Thập Niên 70: Sủng Ái Thế Tử Gia

Chương 7


3 tuần

trướctiếp

Dọc đường về nhà Triệu Văn Thao đều đang suy nghĩ về chuyện ở riêng.

Thực sự hắn đã có quyết tâm muốn ra ở riêng, không muốn vừa giúp anh chị dâu nuôi con lại vừa bị ghét bỏ.

Hắn cũng đã tính toán kĩ, vợ hắn và hắn một lòng, nếu hắn ra ở riêng thì chắc chắn vợ hắn sẽ đồng ý, cũng sẽ không cản chân hắn, như vậy chỉ còn lại cha mẹ hắn.

Hắn cũng biết cha mẹ hắn chẳng muốn chia nhà là vì hắn, bởi vì nếu như ở riêng về sau con hắn chẳng còn ai giúp đỡ, mà trước đó mấy đứa con cháu hắn đều được mọi người chung tay giúp trông nom mà lớn lên, mỗi lần hắn mang đồ ăn từ bên ngoài về cho dù nhiều hay ít thì mấy đứa con cháu này đều có phần.

Về sau ở riêng hắn sẽ không có ai hỗ trợ.

Bởi vì nếu theo quy định bên này, về sau ở riêng, con cái chung sống ăn uống với cha mẹ mình.

Nhưng mà Triệu Văn Thao tính toán muốn cha mẹ ở chung với mình, như vậy hắn có thể hiếu kính hai ông bà, hơn nữa hai ông bà hiện giờ cũng còn trẻ, cũng có thể giúp đỡ làm chút việc vặt hoặc trông nom đứa trẻ các thứ.

Một mình vợ yếu đuối đảm đương mọi thứ như vậy là không được, hắn còn lên kế hoạch làm việc lớn, đến lúc đó chắc chắn sẽ không rảnh.

Bởi vì hắn đã nhìn ra, sau này chắc chắn sẽ không hạn chế mọi người chăn nuôi súc vật nữa, không thấy mẹ vợ hắn đã nuôi nhiều gà đẻ trứng như vậy sao?

Trước kia ai dám làm như vậy, không chừng bị chỉ vào nói là đang đào góc tường của chủ nghĩa xã hội, là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản*.

*Sau khi hoàn thành công cuộc cải tạo xã hội chủ nghĩa năm 1955-1956, kinh tế tiểu nông vẫn được coi là một điểm nóng của chủ nghĩa tư bản, nên họ phải cắt bỏ cái đuôi của chủ nghĩa tư bản này đi. Nông dân nuôi gà, trồng rau chợ bán, được coi là tư bản nên sẽ bị thu và phạt. 

Nhưng hiện tại đã khác, hắn nhìn thấy nhà cha mẹ vợ nhà mình nuôi nhiều gà trong nhà và sân sau như vậy, mà nhà người khác hắn không biết, nhưng cho dù không chứng kiến được thì hắn cũng nghe phong thanh được chút ít, tiếng kêu một con gà khác với tiếng kêu của một đàn gà như thế nào, ngay cả kẻ điếc cũng có thể nghe ra được.

Xa không nói, nói đến nhà người què trong thôn bọn họ kìa, người què này bảy tám năm trước mang tội trộm cắp, nhưng bởi vì khi đó khác với bây giờ, quan lại trực tiếp đến nhà.

Cái chân kia chính là bị tên quan kia kêu người đánh gãy, vốn người ngợm không tồi, dáng vẻ đâu ra đấy, nhưng bởi vì cái kia chân kia mà suýt chút nữa đã không lấy được vợ, cuối cùng phải cưới một quả phụ.

Mà hiện giờ trong nhà người què nuôi không ít gà, người trong thôn nói xấu anh ta sau lưng, nhưng mà cũng chỉ dám nói sau lưng, bởi vì không chỉ có trong nhà người què mà cả những người khác cũng nuôi nhiều.

Trước đó trong nhà họ vẫn bị quy định số lượng gà được nuôi, không cho phép vượt qua số lượng đó, nhưng hiện tại thì sao? Tất cả mọi người đều trộm nuôi nhiều hơn, nhưng vẫn hiểu lòng nhau không nói toạc ra mà thôi.

Ví dụ như mẹ hắn, năm nay đánh bạo nuôi nhiều thêm mấy con, nhưng cũng có tám con thôi. Lúc đẻ nhiều trứng lắm thì một ngày cũng chỉ có năm sáu quả, trong nhà nhiều người như vậy, từng này làm sao mà đủ ăn?

Nhưng mà cha mẹ mình bảo thủ cả đời, Triệu Văn Thao cũng không nói gì, hắn đúng là muốn ở riêng, không ở riêng nhiều chuyện không thể làm lắm.

Lúc Triệu Văn Thao đang nghĩ mãi về chuyện ở riêng, hàng xóm cũng đã nói chuyện hắn mang một con cá béo tốt qua mẹ vợ cho chị tư của hắn nghe.

Chị tư liền tức muốn nổ phổi!

"Không phải tôi nói chứ, nhưng mà nhà họ Triệu các người, con cái đã lớn vậy rồi, cũng đều đã lập gia đình hết rồi, nhưng vẫn còn chần chừ chưa ra ở riêng, đây là muốn làm gì, vẫn còn muốn các người tiếp tục nuôi đôi vợ chồng nhỏ kia sao?" Hàng xóm nói huyên thuyên, mang dáng vẻ như đang bênh vực kẻ yếu.

Chị tư vốn không muốn ở riêng, chị ta không thể so với hai người chị dâu trước, trước mắt trong nhà có hai đứa con gái, chị ta ở riêng chẳng phải là thiệt thòi lớn à?

Nhưng mà chị ta cũng nhịn không được, nói: "Cha mẹ tôi cũng chỉ muốn cả gia đình sống hòa thuận vui vẻ với nhau, chuyện này thì không có dị nghị gì, chỉ là chú em kia của tôi, mọi người không phải đều biết cha mẹ tôi thiên vị nó sao, hiện giờ em dâu mới vào cửa, cha mẹ tôi cũng bắt đầu thiên vị cả em dâu nữa rồi."

Ngoài miệng nói là cùng nhau sống vui vẻ, nhưng mà trong lòng nghĩ thế nào thì ai biết được.

Chị hàng xóm nói: "Mang đồ đi cho cũng thật là hào phóng, trước kia có thứ tốt gì chắc đều để lại trong nhà mọi người ăn đúng không? Tôi nhớ rõ hàng năm cứ đến vụ thu hè, người khác không ai chạm nổi vào cọng lông thỏ, nhưng mà chú em nhà cô không biết có vận may gì, mấy con thỏ kia cứ một mạch chạy đến bên cạnh hắn, lại bị hắn bắt được."

Chị hàng xóm nói nhảm này cũng có chút thòm thèm, bởi vì năm ấy cả tháng nghèo đến bụng dán cả vào lưng, nhà ai có lấy nổi một miếng thịt đâu?

Vào vụ thu hoạch mùa hè không phải là chỉ gặt mỗi lúa, vẫn còn có một ít con vật rừng chạy ra.

Đám vật hoang này ai bắt được thì chính là của người đó, ai có năng lực thì người đó có thịt ăn.

Những người khác cũng có thể vất vả bắt được gà rừng hay thỏ rừng, nhưng không có ai có nhiều như nhà họ Triệu cả.

Những người khác trong nhà họ Triệu thì không có năng lực này, nhưng chú sáu không biết vì sao mà luôn gặp may, bởi vì những con vật hoang này con nào con nấy đều chạy đến bên chân của hắn cả.

Thế này không phải là dâng thịt lên cho nó mang về nhà ăn sao?

Người ta trồng trọt thu hoạch cả một vụ mùa mệt gần chết, đến nỗi gầy cả người chỉ còn da bọc xương, nhưng mà già trẻ lớn nhỏ nhà họ Triệu thì ngược lại, cứ đến vụ mùa hè là khí sắc của mỗi người càng ngày càng tốt!

Mùi thịt kho trong nhà còn có thể làm mấy đứa trẻ trong thôn thèm đến khóc.

Nhưng mà mẹ Triệu cũng thật biết cách làm người, anh em của cha Triệu, hay nhóm cha chú đức cao vọng trọng trong tộc và cả ông anh bên nhà mẹ đẻ của mẹ Triệu nữa, mẹ Triệu luôn đưa một ít qua.

Cho nên dù có người hâm mộ ghen tị thì cũng chẳng còn cách nào, ai kêu mình chẳng có cái may mắn ấy? Trách được ai.

Nhưng mà chuyện này cũng chỉ có một số người bên ngoài biết đến thôi.

Mà mắt thấy chú sáu vẫn đem không ít mấy con cá to béo về nhà, cũng không biết nó sao mà đánh được nhiều cá thế.

Nhưng hiện giờ nhà mình lại không có ăn, hắn mang đi hiếu kính hết cho mẹ vợ, trước đó không lâu mới đưa qua một thứ, không nghĩ tới hôm nay lại đưa tiếp qua, nó đúng là một người con rể tốt!

Suy đi nghĩ lại thì đàn ông nhà mình đúng là ngốc, chị tư nhất thời có chút khóc không ra nước mắt, thật sự là người với người quá khác biệt!

Nhưng chị tư vẫn có chút không phục, cho nên đã thầm nói với chị ba chuyện này: "Hiện giờ chú ta đã có thể nhớ thương nhà cha mẹ vợ của mình rồi, hễ cứ có đồ gì là lại xách qua đi lấy lòng, nhà mình còn chẳng thèm quan tâm!"

Chị ba nói: "Cũng có phải trong nhà không có gì ăn đâu." Chị ta cố hạ giọng, bên cạnh vẫn còn có người ngoài đấy.

Hôm nay chú sáu không phải mới đưa một con thỏ về nhà sao? Còn béo như thế, buổi chiều lại bắt được một con cá to đưa qua cho mẹ vợ chú ấy cũng không phải là chuyện to tát gì.

Chị ba nhớ tới con thỏ béo kia, vẫn còn chút vui vẻ, bởi vì tất cả đều là thịt.

Trong lòng cũng đã nghĩ đến chuyện ở riêng, tuy rằng chị ta cũng muốn, nhưng lại có chút tiếc nuối, khi chia ra ở riêng xong, chú sáu có đem thịt về nhà cũng không thể ăn ké được nữa.

Hôm nay chị ta lại cân nhắc một chút, cảm thấy chuyện chung nhà thực ra cũng không tồi, nhưng mà chồng chị ta lại cứ khăng khăng muốn chia nhà, cảm thấy chú sáu ăn hại hết ăn lại nằm, nhưng kỳ thật cũng không phải là không tốt, dù sao chú ấy toàn mang thức ăn về nhà, cái chuyện thế này cũng không phải ai muốn làm cũng được.

Chị tư trắng mắt liếc chị ta một cái, nói: "Hiện giờ Thiết Đản, Lư Đản, Mã Đản đều đã lớn như vậy, nên ăn nhiều chút mới có thể phát triển cơ thể, bây giờ hắn trực tiếp mang sang cho nhà họ Diệp, mà bên nhà họ Diệp cũng không thiếu chút thức ăn này, nhà người ta rất có điều kiện đấy!"

Thiết Đản Lư Đản là con trai của chị hai, Mã Đản là con của chị ba, nhưng chị tư lại rất thương bọn chúng, bởi vì chị ta trông thấy thích, ai bảo số chị ta không tốt, sinh ra hai con vịt trời Tam Nha Tứ Nha chứ?

Hôm nay chị ta không có địa vị trong nhà, nói gì cũng không có người nghe, không phải là vì chị ta không có con trai hay sao?

Cho nên chị tư tiếp tục vừa nhổ cỏ vừa nói nhỏ: "Bây giờ chạy qua bên đó đưa cá, chẳng phải từ nay về sau có thứ tốt gì cũng đưa hết qua bên đó sao? Đúng là không nhìn ra em sáu có bản lĩnh này, em thấy cô ta nói cái gì chú sáu cũng nghe hết."

Chị hai ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Chẳng qua chị ta là chị dâu cả, nàng có thể nói chứ ? Dẫu sao chồng chị ta không muốn tách ra, chị ta muốn nhưng không dám nói. Nếu không sau này chị ở trong thông làm sao làm người được nữa?

Nhưng cứ sống cuộc sống như thế này khó tránh khỏi có chút bực bội.

Ví dụ như bọn họ làm xong về nhà, chỉ thấy chú sáu đang ở cửa gặm một trái bắp.

Mọi người đều ở bên ngoài làm việc, còn hắn là một thanh niên trai tráng ở nhà ăn ăn uống uống, ai thấy mà có thể thoải mái được chứ?

Sắc mặt của chị hai và chị tư không được tốt cho lắm, còn chị ba không nghĩ nhiều như vậy, thấy chị ta hỏi làm sao vợ chú sáu còn chưa trở lại, liền nói: "Em vừa thấy cô ta đang ngồi chung với bà Phương đó, chắc cũng sắp về rồi."

Không bao lâu sau, Diệp Sở Sở trở về. Hôm nay cô làm việc rất chăm chỉ, hơn nữa thời tiết càng ngày càng nóng, giương mặt nhỏ bé chừng bàn tay bị phơi nắng đỏ bừng.

Cô vợ ngốc này, ra ngoài làm việc phơi nắng thành như vậy, cũng không biết giở thủ đoạn lười biếng một chút.

Triệu Văn Thao nghĩ như vậy, chỉ thấy vợ hắn nhìn hắn, sau đó cười ngọt ngào với hắn một tiếng, Triệu Văn Thao thấy vậy cũng cười.

Mẹ Triệu thấy hai người mắt qua mày lại như vậy, trong lòng cũng rất là hài lòng.

Hai vợ chồng trải qua chuyện kia, tình cảm thắm thiết, đoán chừng không lâu sau nữa bà sẽ được làm bà nội nữa rồi.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, mẹ Triệu cũng đã chuẩn bị xong cơm tối cho cả nhà.

Thịt Thái đồ tể đưa tới hôm nay cũng ăn hết rồi, dĩ nhiên buổi tối không còn gì ngon, hơn nữa buổi trưa cũng được ăn thịt rồi, tối mà còn muốn ăn thịt nữa thì không phải là nghĩ quá đẹp hay sao.

Còn con thỏ kia còn đang phơi ngoài hiên, chưa tới lúc ăn

Chỉ là buổi tối mẹ Triệu vẫn cắn răng bỏ vào trong thức ăn một muỗng mỡ heo, hương vị rất thơm ngon.

Ăn cơm tối xong thì không có chuyện gì làm.

Triệu Văn Thao liền kêu Diệp Sở Sở đang bận rộn thu dọn bát đũa, Diệp Sở Sở cười một tiếng, nói với Đại Nha: "Đại Nha, mấy đứa thu dọn đi, đợi lát nữa qua phòng thím sáu cầm quả dại về ăn nhé."

Đại Nha cười với cô một cái, Diệp Sở Sở liền rời đi.

Cái nhà ở hậu viện đúng là không thể tốt hơn được nữa, tương đối độc lập, nếu không thì sao hai vợ chồng bọn họ lại dám ở phía sau cánh cửa đóng kín ăn trứng gà luộc chứ.

Trong nhà thật sự không có gì béo bở cả.

"Hôm nay anh đi qua thăm cha mẹ rợ, cha mẹ vợ còn mời anh ăn một tô mì lớn, cho hai quả trứng gà rán vào trong tô, thơm ngon cực kỳ." Triệu Văn Thao nói.

Hắn thật lòng cảm thấy sống với cha mẹ vợ mới đúng là cuộc sống, còn sống ở nhà mình, quả thật là quá nghèo khó rồi.

Hơn nữa lúc này cũng không phải ngày xưa, mắt thấy người trong thôn không ít người có cuộc sống tốt, nhưng nhà hắn vẫn như cũ, không làm việc lớn được.

Trước kia là ta nghèo ta kiêu ngạo, ta là gia đình tốt, ta là nghèo ba đời, nhưng mà từ nay về sau nghèo chắc chắn sẽ bị người xem thường.

"Vẫn muốn tách ra?" Diệp Sở Sở ăn trứng gà, cười nhìn hắn nói.

"Đương nhiên là muốn, nếu chúng ta chia nhà thì nhất định có thể sống tốt, vợ, em có tin anh có thể cho em cuộc sống tốt hay không?" Triệu Văn Thao nghiêm túc nói.

"Em và anh còn có tin hay không tin à? Em cũng đã gả cho anh rồi." Diệp Sở Sở oánh trách hắn.

Nhìn ánh mắt dịu dàng như nước đầy tin tưởng của vợ mình, cảm giác trong lòng Triệu Văn Thao khỏi phải nói, đẹp vô cùng.

Cũng nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Em nói sau này chúng ta nuôi thỏ có được không?"

"Nuôi thỏ? Vậy cũng được, thỏ mau sinh con." Diệp Sở Sở suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Triệu Văn Thao sáng lên, thật không hỗ là vợ hắn mà, nghĩ giống như hắn vậy.

Thỏ không phải là loài nhanh sinh con hay sao?

Sinh lứa đầu xong qua khoảng một tháng là có thể sinh lứa thứ hai, một lứa thỏ có mấy con, tính sơ sơ, một năm mô hình thỏ của hắn có thể có chút kích thước rồi.

"Không có chỗ nuôi." Diệp Sở Sở thành thật nói.

Nuôi thỏ nhất định phải có không gian, nhưng cả gia đình ở chung một chỗ như thế này, làm sao nuôi?

"Hơn nữa lứa thỏ đầu tiên cũng cần nửa năm mới có thể sinh con, nửa năm này chúng ta lấy gì kiếm sống?" Diệp Sở Sở lại nói.

Triệu Văn Thao vội vàng nói: "Vợ, em có thể yên tâ, đây nếu như tách ra, anh sẽ đi thu một ít thứ vào thành bán, đến lúc đó cũng có thể kiếm được tiền!"

"Vậy không phải là đầu cơ trục lợi rồi sao?" Diệp Sở Sở không khỏi nói.

"Trước kia đúng là sợ, nhưng bây giờ không có gì phải sợ nữa. Nếu có người hỏi anh, anh sẽ nói là đưa cho chị năm, chị ấy ở trong thành phố mà!" Triệu Văn Thao nói.

Những thứ này hắn đều nghĩ kỹ rồi, có thể nói mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông.

Dẫu sao kế hoạch nuôi của hắn, thỏ nuôi lớn cũng không phải vào thị trường à? Vậy hắn dĩ nhiên phải đi khảo sát thử.

Trên thực tế hắn cũng đã khảo sát rồi, chính là lúc vào trong thành phố bán nhân sâm, hắn không chỉ đơn giản là vào thành phố ban sơn sam mà còn chạy hết chỗ này đến chỗ khác, nhất là rạp chiếu phim, đều có người xách một cái giỏ hỏi đường nhưng thật ra thì bên trong chưa hạt dưa và đầu phộng, sau khi hỏi đường xong sẽ dẫn người sang bên cạnh len lén giao dịch.

Đương nhiên đa phận chuyện này đều là trẻ nít làm, những tên tuần tra kia cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng Triệu Văn Thao lại nhìn thấy tất cả.

Hắn hết sức bén nhạy đánh hơi được ngọn gió kia.

Cho nên chuyện tách ra là điều tất yếu.

Như vậy hắn có thể ngang nhiên làm chuyện mình muốn.

"Tách ra cũng được, em dĩ nhiên không có ý kiến. Nhưng mà quy củ chỗ chúng ta đều là cha mẹ theo con cả, cha mẹ muốn ở với anh, người trong thôn khó tránh khỏi sẽ bàn tán, anh hai chị hai cũng khó xử." Diệp Sở Sở cười nói.

"Vợ, nếu tách ra, để cho cha mẹ ở cùng chúng ta có được không? Đến lúc đó anh xây một căn nhà lớn, tuyệt đối sẽ không để em chen chúc!" Triệu Văn Thao nói.

"Có hiếu cha mẹ là điều nên làm, em dĩ nhiên cũng không ý kiến, nhưng mà quy củ chỗ chúng ta đều là cha mẹ theo con cả, cha mẹ muốn là theo chân ngươi, người trong thôn lời ra tiếng vào không được đâu." Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao cũng biết, nói: "Những thứ này anh sẽ nghĩ biện pháp, nếu em không có ý kiến thì đến lúc đó anh sẽ nói ra nhé?"

Diệp Sở Sở gật đầu một cái, trăm hiếu làm đầu, cha mẹ chồng muốn ở chung sao cô có thể có ý kiến chứ, cô nhìn ra được, cha mẹ chồng không khó hầu hạ.

"Vợ anh thật là tốt." Triệu Văn Thao nhịn được hôn lên má vợ một cái.

Diệp Sở Sở liền đỏ mặt.

Nhưng trong lòng cô cũng đồng ý, bởi vì trên đường cô về nhà có nghe một số người nói bóng nói gió, là có người nói cho cô nghe, nói chị tư rất không hài lòng chuyện Triệu Văn Thao cầm cá trở về nhà mẹ cô, ngoài sáng trong tối bày tỏ ăn uống của nhà mình lại vẫn khuân đồ trở về mẹ mẹ vợ, đều là bà cụ thiên vị!

Chuyện này Diệp Sở Sở chưa nói cho Triệu Văn Thao nghe, nhưng không có nghĩa là cô không ghim trong lòng.

Chia nhà ra, mọi người có lẽ sẽ sống tốt hơn một chút, nếu không nhiều người ở chung như vậy, lòng người không sớm thì muộn cũng sẽ trở mặt, đến lúc đó lại khó nhìn mặt nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp