Thập Niên 70: Sủng Ái Thế Tử Gia

Chương 13


3 tuần

trướctiếp

Lại đi cửa hàng sắt thép đặt lồng thỏ, bây giờ thỏ còn nhỏ không sợ, chờ thỏ lớn hơn thì phải dùng đến lồng sắt.

Mắt thấy thời gian cũng đủ rồi, lúc này Triệu Văn Thao mới tới nhà chị năm chờ.

Nhà chị năm của hắn cũng là một nhà nhỏ có sân độc lập. Ban đầu lúc mới mua hơn hơn bốn trăm đồng và một trăm cân lương thực loại tốt, bởi vì không đủ tiền nên chị năm còn về nhà mượn một ít.

Dĩ nhiên đã trả hết từ lâu rồi.

Trước kia chị năm theo chân anh năm ở chung với nhà chung.

Nhắc tới nhân duyên của chị năm và anh năm thì phải kể đến công lao của anh cả.

Bởi vì anh năm là em họ của đồng nghiệp anh cả, duyên phận chính là chuyện trùng hợp như vậy.

Chẳng qua là nhà anh năm khác với nhà anh cả, trong nhà anh cả ít người, nhưng người nhà anh năm lại rất đông, một đại gia đình ở chung với nhau, có thể không nảy sinh mâu thuẫn hay sao?

Anh năm là tài xế xe hàng, trước đó lái xe đi còn rất vui vẻ vì chuyện vợ mang thai, nhưng sau khi lái xe về, vợ anh lại muốn ly dị!

Bởi vì đứa bé trong bụng bị cháu anh hại sảy, mà cha mẹ anh lại thiên vị cháu trai lớn!

Anh năm nào chịu ly dị chứ, dỗ dành vợ xong, sau đó liền trực tiếp đề nghị tách ra với cha mẹ mình.

Trước kia chưa chia nhà, tiền lương đều phải nộp lên, trừ chi phí kết hôn thì anh không dùng tiền vào chuyện nào cả, mà mỗi một tháng tiền lương của anh là năm mươi hai đồng, ba năm tiền lương đều giao hết cho cha mẹ, cuối cùng tách ra một đồng cũng không có.

Cũng may anh năm cũng không phải kẻ ngốc, anh vẫn lén giấu một ít tiền để dành, nhưng không đủ mua cái nhà nhỏ này, còn thiếu một chút, thế là đành về nhà mượn.

Sau khi mua căn nhà nhỏ này xong, lúc này hai vợ chồng mới sống yên ổn, một khoảng thời gian sau mới lại có cháu gái.

Anh năm phải lái xe, chị năm lại trở thành công nhân chính thức, đương nhiên ai nấy đều bận.

Lúc trước khi chị năm mang thai, đều là kêu chị cả qua làm hộ, hôm nay đứa trẻ đã lớn nên cho đi học mẫu giáo, chị ấy lại trở về tiếp tục làm việc.

Hai chị em đều gả ở thành phố, đây là chuyện rất có mặt mũi ở trong thôn, nhất là lúc tết hai chị em xách đồ về, khiến mấy người trong thôn đều hâm mộ đỏ mắt.

Mấy ngày nay anh năm đi lái xe, chị năm một mình chăm con gái, bên này rất gần trung tâm hành chính của huyện, không ai dám làm chuyện xằng bậy.

Không bao lâu sau chị năm đạp xe chở con gái Từ Nhu về nhà.

"Nhu Nhu, có còn nhớ cậu út không?" Triệu Văn Thao cười ôm lấy cháu ngoại gái.

"Cháu nhớ cậu út!" Tiểu Nhu Nhu cười nói.

Cuộc sống của cô bé rất hạnh phúc, dẫu sao ở trong gia đình tạm thời chỉ có một mình bé, điều kiện đương nhiên tốt, mặc quần áo nhỏ không khâu vá sửa lại, trắng trẻo mủm mỉm, rất khiến người ta yêu thích.

"Đây là bánh bao thịt, kêu mẹ cháu hâm nóng một chút là có thể ăn được." Triệu Văn Thao cầm ra bánh bao thịt được gói trong giấy thấm dầu, nói.

Cô bé thấy vậy thì rất vui mừng.

Chị năm cười, vào trong nhà chuẩn bị nấu cơm, nói: "Nhà bây giờ thế nào rồi?"

"Ai cũng khỏe hết." Triệu Văn Thao nói.

"Em dâu mang thai chưa?" Chị năm vừa múc gạo vừa nói.

"Còn chưa đâu." Triệu Văn Thao lắc đầu một cái.

"Còn chưa?" Chị năm kinh ngạc: "Tính ra vào cửa cũng lâu rồi mà còn chưa có tin vui?"

"Cũng may là còn chưa có, nếu không đứa trẻ sinh ra không phải bị bạc đãi hay sao?" Triệu Văn Thao nói.

"Mẹ bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi con của em." Chị năm bật bếp lò, nói.

Triệu Văn Thao có chút hâm mộ cái bếp lò này, nếu như tách ra hắn cũng muốn làm một cái, ăn gì cũng thuận lợi, nói: "Cho dù mẹ thiên vị em thì có thể thiên vị đến đâu, một nồi cơm lớn cả nhà ăn, nhưng mà không sao, chắc sắp tách ra rồi."

"Tách ra?" Chị năm giật mình, không khỏi nhìn em trai của mình.

"Đúng vậy, tách ra, em cũng kết hôn rồi nên cũng phải tách ra, chơ tách ra rồi em với vợ muốn ăn gì cũng dễ dàng hơn. Đến lúc đó nếu có con thì đứa bé cũng được chăm sóc tốt!" Triệu Văn Thao nói có lý có chứng.

Chị năm dở khóc dở cười, chị và đứa em trai này có tình cảm tốt nhất, bởi vì anh là do chị một tay nuôi lớn, dĩ nhiên người em trai này không khiến chị thất vọng, có gì tốt cũng không quên để lại cho chị một phần.

"Nếu như tách ra, em có thể phải đi làm rất vất vả, nếu không sao nuôi vợ con?" Chị năm cầm miếng thịt muối ra cắt, nói.

Những miếng thịt muối này đều là chồng của chị mang về từ bên ngoài, ăn rất ngon, bình thường chị cũng không nỡ ăn nhưng mà em trai tới đương nhiên là phải cắt ra một ít.

"Làm cái gì chứ, vậy không phải sẽ mệt chết sao?" Triệu Văn Thao vừa trêu cháu gái vừa nói.

"Vậy không đi làm, em lấy gì nuôi vợ mình? Còn muốn để cho vợ con em ăn ngon?" Chị năm không khỏi nói.

"Chị năm, anh năm của em lái xe ở bên ngoaoif, nhất định có kiến thức rộng, có phải anh ấy hay kể với chị tình hình ở bên ngoài hay không?" Triệu Văn Thao hỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn hỏi tới những thứ này, chị năm cũng không giấu giếm, nói: "Em muốn nghe về chuyện gì?"

"Vừa rồi em đi dạo một vòng phát hiện thật sự có không ít người mua bán." Triệu Văn Thao liền nói.

Chị năm liền hiểu, gật đầu nói: "Em nói đúng, anh năm em về nói với chị, nói bên ngoài quả thật không phải chúng ta có thể so sánh, có không ít người đều làm ăn mua bán ở đây nhưng mà không thể làm nhà buôn được!"

Chồng chị lợi dụng việc lái xe kiếm thêm một ít tiền ngoài, mỗi tháng cầm về không chỉ có năm mươi hai đồng tiền lương mà còn có chừng trăm đồng tiền thu được từ những thứ khác.

Trước kia lá gan không lớn như vậy, không dám làm, nhưng mà hôm nay có vợ con rồi, có thể vẫn sẽ kiếm một chút, nhưng mà không nhiều cho lắm.

Nhưng có một khoảng thu vào như vậy cũng không tồi.

"Sao em lại làm nhà buôn chứ, nhiều lắm là em đem đồ từ nông thôn vào trong thành phố bán thôi." Triệu Văn Thao nói.

"Vậy thì có thể, em đem đồ đến đường An Hưng, em biết đường An Hưng không? Xéo đối diện cao ốc Bách hóa, bày sạp ở đó, đều không có ai quản em!" Chị năm nói.

Triệu Văn Thao ngây ngẩn: "Chuyện khi nào vậy ạ? Sao em không nghe nói gì cả."

"Thì tháng trước, bắt đầu từ huyện Trường Hoa chúng ta." Chị năm nói: "Nhưng mà em không được sợ mất mặt."

Chị ấy nói như vậy là bởi vì thời buổi bấy giờ ai lại đi bày sạp bán đồ? Có cũng là mấy kẻ ăn xin, đầu đường xó chợ chứ người đàng hoàng ai làm chuyện đó?

Cho nên còn phải không sợ mất mặt mới được.

"Cái này có gì mà mất mặt chứ, không ăn trộm không ăn cướp, mua bán tự do!" Triệu Văn Thao nghe vậy trong lòng hừng hực khí thế, hắn cảm thấy mùa xuân của hắn sắp tới rồi!

Chị năm cũng không cảm thấy mất mặt, cho nên thấy em trai mình cười như vậy, chị cảm thấy trong nhà cũng chỉ có em trai biết làm ăn, những người anh trai khác sợ là đưa tiền cho bọn họ thì bọn họ cũng tuyệt đối không muốn đi bán đồ, chê bẩn thỉu!

"Vậy em định bán gì?" Chị năm vừa nấu cơm vừa nói.

"Chị năm đề xuất cho em nghe thử một chút đi?" Triệu Văn Thao thỉnh giáo chị năm.

Đương nhiên chị năm đã đi qua đường An Hưng, cho nên cũng biết một chút, kể lại tình huống đường An Hưng bên kia.

Thật ra thì cũng không có gì để nói, bởi vì vật bán cũng rất có hạn, chỉ là một ít trái cây rau cải nấm gì đó, mặc dù cũng có trứng gà và cá nhưng mà tiêu thụ tương đối ít hơn.

"Ở đường An Hưng, cho dù em mang một túi mầm đậu tới thì cũng có thể bán." Chị năm nói như vậy, nhưng nói tới nói lui vẫn là câu nói kia, muốn bán được phải vứt bỏ sỉ diện mới được.

Bởi vì làm ăn buôn bán ở đây nếu như bị hàng xóm biết được vậy thì sẽ đem ra bàn tán, ngay cả con cái cũng sẽ bị những đứa trẻ khác cô lập, không chơi với con của người buôn bán.

Tuy làm việc buôn bán bị nhiều người xem thường nhưng chị năm cảm thấy với cái mặt dày như tấm đanh này của em trai thì cũng không thành vấn đề.

Dẫu sao hắn tới đây mua bán, vợ con đều ở nông thôn. Hơn nữa nếu như kiếm tiền thì có thể xây được một căn nhà mái ngói nhỏ ở nông thôn, đến lúc đó cũng sẽ không có ai xem thường hắn, không chừng còn học hỏi hắn.

Dẫu sao nông thôn đúng là không bằng trong thành, trong thành mỗi một tháng đều có mấy chục đồng tiền lương cố định, nhưng mà ở quê thì sao? Một năm rốt cuộc chưa chắc đã chia được mấy chục đồng nữa.

Cho nên người trong thành cũng thích thể diện, dĩ nhiên không thể đặt một chỗ mà so sánh.

Trong lòng Triệu Văn Thao đã có tính toán, trong lòng hắn đúng là rất bừng bừng phấn chấn, hận không thể chạy ngay về nhà mang mầm đậu vào bán thử!

Nhưng mà hắn biết không được, muốn làm chuyện gì cũng phải tách ra trước đã, bằng không tiền hắn kiếm được chính là tiền chung.

"Chị, chị giúp em mua một chiếc xe đạp nhé." Triệu Văn Thao nói.

Nếu như vào thành mua bán thì vậy khẳng định là không thể đi bộ được, quá mất thời gian, đi đi về về tới khi nào? Nhất định phải có xe đạp mới được.

"Nhà có một ít phiếu công nghiệp, ngày mai chị lại đi tìm người đổi một ít, đến lúc đó mua cho em một chiếc." Triệu chị năm nói.

Triệu Văn Thao nói: "Chị xem có đồ xài rồi hay không? Đồ mới nhất định rất đắt."

"Được, đến lúc đó sẽ hỏi giúp em có người nào muốn bán hay không." Chị năm nói.

Ánh mắt cả Triệu Văn Thao liền bị thu hút bởi nồi thịt muối hầm khoai tây chị mình đang nấu.

Ăn cơm trắng với thịt muối hầm khoai tây, mùi vị này đúng là không thể chê, sau khi ăn uống no say, Triệu Văn Thao lúc này mới chào chị năm rồi đạp xe đi mua một chai rượu mới về nhà.

Hắn cũng không dám mang rượu về nhà, mà giấu ở bên ngoài, sau đó đến chỗ Đại đội trưởng trả xe rồi mới về nhà.

Nhà lão Diệp và những người khác đã ăn rồi. Tối nay nhà hắn ăn mì Ngật đáp thang, mẹ Triệu còn giữ lại một chén.

Triệu Văn Thao vừa ăn vừa xúc động, mì này rất ngon, nhưng mà ai kêu hắn mới vừa ăn cơm với thịt muối hầm khoai tây nhà chị năm rồi cơ chứ? Ăn mì vào thật sự không có mùi vị gì.

"Cha con bảo ngày mai mời chú con tới chủ trì việc chia nhà." Mẹ Triệu liền nhỏ giọng nói.

Triệu Văn Thao gật đầu một cái, nói: "Càng chia sớm càng tốt!"

Hắn phải làm mua bán phải mua xe đạp, những thứ này đều là tiền, làm ăn có tiền bán sơn sam, nhưng xe đạp thì còn phải trông chờ vào việc chia nhà.

Hắn vừa nói xong thì nghe mẹ Triệu thở dài.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cho dù chia nhà thì con và Sở Sở cũng sẽ hiếu đáp hai người, chờ con xây nhà ngói xong, đến lúc đó sẽ làm cho cha và mẹ một phòng!" Triệu Văn Thao nói.

Anh ba ở bên ngoài nghe lén liền kích động, tách ra? Rốt cuộc phải tách ra sao?

Còn câu nói cuối cùng của chú sáu thì anh ta cảm thấy hắn đang nói dóc, miệng kia của chú sáu từ trước đến giờ đều biết nói lười dễ nghe, cũng chỉ có cha mẹ mới tin chuyện hoang đường hắn vẽ ra mà thôi!

Anh ba kích động trở về phòng, chị ba đang ở trong phòng may quần áo, thấy anh ta đi vào thì không nhịn được nói: "Anh xem con trai anh này, quần áo này em mới vá cho nó xong mà mặc không bao lâu lại thành ra thế này."

Anh ba không có hứng thú nghe chuyện này, đóng kín cửa lại.

Chị ba nói: "Anh đóng cửa làm gì? Trời đã tối rồi."

Anh ba Triệu liền nói chuyện anh ta nghe được cho chị ba nghe, chị ba trợn to mắt: "Thật. . . Thật sự muốn chia nhà?"

"Cái này còn giả sao?" Anh ba Triệu hừ hừ nói, sau đó lại có chút không vui nhìn chị ta: "Thế nào, anh thấy em còn không muốn lắm thì phải?"

"Không ở riêng thật ra cũng rất tốt." Chị ba nói.

"Em không muốn làm chủ nhà à?" Anh ba Triệu liền nói, anh ta không ưa dáng vẻ cà lơ phất phơ kia của chú sáu, bây giờ còn chưa sanh con, chờ sanh con rồi đến lúc đó nhà chú sáu nhà còn không đi làm việc thì không phải bọn họ nuôi à? Dựa vào cái gì chứ?

Nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không suy nghĩ xem, con trai anh ta là Mã Đản và con gái Nhị Nha lại ăn không ít cá và thịt chú út bắt về.

Nhưng mà con người, luôn chú trọng thứ mình bỏ ra mà coi nhẹ thứ mình lấy được, cho nên anh ba Triệu cảm thấy mình chịu thiệt nhiều!

Cho nên phải tách ra, tách ra là tốt nhất!

Mặc dù chị ta không muốn tách ra, nhưng chị cũng muốn làm chủ nhà cho nên cũng không tiện nói gì.

Triệu Văn Thao dỗ mẹ già vui vẻ xong, ăn mì xong sau đó mới trở về hậu viện, Diệp Sở Sở đang may quần áo cho hắn.

"Ăn no chưa?" Diệp Sở Sở giương mắt nhìn hắn một cái, cười nói.

Triệu Văn Thao cười híp mắt sáp tới gần thơm cô một cái, chọc cho Diệp Sở Sở đỏ mặt liếc hắn một cái, lúc này mới cười móc tiền ra. Bởi vì có chị năm cho tiền và phiếu, cho nên tiền vợ cho hắn chỉ mua rượu và đặt lồng thỏ.

Lồng thỏ cũng không đắt, chỉ mấy đồng tiền, nộp tiền đặt cọc xong, lần sau qua đưa dứt là được.

"Chị năm mình cũng không dễ dàng, anh đừng cứ lấy tiền của chị ấy như vậy." Diệp Sở Sở quở trách.

"Có gì không dễ dàng, chị năm mỗi một tháng đều có tiền lương, anh năm lái xe còn có tiền lương cao hơn, hơn nữa lấy được cái gì thì lấy, khách sáo với chị ấy làm chi." Triệu Văn Thao không thèm để ý nói.

Diệp Sở Sở cũng không nói gì hắn. Với điều kiện hiện tại, những thứ này cứ nhớ trong lòng, sau này nếu chị ấy cần gì thì giúp lại là được.

Không nói những thứ khác nữa, Triệu Văn Thao lại cùng vợ nói về chuyện trong thành. Trước khi hắn về nhà còn không nhịn được kích động qua đường An Hưng kia xem thử nên rất quen thuộc bên đó.

Cũng có người ở đó bày sạp bán đồ, chỉ bán một giỏ cà rốt, cũng có bán khoai lang đỏ hay bắp, thật đúng là buôn bán quang minh chính đại, không ai đuổi cũng không ai nói!

Diệp Sở Sở cười một tiếng, nói: "Vậy là anh tính thế nào?"

"Mẹ nói với anh, ngày mai mấy chú sẽ qua đây làm chứng, cha mẹ sẽ trực tiếp chia cho chúng ta!" Triệu Văn Thao nói.

Diệp Sở Sở gật đầu, đối với việc này cô cũng không ý kiến, bởi vì bây giờ cũng đang nông nhàn, không có chuyện gì quan trọng, có thể tách ra.

"Vợ, nếu như tách ra, anh định mua một chiếc xe đạp, được không?" Triệu Văn Thao có chút lấy lòng cười nói.

Hắn biết xe đạp rất đắt, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, không có xe đạp là không được.

"Vậy thì mua." Diệp Sở Sở vuốt cằm nói.

Triệu Văn Thao không ngờ vợ lại đồng ý thoải mái như vậy, có chút sững sốt, sau đó thận trọng nói: "Vợ, xe đạp hơn một trăm đồng đó."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp