Với tâm trạng tươi sáng như mặt trời, Tống Thanh Chấp lang thang khắp siêu thị gần khu dân cư một lúc lâu và mua rất nhiều thứ mà cậu cho rằng sẽ có ích, tổng cộng là hai túi lớn.
Sau khi lấy được chìa khóa căn phòng đơn nhỏ, sáng nay khi ra ngoài cậu đã nhớ mã cửa nhà Hứa Tinh Lạc.
Sau khi lấy đồ đạc về, lấy từng thứ một ra cất đi, thu dọn nhà cửa, Tống Thanh Chấp rời khỏi đây và trở về nhà của mình.
Khi gia đình nghe Tống Thanh Chấp nói về sức khỏe của mình, họ rất coi trọng điều đó và trong nửa tháng tiếp theo, cậu không được phép đi làm ở công ty hay đi học, cậu chỉ cần ở nhà và chăm sóc sức khỏe thật tốt.
Lúc trước làm đồ ăn, bảo mẫu đều không chằm chằm Tống Thanh Chấp có ăn hết không, bây giờ thì khác, mỗi ngày ba bữa đều phải quan sát xem người nọ ăn thế nào.
Nhưng dì bảo mẫu lại thấy kỳ lạ nói với mẹ Tống: "Lúc trước làm cho cậu chủ ăn thì cậu không ăn, bây giờ lại rất tự giác, còn chưa đến giờ cơm đã tự mình đến phòng bếp kiếm xem có gì ăn không."
"Chắc lúc trước thằng bé bận làm quá," Mẹ Tống thấy đau lòng nói, vì sao Tống Thanh Chấp cố gắng đến vậy, bà là người rõ ràng nhất, ngẫm lại thì thở dài: "Đứa nhỏ này có chủ ý của mình, thằng bé mà muốn làm chuyện gì rồi thì không cần ai thúc giục, chuyện không muốn làm thì không ai ép được."
Lúc mang bộ đồ ăn đi xuống thì vô tình nghe được hai người họ nói chuyện với nhau, Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, rõ ràng là do con trải qua một đoạn thất tình tê tâm phế liệt mới biến thành như vậy.
Hơn nữa tuy rằng Hứa Tinh Lạc đang phải huấn luyện quân sự, nhưng tên kia chỉ cần có thời gian liền bắt đầu gửi một đống tin nhắn cho cậu, tất cả nội dung đều là copy paste: Ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm cho đàng hoàng.
Tống Thanh Chấp cười khổ, có bạn trai như vậy cậu muốn không ăn cũng không được.
Hơn nữa cậu cũng muốn lột xác trong vòng hai mươi ngày, để Hứa Tinh Lạc lần sau gặp thì cậu đã đẹp hơn một chút, cậu không nói một ngày phải ăn năm bữa, nhưng ít nhất cũng phải bốn bữa.
Giữa trưa lúc đang ngồi ở bàn ăn cố gắng ăn cơm, điện thoại Tống Thanh Chấp nhận được tin nhắn Hứa Tinh Lạc gửi ảnh selfie mình mặc áo ngụy trang cho cậu, trên mặt toàn là mồ hôi, mái tóc ướt đẫm, hai mắt mệt mỏi nheo lại, nhưng Tống Thanh Chấp vẫn cảm thấy đẹp trai đến ngây người.
—— cảm ơn tấm ảnh của bạn học Hứa Tinh Lạc làm tôi có động lực ăn thêm chén cơm.
—— không phải khách sáo, nhưng không ăn nổi cũng đừng miễn cường, chúng ta cứ từ từ.
—— ăn được, ăn cậu với cơm.
—— tôi còn có khả năng đó nữa hả?
——ừ, cậu ăn không?
—— đang trên đường đi ăn, Chấp ca, tôi hối hận rồi.
——???
—— ý tôi là, tôi muốn đi học cùng cậu mỗi ngày, một mình ở đây chán quá, tôi không quen ai hết.
Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm tin nhắn này mấy lần, đồng thời trong lòng cảm thấy ê ẩm, cậu đau lòng: Cậu không nói sớm, thật ra tôi học trường nào cũng được hết.
Hứa Tinh Lạc: Oa oa oa.
Tống Thanh Chấp: Moah moah, đừng khóc, cố gắng quen bạn mới, nhưng cũng phải là bạn đàng hoàng, cậu hiểu chứ?
Hứa Tinh Lạc: Hiểu rồi.
Cũng không phải là hối hận thật, chỉ là ngứa mồm muốn nói mấy câu thôi, nếu quay lại lần nữa Hứa Tinh Lạc vẫn sẽ để Tống Thanh Chấp lựa chọn điều mình muốn, nếu cậu thật sự muốn học Q đại cũng không sao.
Suy nghĩ của cậu là quan trọng nhất.
"Haizzz." Tống Thanh Chấp thở dài, trong đầu đã não bổ ra hình ảnh cô đơn lẻ bóng độc lai độc vãng của Hứa Tinh Lạc, sau đó tự mình ngược mình.
Về phần tình huống thật thì không có thảm như vậy.
Những người cùng phòng với Hứa Tinh Lạc đều khá được, tuy rằng họ đến từ khắp mọi miền tổ quốc, khẩu âm cũng khác nhau, nhưng ai ai cũng đều nhiệt tình thân thiện, bao gồm lúc hắn gửi tin tức bán thảm cho Tống Thanh Chấp, bên cạnh cũng đang có bạn cùng phòng ngồi bên.
Nói tới cũng phải nói lui, đây là thời đại mà ngoại hình rất quan trọng, lớn lên đẹp thì đi đến đâu cũng có thể kết bạn.
Không ngoa khi nói rằng ngay khi tân sinh viên bước vào trường, hầu như tất cả sinh viên năm nhất đều được các chị lớn đón về. Họ hỏi có trai đẹp ở khoa không và trai đẹp có bạn gái chưa cùng những lời bàn tán khác.
Trong một đêm đã lan truyền khắp diễn đàn.
Hứa Tinh Lạc cuối cùng đã vào khoa triết học, chuyên ngành này đi kèm với nhiều bộ lọc khác nhau, tân sinh viên mỗi năm đều là đối tượng quan sát trọng điểm.
Chưa kể các sinh viên trong ngành này đều rất đẹp trai, cấp bậc đẹp trai như Hứa Tinh Lạc còn là ngàn vàng khó tìm, trở thành ngôi sao sáng nhất trong số các tân sinh viên.
Hơn nữa đến tên của hắn cũng giống như nhân vật nam chính, vừa nhập học đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Cho dù Hứa Tinh Lạc đẹp trai đến bùng nổ, nhưng ngành triết học nhân tài đông đúc, sau khi hắn nhập học vẫn không thể thay thế danh hiệu giáo thảo ngành triết học.
Chỉ là song song, song song.
Điều này đã rất ngầu rồi, tiền bối cũng muốn giữ thể diện.
Đàn em cảm thấy nhường một chút không sao cả.
Những chuyện đó đều là Hứa Tinh Lạc ba hoa cho Tống Thanh Chấp nghe, để bạn trai đang nghỉ ngơi ở nhà lúc nào cũng có thể biết được mọi chuyện trong trường, tránh để cậu suy nghĩ nhiều.
Tống Thanh Chấp tối nay trước khi ngủ cũng nhắn tin WeChat với Hứa Tinh Lạc, thường xuyên cười đến mức lăn giường mấy vòng, bởi vì bạn trai cậu tấu nói buồn cười quá.
Cậu suy nghĩ, sau này nếu Hứa Tinh Lạc đi làm tác giả viết truyện cười cũng không đói chết.
Thật ra, có rất nhiều chuyện về tốp tân sinh viên trường đại học Q Tống Thanh Chấp đều biết, đúng vậy, ngại quá, cậu cũng LV5 diễn đàn trường đối diện đó. Tuy rằng là một trường đại học top đầu, trên diễn đàn Tieba lại không phải nơi thảo luận hay nghiên cứu nghiêm túc gì, mà là đủ loại tin đồn và bê bối, không thì là ngắm trai xinh gái đẹp.
Cảm ơn Tieba, Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, nếu không cậu sẽ không nhìn thấy tin tức về bạn trai mình.
Về trường cậu thì đương nhiên cũng phải chú ý một chút.
Tuy rằng Tống Thanh Chấp không đến trường để đi quân sự, nhưng phòng ngủ cũng đã phân rồi, tài khoản WeChat của các bạn cùng lớp cũng được thêm vào.
Biết sức khỏe của Tống Thanh Chấp không tốt nên không thể đi quân sự, ba bạn cùng phòng của cậu thường xuyên chia sẻ chuyện ở trên trường vào trong nhóm cho cậu đọc, nói Tống Thanh Chấp lúc đi học nên chú ý gì.
Từng ngày trôi qua, tâm tình muốn đi học của Tống Thanh Chấp ngo ngoe rục rịch, ước gì hai mươi ngày nhanh qua đi.
Thời gian quân sự của trường Tần Thư Thụy cùng Thẩm Kí chỉ kéo dài từ mười ngày đến nửa tháng, tóm lại đều sớm hơn trường Hứa Tinh Lạc.
Sau khi kết thúc kì huấn luyện quân sự, học sinh Đức Trung được ra ngoài đều đăng ảnh kỳ quân sự của mình lên vòng bạn bè.
Tống Thanh Chấp nhấn thích cho họ, đồng thời cũng rất chờ mong bộ dáng sau khi đi quân sự của Hứa Tinh Lạc, cậu nghĩ, cho dù có đen đi thì hắn cũng vẫn đẹp.
Dù sao thì Hứa Tinh Lạc cũng không đơn giản là anh chàng đẹp trai vì nước da trắng, ngũ quan của người ta quá ư nổi bật.
Hứa Tinh Lạc không lo mình sẽ bị đen, con trai con nứa đen đi một chút cũng không sao, lúc trước hắn lăn lộn ở vùng Trung Đông cũng đen thui.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, tuy rằng rất nhớ, nhưng lại đầy chờ mong với tương lai, ngày nào cũng chờ mong một ngày mai tới.
20 ngày chậm rãi trôi qua.
Ngày huấn luyện quân sự kết thúc vừa lúc là cuối tuần, Tống Thanh Chấp muốn tạo bất ngờ cho Hứa Tinh Lạc nên đến trưa thứ sáu đã đến nhà Hứa Tinh Lạc, còn mang theo đồ ăn bảo mẫu trong nhà nấu.
Hứa Tinh Lạc không biết chuyện này, hắn chuẩn bị về đến nhà tắm rửa một cái, rồi mới hẹn Tống Thanh Chấp ngày mai gặp nhau.
Mở cửa nhà ra, trong phòng bật đèn sáng trưng, từ phỏng bếp tỏa ra mùi hương của thức ăn, hắn ngây ngẩn cả người, sau đó mừng như điên, chống tủ giày vừa cởi giày vừa gào: "Chấp ca ——"
Tống Thanh Chấp đứng bên trong, trên người mặc tạp dề, cầm muôi trong tay, nghe thấy tiếng thì mỉm cười, Hứa Tinh Lạc đã về rồi.
Cậu nhanh chóng để việc trong tay xuống, đi ra ngoài xem xem giáo bá Hứa sau kì huấn luyện quân sự có đen đi không.
"Về rồi đó hả, cậu có đói không? Tôi mang đồ ăn cho cậu nè." Tống Thanh Chấp nói xong, hai mắt quan sát Hứa Tinh Lạc trên xuống một vòng, vẫn đẹp vẫn đẹp, đen đi một chút, nhưng vẫn đẹp trai như thường.
"Đói đói đói, chết đói đến nơi rồi!" Hứa Tinh Lạc thở phì phò, vuốt mái tóc ướt nhẹp: "Không được, tôi phải đi tắm trước đã, cả người thúi hoắc."
Tuy là nói thế nhưng hai mắt hắn vẫn dính trên người Tống Thanh Chấp, hai mươi ngày không gặp, vừa gặp lại thì không cách nào ngăn tâm trạng kích động, chỉ hận không thể trao nhau nụ hôn dài cả thể kỷ.
"Ôi, tôi nhớ cậu muốn chết." Nhưng điều kiện không cho phép, Hứa Tinh Lạc không phải không thấy tiếc, chỉ có thể hôn nhẹ lên mặt Tống Thanh Chấp một cái: "Chờ tôi mười phút."
"Được." Tống Thanh Chấp vốn đang định nói, nhưng nhận ra Hứa Tinh Lạc không chú ý, cậu liền thôi......
"Cậu béo rồi." Bỗng nhiên, Hứa Tinh Lạc xẹt cái quay đầu lại, bình luận một câu.
"A." Tống Thanh Chấp híp mắt, lập tức nở nụ cười tươi: "Tôi còn tưởng là cậu không nhận ra chứ."
"Rất được, cậu tiếp tục cố lên nhé." Hứa Tinh Lạc nói xong thì ngân nga đi vào phòng tắm, không lấy cái gì hết, sau khi vào mới hét: "Chấp ca! Lấy đồ cho tôi với!"
"Ơi, đang lấy đây." Tống Thanh Chấp đã sớm đoán được, không đợi đối phương nhờ thì cậu đã đến phòng ngủ, thật ra cậu chưa quen với tủ quần áo của Hứa Tinh Lạc lắm, phải tốn chút thời gian tìm kiếm, "Chậc." Trong lúc tìm thì vô tình nhìn thấy chiếc áo đôi được treo lên, cậu mỉm cười, tiếp tục tìm.
Cho nên, từ khi đó Hứa Tinh Lạc đã có ý với cậu rồi.
Thật ngọt ngào.
Nụ cười tươi không thể thu lại, dù đã qua hai mươi mười ngày, cậu vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại, mẹ nó ngại điên đi được, học bá Tống nghĩ thầm, xoa xoa mặt mình rồi lại thở hắt ra.
Sau đó đi đưa quần áo.
Hứa Tinh Lạc đến cửa còn không thèm đóng, thói quen giống y đúc trước kia, Tống Thanh Chấp mắng: "Lúc trước là ghét bỏ phòng tắm nhỏ quá không đóng cửa được, bây giờ là vì sao đây?"
"Bây giờ chẳng phải là tạo điều kiện cho cậu sao?" Hứa Tinh Lạc lau gương mặt đầy nước, nhe hàm răng trắng về phía Tống Thanh Chấp: "Tắm cùng không?"
Tống Thanh Chấp treo quần áo cho cậu, suy nghĩ một chút, gãi gãi tai: "Được thôi, nếu cậu đã kiên quyết yêu cầu." Cậu nói xong thì giơ hai tay nắm lấy vạt áo, cởi chiếc áo thun trên người...... Tuy rằng cậu không béo lên, nhưng ít nhiều cũng đã lấy được phần nào vóc dáng, chứ không là không dám cởi như vậy.
Sau khi cởi áo thun ra, Tống Thanh Chấp cầm quần áo tùy tiện ném qua một bên, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ trìu mến và khát khao, sau đó cậu bước đến trước mặt Hứa Tinh Lạc, giơ hai tay, ôm lấy mặt hắn hôn lên.
Tiếng tim đập thình thịch dường như át đi tiếng nước chảy. Đặc biệt là sau khi họ bắt đầu hôn nhau, cả Hứa Tinh Lạc lẫn Tống Thanh Chấp đều cảm thấy rằng âm thanh duy nhất trên thế giới này chính là nụ hôn của họ.
Hứa Tinh Lạc ôm chặt cậu chàng cuối cùng cũng có chút thịt, mạnh bạo xoa xoa vài cái, tàn nhẫn giống như nụ hôn của hắn, như thể đây là cách duy nhất để thể hiện sự si tình tương tư của hắn.
"Tôi rất nhớ cậu." Hứa Tinh Lạc khàn giọng nói.
"Cậu nghĩ tôi không nhớ cậu ư?" Tống Thanh Chấp dùng sức hôn đáp lại, đưa tay từ trên mặt hắn di chuyển nơi khác, tuần tra khắp nơi, giống như chó đi tiểu chiếm lĩnh lãnh địa, là của cậu, tất cả đều là của cậu.
Mọi con mắt tham lam và ý đồ xấu xa đều vô ích.
"Ưm...... Ha......" Tuy rằng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cứ hôn đủ rồi hẵng nói, hiện tại chỉ có ôm, gặm cắn, đòi lấy mới có thể biểu đạt tình cảm trong lòng.
Miệng họ tê dại và mệt mỏi đến mức không cử động được. Hai chàng trai từ từ dừng lại, từ mãnh liệt công phá đến dịu dàng, họ nhìn nhau bật cười, tưởng như vậy là dừng, nhưng vì tiếc lại còn trêu chọc nhau một chút.
"Chấp ca," Hứa Tinh Lạc tựa vào trán Tống Thanh Chấp, giọng nói khàn khàn: "Ừm thì, tôi muốn làm với cậu."
"......" Mặt Tống Thanh Chấp đỏ gay, hình ảnh dừng hai giây, cậu hắng giọng, rất bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn đè tôi?"
Hứa Tinh Lạc cũng thấy mặt hơi nóng, sau đó gật gật đầu: "Ừ."
Bầu không khí thật kỳ lạ, trong một lúc lâu không bên nào lên tiếng, nhưng có cảm giác như thế giới không hề yên tĩnh chút nào, ồn ào.
Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Chấp cúi đầu cắn vai Hứa Tinh Lạc một cái: "Tùy cậu đó."
Hứa Tinh Lạc lập tức ôm lấy cậu, không biết nên nói gì, chỉ trao cho cậu một nụ hôn sâu không cần lời nói, nhưng lần này dịu dàng đến không chịu nổi, đối với sự nhượng bộ của Tống Thanh Chấp, hắn không biết nên nói lời ngon tiếng ngọt hay lời thề son sắt nào.
Dù sao khụ, đều hôn nhau thôi.
"Hôm nay sao?" Sau khi hôn xong, Tống Thanh Chấp nhìn vào mắt Hứa Tinh Lạc hỏi.
"...... Ngày mai đi, hôm nay tôi mệt quá." Hứa Tinh Lạc cảm nhận năng lượng không còn được bao nhiêu của mình, hơi xấu hổ nói.
Tống Thanh Chấp lập tức cười ra tiếng, tựa vào vai Hứa Tinh Lạc cười đến cả người run lên, thật ra thì cậu chỉ muốn đùa Hứa Tinh Lạc một chút, nhưng sợ đối phương tức giận, nhưng nghĩ một hồi thì cậu vẫn nói ra: "Nhưng tôi không mệt á."
Tặng kèm một vết cắn ám chỉ bên tai.
"Khụ khụ, này......" Hứa Tinh Lạc không tức giận, chẳng qua là toàn thân nổi da gà.
Sao hắn lại quên mất, Tống Thanh Chấp cho dù không phải thuần 1, thì cũng là 0.5.
Tác giả có lời muốn nói: Hai người nói chuyện với nhau vui ghê, xem xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT