt như chó quay về khách sạn, Tống Thanh Chấp nằm trên giường xem lại những bức ảnh bên bờ biển ban sáng, cuối cùng gửi một video mình lướt sóng: Tôi chơi một bộ môn thể thao mà tôi đã nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ được thử, quả nhiên cuộc đời là những cú tát vào mặt.

Hứa Tinh Lạc nhắn lại: Em trai dẫn anh bay.

Tống Thanh Chấp ngồi dậy, gào một tiếng về phía phòng tắm: "Nhanh lên, tôi cũng muốn đi vệ sinh!" Mẹ nó, hận nhất có người chơi điện thoại lúc đi vệ sinh.

Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, sai rồi, đáng ra không nên nhắn lại.

Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống ngọt ngào của cặp chồng chồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play