Bữa trưa này mọi người ăn khá là hài lòng, sau đó bàn ăn cũng được dọn dẹp.
Đại Nha và Nhị Nha chịu trách nhiệm rửa bát đĩa, những người khác thì đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Bởi vì một nửa muỗng cà chưng thịt kia của Diệp Sở Sở, chị tư vẫn còn lẩm bẩm: “Chỉ có cô ta mới biết đối nhân xử thế, còn mọi người thì không ai biết!”
Anh tư đã rất mệt mỏi, ngáp một cái: “Em dâu sáu có thể không tiếc mà cho đi, có gì đâu, nếu như em không tiếc thì em cũng có thể đưa ba ăn."
Chị dâu Triệu sẵng giọng: "Tôi thì có bao nhiêu? Còn chẳng đủ cho mình tôi ăn! "
"Đúng, chị hai thì đưa anh hai, chị ba cho Mã Đản ăn. Em không cho anh cũng không cho Tam Nha Tứ Nha ăn, tự ăn một mình.” Anh tư nói.
Chị tư nghẹn họng: “Tôi đây không phải muốn ăn ngon chút, rồi sinh con trai cho anh sớm một chút à?”
“Được rồi, mệt cả trưa rồi, đi ngủ sớm chút đi.” Anh tư xua tay nói.
Anh ta vừa xoay người cái đã ngủ thiếp đi, chị tư vốn dĩ muốn nói chuyện với anh ta, giải thích rằng mình không phải là người ích kỷ như vậy, nhưng anh ta mới tí đã ngủ, làm cho chị dâu tư lại thêm tủi thân.
Nếu như chị ta có con trai thì chị ta sẽ sẵn sàng nhường cho con mình ăn nhiều hơn chút rồi, quả nhiên một người phụ nữ không thể không có có con trai, nhất định phải có con trai mới được, nếu không chị ta chẳng có được địa vị gì trong cái nhà này cả.
Chị dâu hai, chị dâu ba thì lại chẳng có tâm tư về chuyện này, hôm nay mệt quá, phải nhanh ngủ một giấc, khi tỉnh dậy còn phải đi làm cỏ nữa đấy!
Cha Triệu và mẹ Triệu lúc này đang cùng nhau nằm trên giường lò.
Giường lò bên Tàu
Bởi vì nửa thìa thức ăn kia, tâm tình cha Triệu đang rất tốt, mẹ Triệu cũng có thể cảm nhận được, cười nói: “Cũng là do Sở Sở hiếu thảo, nếu đổi thành một người khác, đặc biệt là nhà của thằng tư, còn ước gì trong bát của mình nhiều thêm một chút đấy."
Cha Triệu không nói chuyện, ông nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Tôi thấy nhà của thằng hai với thằng ba, hình như đang có tâm tư ở riêng.” Mẹ Triệu nhỏ giọng nói.
“Có suy nghĩ này cũng là chuyện bình thường, năm đó không phải bà với chị dâu cả cũng làm như vậy sao?” Cha Triệu đáp
"Tôi và chị cả chỉ làm thế khi ba mẹ ông đã đi rồi. Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn sống sờ sờ ra đấy!" Mẹ Triệu cao giọng.
Cha Triệu gật gật đầu, vậy cũng đúng, nói: "Hiện tại không thể tách ra được. Con dâu sáu với thằng sáu còn chưa sinh con nữa. Con cái nhà thằng hai với thằng ba cũng đã lớn, phải chia như thế nào thì mới được?"
Mẹ Triệu cũng có suy nghĩ này.
Hiện giờ, một nhà lớn trẻ sống cùng nhau, ăn ở cũng cùng nhau, thậm chí sau khi có con, cả nhà cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng nếu chia nhà thì sẽ khác, cho dù chỉ có chia hai nhà, vậy thì cho dù thế nào, họ chỉ cần tự mình sống cho tốt là được.
Mà con cái của thằng hai với thằng ba cũng không nhỏ, nhưng thằng sáu thì chỉ mới cưới vợ, con cái chưa có, nếu chia nhà thì phải làm sao?
Vì vậy không thể ở riêng, trước mắt cứ sống như thế này là được.
Triệu Văn Thao còn đang ăn trái cây tráng miệng với vợ mình, quả thật hắn không hề lo lắng nhiều như cha mẹ mình.
Hắn cũng đã tính toán kỹ rồi, hắn muốn chia nhà trong năm nay, để mình và vợ mình có thể vui vẻ hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
Đương nhiên sau khi ở riêng hắn cũng không có ý định dọn ra ngoài, tiếp tục sống ở đây là được, dù sao tự mình ra ngoài xây một căn nhà mới cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nếu ra ngoài chỉ có thể xây một ngôi nhà bằng gỗ, thì chẳng thà cứ tiếp tục sống ở đây.
Vì vậy, tốt nhất là chia nhà nhưng không ra ngoài, về phần anh trai chị dâu hắn muốn nhúng tay vào cũng không được.
Hai vợ chồng trẻ ăn hoa quả xong, chuẩn bị ngủ trưa, Triệu Văn Thao ôm lấy vợ mình, Diệp Sở Sở có chút ngượng ngùng nói: "Người em toàn là mồ hôi."
Mặc dù sau khi về cô đã tắm rửa qua, nhưng hôm nay trời rất nóng, mới một lát mà cô đã đổ mồ hôi đầy người.
“Anh không chê, mùi mồ hôi trên người của vợ cũng thơm.” Triệu Văn Thao nói.
Từ hôm qua đến giờ Diệp Sở Sở cũng đã nghe rất nhiều lời hắn nói tương tự thế này, cô không ngờ kiếp này thế tử gia lại nói nhiều đến vậy, nhất là khi hắn cười rộ lên, nhìn thì có chút xấu xa, nhưng lại khiến cô yêu vô cùng.
Mặc dù đã nghe rất nhiều nhưng cô vẫn không có sức chống cự với mấy lời nói này, vẫn đỏ mặt.
Triệu Văn Thao cười khẽ, sáp lại gần hôn cô một cái, nói: “Vợ, em làm anh không thể dời mắt được.”
Diệp Sở Sở đỏ mặt nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười.
Triệu Văn Thao cười nói: “Mau ngủ đi, buổi chiều em còn phải đi làm, thật đúng là làm em mệt chết, hay là em đừng đi làm nữa?"
"Không được." Diệp Sở Sở cười liếc hắn một cái, sau đó cùng hắn ngủ trưa.
Cảm giác chỉ mới nhắm mắt lại, tiếng còi bên ngoài đã vang lên.
Diệp Sở Sở cũng đứng dậy thu dọn, Triệu Văn Thao mắt vẫn mơ màng buồn ngủ nói: “Vợ ơi, em nhớ lười biếng chút, đừng quá chịu khó làm gì.”
“Em biết rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt, khi nào tới giờ rồi kêu mẹ luộc trứng chim cho anh ăn.” Diệp Sở Sở nói.
“Hôn anh một cái rồi đi.” Triệu Văn Thao nhắm mắt nói.
Diệp Sở Sở xấu hổ mà nhìn ra bên ngoài, nhân lúc không có người vẫn mạnh dạn cúi người hôn hắn một cái, mới đỏ mặt chạy đi.
Lúc này Triệu Văn Thao mới hài lòng ngủ tiếp.
Hắn ngủ thẳng đến ba giờ, mới ngáp dài ngồi dậy, thấy nước vợ hắn đã để trên bàn cho hắn, hắn uống cạn sạch rồi đi tìm mẹ mình.
Mẹ Triệu đang cho gà ăn, nhìn thấy hắn đã dậy, bà ta nhìn vào cửa lớn rồi nhỏ giọng nói: “Văn Thao, mẹ đã xử lý con thỏ rồi, con định mang nội tạng với lông đi chôn à?"
Bà đã mang con thỏ đi ướp muối, giờ đang phơi nắng ở trên nóc nhà.
“Vâng ạ.” Triệu Văn Thao gật đầu.
Hắn bưng cái chậu gỗ rồi lặng lẽ ra cửa mang đi chôn, xong việc mang ra sông rửa, nhưng vừa đi qua thì thấy gần bờ sông có một con cá to cỡ ba bốn cân, hắn sửng sốt một hồi, cẩn thận đi qua, trực tiếp múc luôn cá bằng cái chậu trong tay!
“Ha ha, tối nay đã có cá nấu canh cho vợ ăn rồi!” Triệu Văn Thao nhếch miệng cười nói.
Hắn đang vô cùng vui vẻ, con cá trắm cỏ to như vậy đủ cho cả nhà ăn mấy bữa.
Mẹ Triệu cũng không ngờ gọi hắn ra ngoài xử lý mấy thứ bẩn thỉu, lúc về hắn lại mang theo một con cá to béo như vậy.
Đúng lúc trong nhà không có ai, mẹ Triệu nói: "Hai ngày nay trong nhà ta ăn cũng đầy đủ, cá này con bưng sang biếu mẹ vợ con đi."
"Mẹ, mẹ bằng lòng cho à? Con cá này không nhỏ đâu!" Triệu Văn Thao sửng sốt.
“Tại vì không nhỏ nên mới lấy ra cho, con mau chạy đưa qua đi.” Mẹ Triệu nói.
“Vậy con đưa đi đây?”
“Đưa đi đi, người ta đã nuôi dưỡng cho con một cô con dâu tốt như vậy, con hiếu kính chút ít cũng là chuyện nên làm.” Mẹ Triệu tuy cũng có chút tiếc nuối, nhưng qua lại với bên nhà họ Diệp thì bà vẫn rất thích ý.
Dù sao nhà họ Diệp cũng thật sự không tệ, bà cũng dám đánh cuộc là khi con trai tặng cái này qua, đối phương chắc chắn sẽ cho gì đó đáp lễ.
Chuyện như vậy, chỉ có nhà ông cụ Diệp, còn nhà mẹ đẻ của ba người con dâu còn lại của bà thì cũng đừng mơ mà nghĩ tới.
Triệu Văn Thao cũng không khách khí, nhưng trước khi ra ngoài, hắn đưa tám quả trứng gà rừng mà hắn đã giấu cho mẹ mình rồi nhờ bà ấy luộc.
“Thằng nhóc này, còn dám dấu riêng cơ đấy.” Bà Triệu cười mắng.
“Mẹ với cha bốn quả, còn con với vợ con bốn quả, mẹ luộc xong rồi thì để trong phòng nhé, con đi đây.” Triệu Văn Thao cười nói.
Nhà mẹ đẻ của Diệp Sở Sở họ Diệp, một gia đình nhà giàu của thôn Diệp bên kia, cách nhà họ Triệu bên này cũng không quá xa, chỉ một giờ lộ trình.
Triệu Văn Thao cũng rất thích đến nhà cha mẹ vợ để làm khách, bởi vì cha mẹ vợ rất thích hắn.
Hắn cũng nghe nói cha vợ của hắn từng không hài lòng khi bà mối đến nói chuyện hôn nhân giữa hắn và vợ, ghét hắn không chịu làm việc đàng hoàng, suốt ngày cà lơ phất phơ.
Nhưng mẹ vợ hắn lại có ánh mắt tinh tường, khi gặp hắn ở ngoài, liếc mắt một cái đã chấm hắn, vượt qua mọi khó khăn quyết tâm gả con gái cưng cho hắn, còn để lại cho con gái không ít của hồi môn.
Vì vậy, Triệu Văn Thao cũng rất biết ơn người mẹ vợ này, vì nếu không có mẹ vợ, bây giờ hắn lấy đâu ra một người vợ biết tiến biết lùi như vậy cơ chứ?
Triệu Văn Thao hoàn toàn quên mất lúc trước cãi nhau với vợ, hắn đã không ít lần oán thầm mẹ vợ vì vợ hắn quá hung dữ không gả đi được nên mới nhìn trúng hắn ấy chứ.
Hắn vui vui vẻ vẻ mang con cá đi đến sang nhà mẹ vợ.
Mẹ Diệp đang băm rau chuẩn bị cho gà ăn, nhà họ Diệp bên này nuôi rất nhiều gà, hình như là cả một đàn ước chừng mấy chục con.
Đương nhiên, đều nhốt nuôi ở hết sân sau, không được thả ra ngoài, người bên ngoài cũng không biết nhà họ nuôi bao nhiêu con.
Mặc dù hiện tại chế độ “sổ tự bang” đã sụp đổ, thay vì mỗi hộ phải chăn nuôi theo quy định như trước kia thì giờ đã cho phép làm riêng, nhưng người ghét kẻ nghèo ganh tị kẻ giàu ở nông thôn thì vẫn còn nhiều lắm.
Nhà họ Diệp tuy là phú hộ nhưng họ vẫn chăm chỉ làm việc, lâu lâu gặp anh em họ Diệp là anh cả và anh hai Diệp, mỗi người sẽ xách một rổ trứng gà vào thành phố để bán.
“Mẹ!” Cửa lớn không đóng, Triệu Văn Thao đã thấy mẹ vợ đang làm việc ở bên trong.
“Văn Thao đến rồi à?” Mẹ Diệp rất vui khi nhìn thấy người con rể đẹp trai tuấn tú này đến thăm.
“Con tới rồi, hôm nay con mới bắt được một con cá nên mang sang đây biếu cha mẹ ạ.” Triệu Văn Thao cười nói.
Mẹ Diệp nhìn thấy con cá mà hắn mang tới, cười nói: "Sao lại mang sang đây? Trong nhà con nhiều miệng ăn như vậy mà."
"Bên này người cũng nhiều mà." Triệu Văn Thao cười cười, hỏi: "Cha với mấy anh vẫn chưa về nhà ạ?”
“Họ không ở nhà, bọn họ đều đi làm chưa về.” Mẹ Diệp gật đầu.
“Thật là cực quá!” Triệu Văn Thao nói.
"Mẹ cũng thấy vậy.” Mẹ Diệp nói nhỏ: "Mẹ cũng đã nói với cha con nuôi thêm hai con heo trong nhà, khi nào nuôi lớn thì bán sang trạm thu mua, được bao nhiêu tiền thì sẽ ghi vào sổ sách.”
"Đây là một chuyện tốt." Triệu Văn Thao hâm mộ nói.
“Nhưng mà ông ấy lại không đồng ý.” Mẹ Diệp bất đắc dĩ nói.
"Tại sao cha lại không đồng ý? Một cân heo kiếm được hơn ba văn tiền có lẻ, tính ra một trăm cân bán được đến bao nhiêu là tiền?" Triệu Văn Thao nói.
Hắn cũng từng đề nghị chuyện này với cha mẹ hắn nhưng cha mẹ không đồng ý, kêu hắn an phận làm đồng.
Thế này thì sống thế nào? Tất cả bọn họ đều không có lý tưởng, chẳng ai khá hơn hắn bao nhiêu, hắn nghĩ cả cha hắn và mấy anh trai của hắn đúng là đại ngốc.
Nếu như không ngốc, tại sao lại phải làm việc đến liều mạng như vậy?
“Mẹ cũng nghĩ như vậy.” Mẹ Diệp tán thưởng nhìn cậu con rể nhỏ của mình, nhẹ giọng nói: “Chỉ dựa vào chút đất này thì sao mà nuôi sống được một đám người? Một đám cũng chỉ có thể uống chút cháo lỏng ấm bụng, nếu cứ khăng khăng giữ cái nghề này, ngay cả chuyện no bụng cũng đừng nghĩ đến."
“Đúng vậy, con cũng đã nói với ba mẹ con là nuôi thêm một ít gà ở trong nhà, nhưng mà mẹ con cũng không chịu, chỉ đành nuôi tám con.” Triệu Văn Thao nói.
Nếu không thì sao hắn có ý định dọn ra ở riêng được? Kỳ thực là hắn đã bất mãn rất nhiều chuyện, hắn muốn tự mình làm chủ chuyện trong nhà.
Chờ khi hắn dành dụm đủ tiền, hắn sẽ cùng với vợ xây một ngôi nhà gạch to, đến lúc đó dọn ra ở riêng, trong nhà nuôi thêm mấy con lợn, lại nuôi thêm cả đàn gà, ... thêm cả con chó trong nhà nữa, vậy chẳng phải vừa đẹp sao?
Mẹ Diệp cười bảo: "Bà thông gia đúng là có chút cổ hủ, nuôi tám con gà làm sao mà đủ ăn? Người trong nhà cũng không ít."
Bà đang nuôi gà tới mấy chục con, đương nhiên là mới bắt đầu từ năm nay, hiện giờ đã đẻ trứng rất thích mắt.
Nhiều lúc có thể một ngày thu được cả ba mươi quả trứng, cứ ba bốn ngày có thể để cho mấy đứa con mang ra ngoài bán vào buổi tối.
Khoản thu nhập này khiến mẹ Diệp rất hài lòng.
Nhưng mẹ Diệp không quá vừa lòng, bởi vì bà cảm thấy mấy chục con gà thì vẫn thiếu, bà muốn nuôi thêm một ít, nhưng mà chắc phải chờ đến tận sang năm.
Nếu năm nay an bình trôi qua năm sau thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Triệu Văn Thao nghĩ mẹ vợ mình thật là sự là một người thông minh hiểu lòng người, đúng như bà nói, có tám con gà đẻ trứng thì sao mà đủ ăn?
“Mẹ, mấy thứ này mẹ chuẩn bị cho gà ăn ạ?” Triệu Văn Thao nhìn đống thức ăn kia, hỏi.
“Đúng vậy, mấy thứ này gà ăn tốt lắm, thêm cả mấy con tôm con cá nhỏ nữa, đợi một lát nấu nhừ lên rồi cho ăn.” Mẹ Diệp chỉ cho hắn xem, nói.
“Đồ ăn tốt như vậy, chắc chắn chúng đẻ trứng tốt lắm.” Triệu Văn Thao nói, xem mẹ vợ hắn mà xem, nuôi gà đẻ trứng đến là tốt.
Mẹ Diệp cười nói: “Con chờ một lát, mẹ vào làm cho con chút đồ ăn ngon.”
“Sao con có thể thế được?” Triệu Văn Thao ngượng ngùng nói.
Mẹ Diệp đi vào trong bếp bận rộn, làm cho con rể nhỏ một chén mì sợi, trên chén mì còn có hai quả trứng!
“Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon.” Mẹ Diệp nói.
“Mẹ, con tới đây để tặng cá, không phải qua đây để ăn chực đâu.” Triệu Văn Thao vừa nhìn thấy hai quả trứng gà trên bát mì, thật xấu hổ.
Nhìn xem, đây là lý do tại sao hắn thích đến với mẹ vợ của mình.
Lần trước hắn cùng vợ đến nhà họ Diệp cùng nhau làm bánh, mẹ vợ đã đưa cho hắn bốn cái bánh bao thịt, bà thật lòng coi hắn như một nửa con đẻ mà đối đãi.
"Mẹ biết con hiếu thảo, đêm nay nhà chúng ta cũng ăn mì, bát này cho con ăn trước." Mẹ Diệp cười nói.
Đương nhiên không phải mỗi ngày đều ăn như vậy, nhưng trong tháng nhà họ Diệp sẽ luôn có mấy bữa ăn đầy đủ.
Triệu Văn Thao vừa ăn mì vừa hâm mộ, nhìn xem đây chính là chênh lệch giữa hai gia đình.
Thảo nào trước đây vợ luôn nói hắn, nói rằng sau này đi theo hắn sẽ chẳng có cuộc sống tốt đẹp gì, rất hối hận khi gả cho hắn.
Mặc dù vợ bắt đau lòng cho hắn, thậm chí sợ hắn mệt nên tự mình đi làm rồi cho hắn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng đau lòng khi vợ mệt mỏi đi làm kiếm sống.
Hắn muốn vợ mình chỉ cần ở nhà trông con nấu ăn, ăn cơm xong lại nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà nếu chỉ ăn uống thì lấy đâu ra tiền? Hắn cũng phải bắt đầu quyết tâm làm việc, cho dù chỉ là đi cho đủ quân số thì cũng phải đi, trừ khi khi không cần phần lương đầu người kia nữa.
Nếu như hắn làm chủ gia đình thì hắn đã bỏ việc, tìm công việc khác so với cái việc cuốc đất này không phải tốt hơn sao?
Nhưng nếu không ra ở riêng, thì cha mẹ hắn lại không cho.