Lúc ở trên xe Tống Thanh Chấp rất buồn ngủ, bây giờ đi tắm xong lại vô cùng tỉnh táo, cậu nằm trên giường Hứa Tinh Lạc, một lát thì nhìn đồ trang trí trong phòng Hứa Tinh Lạc, một lát thì ôm chăn Hứa Tinh Lạc lăn hai vòng.

Cảm giác rất không thực nhưng lại rất tự nhiên.

Bỗng chợt nhận ra, sau khi ở một mình yên tĩnh ngẫm lại, mới bắt đầu nghĩ chuyện ' ở bên nhau ' đúng là khiến người khác vui vẻ.

Lúc trước đầu óc trống rỗng, ngoại trừ lâng lâng ra thì căn bản chẳng nhớ được gì.

Tống Thanh Chấp cầm điện thoại, nghĩ một hồi, vẫn quyết định liên lạc với mấy người mình cảm kích.

Mở WeChat, nhìn thấy một hàng tin nhắn của Thẩm Kí, gã hỏi tình trạng sức khỏe của cậu, Tống Thanh Chấp nhanh chóng trả lời: Tao hạ sốt xuất viện rồi, giờ tao đang ở nhà Hứa Tinh Lạc.

Lúc này Thẩm Kí đã ở trường, thấy tin nhắn của người anh em thì nhảy đổng lên: "Má nó, má nó, tao quả nhiên là thiên tài, ha ha ha!"

Kích động mấy vòng, Thẩm Kí nhe răng trợn mắt rep lại: Chấp ca mau cảm ơn tao đi, mày nói xem cách của tao có hữu dụng không chứ hả?

Tống Thanh Chấp cười: Hữu dụng, tao cho mày điểm hạng nhất.

Thẩm Kí lập tức hiểu sâu sắc: Chỉ đến nhà cậu ta thôi hả? Quay lại chưa?? Tao nhẫn tâm bỏ mày lại là để cho hai người quay lại đó, mày phải nắm chắc cơ hội!

Lăn trên giường Hứa Tinh Lạc bật cười hai tiếng, Tống Thanh Chấp gõ chữ cũng cảm thấy ngón tay nhũn ra: A, quay lại rồi, vừa nãy cậu ấy mới nấu mì cho tao ăn, bây giờ đang tắm. Tao tắm xong rồi, đang nằm trên giường cậu ấy trả lời tin nhắn cho mày.

Thẩm Kí thề, đây là lần đầu tiên gã nhận được tin nhắn dài nhất kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của Tống Thanh Chấp trong mấy năm qua, gã thở phào một hơi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang: Chấp ca, tao biết tụi mày quay lại là được rồi, chi tiết trên giường thế nào không cần phải báo cáo cho tao, tao sợ Hứa Tinh Lạc xử tao.

Tống Thanh Chấp: Không đâu, cậu ấy ghen với ai cũng không ghen với mày.

Cậu thở dài một tiếng, tự nhủ, bạn học Thẩm Kí, mày ở trong lòng bạn học Hứa Tinh Lạc căn bản không đủ tư cách làm tình địch.

Cùng Thẩm Kí trò chuyện mấy câu, Tống Thanh Chấp mở khung chat với Tần Thư Thụy: Bạn học Tần, buổi tối tốt lành.

Tần Thư Thụy:???? Học bá cậu bị gì hả?

Tống Thanh Chấp run run vai: Không có gì, cảm ơn lúc trước cậu vẫn luôn giúp đỡ, sau này cần gì cứ việc nhờ tôi.

Tần Thư Thụy sợ gần chết, đột nhiên vậy sao: Này, là theo ý tôi hiểu sao?

Tống Thanh Chấp: Cậu hiểu theo ý gì?

Tần Thư Thụy không biết có nên chọc vào vết thương của người ta không: Có phải cậu với Tinh ca của tôi đã chấm dứt với nhau luôn rồi không?

Khoảng thời gian khai giảng quan trọng này rất dễ khiến người khác liên tưởng đến việc mở ra những con đường mới, mở ra những trang sách cuộc đời mới, trông thế nào cũng giống phong cách của Tinh ca cậu ta!

Nếu đúng như vậy thì học bá đáng thương quá.

Tống Thanh Chấp mắt trợn trắng: Không có chấm dứt, tuy rằng lần cậu báo tin không có gì tiến triển, nhưng bây giờ chúng tôi đã ổn hơn rồi.

Tần Thư Thụy lúc này còn chưa đến trường, cậu ta đang ngồi trên giường lập tức nhảy lên: "Đệt đệt đệt đệt!"

Hai tên 1 quay lại với nhau, thú vị!

Tần Thư Thụy lập tức hỏi: Vị trí trên dưới của hai người đã giải quyết được chưa? Có thể nói cho tôi biết không?

Tống Thanh Chấp cạn lời, đó đúng là vấn đề, nhưng không lớn, cậu trả lời: Vấn đề riêng tư này cậu đừng có tham gia vào.

Tần Thư Thụy đáng khinh cười hai tiếng: Cậu sợ ngại có đúng không? Khà khà, để tôi đi hỏi Tinh ca của tôi.

Tống Thanh Chấp không có cách nào: Chúng tôi vẫn chưa nói được vụ này, haizz, lỡ mà mâu thuẫn cũng không phải vấn đề này.

Tần Thư Thụy: Vậy sao, vậy tôi cảm thấy hai người có thể nói chuyện với nhau mà, đều vào đại học hết trơn rồi. Chúng ta đâu còn là học sinh cấp ba, chẳng lẽ hai người muốn tình yêu Plato sao?

Cũng có lý, đâu còn là học sinh cấp ba.

Nhưng cậu cười khổ, Tống Thanh Chấp chạm vào bả vai xương xẩu của mình, chắc là ôm vào cũng không thấy thoải mái: Được rồi, mấy chuyện của chúng tôi không cần cậu xen vào đâu, hôm nay chỉ muốn nói chuyện này cho cậu thôi.

Tần Thư Thụy: Đệt, qua cầu rút ván, cậu làm tốt lắm.

Tống Thanh Chấp rep icon mỉm cười.

"Nói chuyện với ai đấy?" Hứa Tinh Lạc lau tóc đi ra, ánh mắt liếc nhìn người trên giường: "Cười ngọt ngào quá vậy."

"Cậu quen hết đó." Tống Thanh Chấp vừa quay đầu lại, phát hiện Hứa Tinh Lạc chỉ xuyên mặc một chiếc quần ngủ bằng vải cotton, để vai trần, cái dáng người này, đúng như câu nói lúc mặc quần áo trông gầy, cởi quần áo lại toàn cơ bắp: "Cậu đi tập thể hình sao?"

Cảm giác còn cao lớn hơn lần đi ngâm suối nước nóng.

"Không, phòng tập thể hình toàn là gay," Hứa Tinh Lạc lạnh run người: "Tôi sợ bọn họ gay tôi."

Tống Thanh Chấp quan sát bạn trai mình, đúng lắm: "Cậu cắt tóc ngắn như vậy là để đi quân sự hả?"

"Ừ." Hứa Tinh Lạc lau tóc mình, chưa gì đã khô: "Tuy ngắn nhưng mà đẹp trai, cậu không thấy thế sao?"

"Đúng đúng đúng." Tống Thanh Chấp cười, tránh sang một bên vỗ chỗ bên cạnh mình: "Mau đến đây, anh trai đã lâu rồi không có sủng ái cưng."

"Nghe ngài nói kìa." Hứa Tinh Lạc đặt khăn xuống, kéo kéo dây quần mình bước qua, bộ dáng thô bỉ chọc cười Tống Thanh Chấp.

Bước đến mép giường, Hứa Tinh Lạc một tay chống lên giường cúi người xuống, ngũ quan đẹp không có chút khuyết điểm nào chậm rãi phóng to trong tầm mắt, nhịp tim Tống Thanh Chấp đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau đó hai môi chạm nhau, họ không dằn nổi chọc thủng hàng phòng ngự của nhau, nhanh chóng tấn công.

"......" Hai bên cười khẽ trước sự vội vã của chính họ, sau đó ôm tiếp tục hôn.

Một lát sau, Hứa Tinh Lạc tranh thủ nhỏ giọng hỏi: "Có đè cậu khó chịu không?" Bây giờ hắn đối mặt Tống Thanh Chấp đều thấy phải thật cẩn thận như đối xử với bình hoa.

Đặc biệt là khi chạm vào da thịt cộm xương của người nọ liền thấy đau lòng, thằng nhóc này khiến hắn giận quá.

"Bình thường à," Tống Thanh Chấp thở hổn hển, bàn tay vuốt ve cái gáy Hứa Tinh Lạc: "Hay để tôi đè cậu nha?"

"Đến đi." Hứa Tinh Lạc không chút ngại ngùng, lập tức thay đổi vị trí với người nọ, tiếp tục hôn.

Tống Thanh Chấp ôm lấy kho báu của mình vừa mất đi rồi tìm thấy, không còn ngại ngùng như trước, hai tay cậu ôm lấy người nọ mê luyến, chỉ có như vậy mới có thể chắc chắn mình đã có được Hứa Tinh Lạc.

Ngay lúc bàn tay cậu đi xuống, Hứa Tinh Lạc cười cười, bắt lấy tay cậu: "Bệnh nhân phải có tự giác của bệnh nhân, đừng chơi với lửa."

Tống Thanh Chấp lập tức nóng cả mặt: "Coi ai đó nói kìa, nghiện tay không phải là tốt sao?"

Đêm nay bởi vì điều kiện của Tống Thanh Chấp không cho phép, Hứa Tinh Lạc thậm chí còn không cho cậu động tay vào, về phần mình, đúng thật là đã nhịn rất lâu, chỉ cần Tống Thanh Chấp không ngại giúp, hắn rất vui vẻ hưởng thụ.

Tống Thanh Chấp cũng không phải lần đầu tiên giúp Hứa Tinh Lạc, lúc trước ở căn phòng đơn kia đã mấy lần được chào hỏi với cậu em kia rồi, nhưng lần này thì khác.

Tâm trạng kích động không tưởng được.

Bởi vì hai người cuối cùng cũng không còn là quan hệ mập mờ nữa, không còn lớp ngăn cách nào, không còn phải suy nghĩ nhiều, cũng không còn không còn cảm thấy trống rỗng khủng khiếp sau khi được giải thoát.

Hứa Tinh Lạc quý trọng ôm lấy mình lúc đợi cả hai điều chỉnh hơi thở, trong lòng Tống Thanh Chấp thấy thật sự kiên định.

"Ngày mai sau khi về nhà nhớ ăn cơm đàng hoàng cho tôi." Hứa Tinh Lạc tìm được bàn tay Tống Thanh Chấp, mười ngón siết chặt lấy nhau, hắn hung tợn nói.

"Nhận được rồi." Tống Thanh Chấp nhanh chóng gật đầu.

Hứa Tinh Lạc vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì chợt mở to mắt, phát hiện đồ ngốc Tống Thanh Chấp vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt chăm chú.

"Lúc trước không phải buồn ngủ lắm sao? Không ngủ được?" Hứa Tinh Lạc cười, thò lại gần hôn một cái: "Mau ngủ đi."

Tống Thanh Chấp nâng bàn tay đang nắm nhau của họ đặt lên ngực mình: "Chỗ này cãi nhau ồn ào quá ngủ không được."

Cậu quá phấn khích, cậu nói với Hứa Tinh Lạc: "Cậu kệ tôi đi, ngủ đi, ngày mai cậu còn phải đến trường đó."

"...... Ừm." Hứa Tinh Lạc sửng sốt, sau đó buồn cười nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Tống Thanh Chấp, thật ra thì có hơi nóng, nhưng mà hắn chấp nhận được: "Ngủ ngon, bé cưng lớn."

Tống Thanh Chấp mỉm cười: "Ngủ ngon."

9 giờ sáng hôm sau, hai người bọn họ dậy sửa soạn một chút, Hứa Tinh Lạc vốn định để Tống Thanh Chấp ngủ thêm một lát, nhưng người nọ lại muốn đưa hắn đi, không chịu ở nhà đợi.

"Tôi đưa cậu đến trường, sau đó tôi cũng đến trường tôi luôn, sẵn tiện trên đường trở về thì ghé vào siêu thị mua vật dụng hàng ngày." Bạn học Tống Thanh Chấp sắp xếp rất rõ ràng.

"Vậy được thôi." Hứa Tinh Lạc cũng không ngăn cản nữa.

Hai người xuống lầu ăn sáng rồi xuất phát, Hứa Tinh Lạc đến cổng trường thì xuống xe, Tống Thanh Chấp ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn của trường đại học bạn trai, không thể không cảm thán: "Cổng của trường cậu đẹp quá đi."

Hứa Tinh Lạc nhìn ngôi trường đối diện: "Sao tôi lại thấy cổng trường cậu đẹp hơn."

"Chắc do tôi thích trường cậu đó." Tống Thanh Chấp nhìn vào cổng của hai trường, phát biểu ý kiến.

"Được rồi, đừng có thổi phồng nữa." Hứa Tinh Lạc xoa đầu cậu, thấy chuẩn bị đèn xanh rồi: "Chấp ca đi qua đường nhớ cẩn thận nhé."

"Vì sao cậu sờ đầu tôi thuận tay như vậy?" Tống Thanh Chấp giờ phút này mới nhận ra sâu sắc chỉ vì mình đã trì hoãn hai tháng trưởng thành, bây giờ người em trai Hứa Tinh Lạc đã cách xa cậu một khoảng khó nào bù đắp.

Đây không phải chuyện tốt.

"Tôi có sờ vào chỗ nào của cậu mà không thuận tay không?" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, sau đó rất đứng đắn hỏi.

"......" Tống Thanh Chấp cảm thấy hắn nói có lý quá, đèn xanh đến rồi, cậu cũng xoa xoa gáy Hứa Tinh Lạc: "Tôi đi đây, nhớ liên lạc WeChat nhé."

"Đi quân sự mà, tôi sẽ cố gắng." Hứa Tinh Lạc hét một câu

Tống Thanh Chấp không quay đầu lại, giơ tay làm dấu Ok.

A, Hứa Tinh Lạc nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, mỉm cười, tuy rằng Chấp ca của hắn gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn đẹp trai phát khiếp, khí chất hạng nhất.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc mới xoay người đi vào trường mình, đi báo danh.

Bên kia Tống Thanh Chấp xử lý xong chuyện của mình liền đi ra, lúc đi ngang qua cổng trường bạn trai, trong lòng vừa thấy vui lại vừa thấy nhớ đến phiền muộn.

Hơn nửa tháng lận, cậu lấy điện thoại ra: Nhớ cậu quá, tôi đang ở cổng trường, giờ đi siêu thị.

Bạn học Hứa Tinh Lạc đang làm thủ tục nhập học, vô cùng bận rộn, nhưng vẫn không bỏ bê tin nhắn của bạn trai, trả lời: Chấp ca moah moah, đang bận đủ thứ chuyện, trường rất đẹp.

Tống Thanh Chấp: Vừa to vừa xinh đẹp.

Cậu đã từng nghe tiếng mà tới xem rồi, khung cảnh đi học trong tương lai của bạn trai sao có thể không xem, nhưng lúc ấy còn chưa phải bạn trai, một mình đi dạo quá đau thương.

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.

May mắn thay, cuối cùng họ cũng đã ở bên nhau.

Hứa Tinh Lạc: Cậu đang nói tôi sao?

Tống Thanh Chấp: Ban ngày ban mặt, cậu chắc chắn muốn nói hả?

Hứa Tinh Lạc: Không được không được, tôi làm tiếp đây.

Nói chêu chọc vài câu, Tống Thanh Chấp mỉm cười nhắn Hứa Tinh Lạc có thời gian thì nhắn tôi, sau đó mở nhóm CP trên WeChat, cập nhật một loạt tài liệu mới vừa chụp, cổng trường đại học của cậu cùng cổng trường đại học Hứa Tinh Lạc.

: Ê ê ê, ban nãy mới vừa nhìn thấy CP Tiểu Thanh Tinh cùng nhau xuống xe, xem ra hôm nay họ hẹn nhau đi báo danh.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Các bạn học cảm thấy vào đại học sẽ không có kẹo ăn đều trở nên ngơ ngác, tình huống thế nào đây?

: CP cấp ba của tôi lên đại học vẫn có thể đu sao?!

: Hứa giáo bá thật sự báo danh Q đại hả, đệt đệt đệt, tuy không cùng trường nhưng đối diện nhau đã cực ngọt ngào rồi, tui chết rồi!

: Song học bá cùng đi báo danh, ngọt quá đi.

: Đây là phim thần tượng quá đúng không?!! Quá ngọt đi, quá ngọt đi! Tình yêu đẹp đẽ này!!!

: Tôi đóng dấu bọn họ ở bên nhau, a a a a a!!

: Kẹo thiệt hay giả đây? Chỉ là một tấm ảnh chụp cổng trường mà thôi, hơn nữa bạn gái này cậu đến đó làm gì đấy, hay cậu cũng là học bá?

Thế mà có người không tin, chuyện này sao mà được.

Tống học bá tìm trong điện thoại mình, muốn tìm chút tài liệu sống nhưng lại không có.

Nhưng không phải vấn đề lớn, cậu gõ chữ gửi tin nhắn cho bạn trai mình: Nhờ người qua đường chụp một tấm ảnh của cậu cho tôi đi, cầu xin cậu đó, tôi cần lắm.

Hứa Tinh Lạc run run, nhưng bạn trai yêu cầu thì phải làm theo thôi.

"Đàn chị, ngại quá bạn trai tôi muốn kiểm tra, chị có phiền chụp giúp tôi một tấm ảnh không?" Hứa Tinh Lạc lễ phép nói với đàn chị bên cạnh.

Đàn chị: "???"

Đột nhiên nghe thấy đàn em comeout là cảm giác gì?

Hai phút sau, Tống Thanh Chấp nhận được một tấm ảnh người chụp qua đường chụp cho, chậc chậc, chụp đẹp quá, hình như còn đẹp trai hơn nữa.

Mình thường thức đủ rồi thì gửi qua: Có hình ảnh và sự thật, do một người bạn cùng lớp Đại học Q chụp.

Chị em trong nhóm kích động kinh khủng, nhưng kích động xong thì vẫn có người không tin: Nhưng điều này cũng đâu chứng minh được là cậu ấy đi cũng với Tống giáo thảo đâu?

Tống Thanh Chấp ngẫm lại cũng đúng, cậu cũng đâu còn cách nào, thở dài: Kẹo đút đến tận miệng rồi còn không ăn, tùy mọi người tin không thì tin.

Tác giả có lời muốn nói: Tui tin tui tin ^_^

Kally: Tui cũng tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play