Sau ngày cống lương thực, trong thôn bắt đầu được phân lương thực.

Diệp Sở Sở không có đi theo giúp vui, không bao lâu Triệu Văn Thao và đám người anh hai Triệu Triệu đã đẩy xe lương thực của nhà mình quay về.

Trên xe tràn đầy lương thực, làm mọi người vui mừng vô cùng.

“Bà ơi, đêm nay chúng ta sẽ ăn ngon chứ? !" Đứa cháu cả Thiết Đản vui vẻ nói.

Lư Đản Mã Đản cũng đều chờ mong nhìn về phía bà của bọn họ, đương nhiên còn có cả mấy đứa Đại Nha Nhị Nha, nhưng mà mấy cô bé cũng chưa dám mở miệng.

"Được, vậy thì đêm nay ăn Ngật đáp thang*!" Mẹ Triệu cười nói.

*Ngật đáp thang: là một loại mì truyền thống phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Hà Nam, nguyên liệu chính là bột mì, cà chua và bắp cải.

Bởi vì nhìn thấy nhiều lương thực như vậy nên tâm tình của bà ấy cũng rất tốt, hơn nữa năm nay mùa thu hoạch lúa mạch mỗi nhà đều được chia nhiều hơn một ít, tâm tình sao có thể không tốt cho được?

So sánh với khoai ngô, Ngật đáp thang đương nhiên ăn ngon hơn nhiều, cho nên bọn nhỏ đều vô cùng vui vẻ.

Chuyện tiếp theo đương nhiên chính là đem lương thực bỏ vào nhà kho, năm nay được chia không ít khoai lang, còn phải phân loại khoai ra rõ ràng.

Loại vỏ hư hỏng thì không để được lâu nên phải ăn trước tiên, hoặc là luộc hoặc là làm thành khoai lang khô đều được, về phần giữ được tốt, vậy thì bỏ vào hầm đất, có thể để lâu mà không hư.

Những ngô và cao lương khác, cứ phơi nắng trước, sẽ không lo bị hư.

Lương thực của cả nhà đều là do là mẹ Triệu quản lý, để mọi người sắp xếp xong xuôi, theo lệ cũ nói: "Văn Thao à, con đưa chút lương thực sang cho chị cả với chị năm đi!"

Hàng năm sau khi lương thực được phân phát xuống, trong nhà sẽ đưa sang chút cho chị cả và chị năm Triệu, cũng đều là do Triệu Văn Thao, cho nên mọi người cũng không có dị nghị gì, dù sao trong nhà cũng cũng chỉ có này chú em này đi được xe đạp mà thôi.

Triệu Văn Thao đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý, cười ha ha nói: "Vậy thì con đi, để con đi tìm chú mượn xe đạp rồi đi!"

Vừa lúc chai rượu hắn mua trên thị trấn đã dùng hết, bởi vì đến lúc đó muốn đưa một bình qua tìm Thái Tứ Hổ để tạo tình cảm, hơn nữa hắn cảm thấy được Thái Tứ Hổ tiết lộ cho hắn chuyện lưu thông mua bán cũng không phải dễ dàng như thế, chưa chắc liệu có phải cơ hội của hắn hay không.

Nhưng mà bây giờ túi tiền của hắn chẳng có đồng nào, đương nhiên phải tìm vợ của hắn xin.

Tiền bán sâm núi cho đến hiện tại vẫn chưa hề động tớ.

Diệp Sở Sở vốn đang ở khâu chăn, trước đó không thời gian rảnh để làm, bây giờ đang rảnh, bởi vì qua không lâu nữa trời sẽ lạnh, hôm nay đúng là thời điểm tốt để làm.

Văn Thao nhà cô lại bất thình lình sáp đến, Diệp Sở Sở không đề phòng thì bị hắn ôm, mặt đỏ lên, chờ đến khi biết hắn đến xin tiền thì liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không phải là anh không biết tiền để ở đâu, còn muốn đến chỗ em xin?"

"Không giống nhau, tiền phải do tự tay vợ anh lấy mới được, tự anh đi lấy thì tính gì." Triệu Văn Thao cười nói.

Trong lòng Diệp Sở Sở vô cùng ngọt ngào, cười giận liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó đi lấy mười đồng tiền cho hắn.

Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình đem mười đồng tiền cho mình, mà không phải mấy hào, trong lòng cười cười, cô ấy thật sự là không sợ mình cầm tiền đi ăn mảnh.

Mới nghĩ như vậy, chỉ thấy vợ hắn lại cho phiếu lương thực và phiếu thịt lần trước còn, nói: "Anh đi quán sá mua chút gì đó mà ăn."

Mấy ngày nay thật đúng là mệt cho hắn, thu hoạch vụ mùa quá mệt mỏi, cô còn có thể nghỉ ngơi chút, tỷ như đến kỳ kinh nguyệt thì các cô không phải làm, bình thường cô cũng cùng với mấy chị em dâu luân phiên nghỉ ngơi, nhưng đàn ông bọn họ thì không thể được, từ đầu làm đến cuối.

Về phần thức ăn trong nhà, vẫn như vậy, nếu không phải ngô khoai thì là sắn, ăn đến ngán.

Triệu Văn Thao thấy rất cảm động, nhìn người vợ này của hắn xem, đang đau lòng cho hắn đây mà.

"Vậy anh sẽ không khách khí đâu nhé?" Triệu Văn Thao nói, hắn thật sự nhớ bánh bao thịt heo trong thành phố.

"Ừm." Diệp Sở Sở cất số tiền còn lại, tiếp tục khâu chăn .

Về phần Triệu Văn Thao, hắn ăn cơm trưa qua loa xong thì lấy xe đạp chuẩn bị xuất phát.

Đạp xe từ nhà đến thành phố cũng phải trên dưới hai giờ đồng hồ.

Đầu tiên là đi tới chị cả của hắn ở phía Bắc thành phố.

Anh rể của hắn làm bên công trình thủy lợi, phụ trách đào giếng cho người ta, thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có chị cả và bốn đứa cháu ngoại cả trai lẫn gái, còn có cha mẹ chồng.

"Chị cả!" Triệu Văn Thao hô một tiếng.

"Là cậu bọn nhỏ đấy à?" Người đi ra không phải là chị cả Triệu, mà là mẹ chồng của chị, một bà cụ bó chân, mang vẻ mặt khôn khéo.

"Bác gái, gần đây bác vẫn khỏe chứ ạ?" Triệu Văn Thao cười ha hả nói.

Bà Vương cũng biết gần đây là ngày gì, nhìn thấy bao tải phía sau xe đạp thì vẻ tươi cười trên mặt càng thêm sâu, cười nói: "Đều tốt đều tốt, hôm nào kêu Chấn Hưng và Trung Hoa đi về nhà bên đó, để cho bọn chúng gặp mặt mợ mới của chúng nó!"

"Hôm nay Chấn Hưng, Trung Hoa và Dung Dung chắc là đang đi học?" Triệu Văn Thao đã dựng xe đạp, vừa cởi dây thừng cột bao tải vừa hỏi.

"Chấn Hưng và Dung Dung đang đi học, Trung Hoa cũng vậy, Nguyệt Nguyệt đang ngủ ở bên trong, mới chơi nguyên một ngày." Bà cụ Vương cười nói.

"Chị cả của cháu đâu ạ?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Mẹ của Chấn Hưng đi đưa quần áo cho người ta rồi." Bà Vương nói nhỏ.

Triệu Văn Thao cũng biết, đây là âm thầm mà làm, vốn bà Vương là công nhân lâm thời trong một xưởng dệt, nhưng sau lại bị người có quan hệ chiếm mất vị trí, nhưng nhà bà ấy có máy may, nên tiếp túc âm thầm may quần áo kiếm sống.

Hắn cũng không nói gì, bỏ bao tải chứa ba mươi cân lương thực xuống dưới, nói: "Mấy thứ này là mẹ cháu bảo đưa sang cho cháu trai cháu gái ăn, cũng không có bao nhiêu, là chút tấm lòng của mẹ cháu."

"Bà thông gia thật sự là quá khách khí, năm nào cũng đều mang lương thực sang đây!" Bà Vương vội vàng nói.

Triệu Văn Thao liền xách vào nhà cho bà ấy.

Bà cụ Vương bưng một ly nước đường đi ra: "Cậu đã ăn chưa trưa? Trong nhà còn có chút thức ăn, để tôi đi hâm lên cho cậu nhé?"

"Không cần dâu ạ, cháu đã ăn trưa rồi." Triệu Văn Thao cảm ơn bà ấy, sau đó nói: "Cháu còn phải mang đồ tiếp sang cho chị năm, cũng không ở lâu đâu ạ."

"Vậy cậu uống tạm một ly nước đường đã." Bà cụ Vương nói

Triệu Văn Thao cười nói: "Bác gái cũng khách sáo quá, năm nào cháu đến bác cũng đều pha nước đường cho cháu."

"Là chuyện nên làm, nên làm." Bà Vương cười nói.

Uống nước đường xong, Triệu Văn Thao lại chuẩn bị chạy qua bên phía Đông thành phố, hắn đi không bao lâu thì chị cả Triệu về tới.

Bà cụ Vương lập tức nói chuyện Triệu Văn Thao mang lương thực tới.

"Nó đi nhanh thật đấy." Chị cả Triệu không khỏi nói.

"Còn muốn đưa lương thực cho dì năm của Chấn Hưng, nói là không ở lâu." Bà cụ Vương nói.

Chị cả Triệu nghe vậy cũng không nói gì, lấy ra một bó vải, nói: "Mẹ, đây là con mới nhận, nói làm giống nhau như đúc với bộ trước đó."

"Được!" Bà Vương nhận lấy, liền gật đầu.

"Vậy thì mẹ đi làm đi, con đi nấu cơm trước." Chị cả nói, chị ta đi xem lương thực đưa tới, trong lòng lại vô cùng ấm áp, nghĩ lần sau về nhà phải mang cho vợ của thằng sáu một bao đường đỏ để bồi bổ mới được.

Địa vị của chị ở nhà họ Vương là không ai có thể lay động.

Vì sao? Bởi vì chồng chị Vương Côn là độc đinh của cái nhà này.

Bà cụ Vương và ông cụ Vương cũng chỉ có mỗi một đứa con này.

Ban đầu mẹ Triệu không quá hài lòng về cuộc hôn nhân này, bà cảm thấy người ta sinh con áp lực lớn như vậy, mặc dù nhà mình gien tốt nhưng không chắc chắn sẽ sinh được con trai!

Không chỉ có mẹ Triệu không hài lòng với cửa hôn sự này mà bà, Vương và ông Vương ban đầu cũng không thích chị cả Triệu, bởi vì chỉ có một đứa con trai, hơn nữa còn có công việc trong người, nhà mình còn ở trong thành phố, thế nào cũng phải tìm một cửa hôn sự môn đăng hộ đối mới đúng chứ?

Nhưng mà điều kiện nhà họ Triệu không tốt lắm, hai vợ chồng rất sợ cưới xong giúp đỡ em út trong nhà, dẫu sao chị ấy là chị cả, phía sau còn có nhiều em trai, có thể không lo lắng sao?

Nhưng mà con trai đã chọn trúng chị ấy, trừ chị ấy ra thì ai cũng không muốn, cuối cùng không còn cách nào đành kết hôn thôi.

Chị cả Triệu cũng rất cố gắng, mới vào cửa được một tháng đã có tin vui, thái độ của ông Vương và bà Vương liền thay đổi.

Lớn hơn nửa tháng, sau khi kiểm tra biết được thai này là thai đôi, hai vợ chồng chỉ thiếu cung phụng chị cả Triệu như nữ hoàng.

Lúc mang thai, chị cả Triệu sống rất hưởng thụ, trong nhà luôn chăm nom chị đàng hoàng chu đáo, hơn nữa không cần gì làm việc nhà gì cả.

Sau khi sinh ra được một cặp trai gái, cũng chính là cháu trai lớn Vương Chấn Hưng và cháu gái lớn Vương Dung, khiến ông Vương và bà Vương vô cùng vui mừng.

Sau đó cũng sinh tiếp, cách ba năm lại mang bầu, sinh được cháu trai Vương Trung Hoa, sau đó mới là cháu gái nhỏ Vương Nguyệt, tên gọi ở nhà là Nguyệt Nguyệt.

Chỉ bằng cái bụng không chịu thua kém này của chị cả, ở nhà lão Vương không ai dám nói chị không tốt. Bởi vì tính tình của chị cả cũng không dễ ăn hiếp, lại nhờ cái bụng này nữa, ai dám nói chị cái gì?

Nhà có hai công việc, một người là ông Vương, ông ấy là khoa trưởng trong bưu cục, tiền lương một tháng bốn mươi hai đồng, một người là chồng chị cả - Vương Côn, làm ở cục thủy lợi, tiền lương một tháng bốn mươi đồng, thấp hơn cha anh không bao nhiêu.

Còn bà Vương nhận việc riêng mỗi tháng có thể kiếm được hơn 20 đồng, tiền lương một tháng cộng lại hơn trăm đồng, là một gia đình bậc trung.

Nhưng từ sau khi sinh nhiều đứa bé như vậy, cả gia đình cũng không dám tiêu nhiều tiền, tất cả tiền lương đều tích góp lại. Nếu không bây giờ bọn nhỏ cũng lớn rồi, xài tiền như nước chính là vào lúc này, ăn cơm đi học gì cũng cần tiền.

Nhà chi ra cũng không ít.

Dĩ nhiên, so với người khác đã là rất tốt rồi.

Đối với sui gia nhà nông, trước kia bà Vương trong lòng chê ngoài miệng không nói, nhưng hôm nay thật lòng cảm thấy không tệ.

Mặc dù con dâu sẽ giúp đỡ nhà mẹ, nhưng có mức độ, hơn nữa nhà mẹ chị cũng không phải đào mỏ, cũng hay đưa lương thực tới.

Dù chẳng qua là ba mươi cân bắp nhưng thời đại này ai lại chê lương thực cơ chứ?

Nhưng mà bà cũng hỏi qua đám cháu, mỗi lần chúng đến nhà ông bà ngọi, bà ngoại sẽ chiên trứng cho bọn chúng, còn nấu nước đậu phộng cho uống nữa, không thua kém gì nhà mình đối đã với cháu ngoại cả.

Cho nên cửa thân thích này đương nhiên là có thể qua lại, bà cũng sẽ không keo kiệt cho đứa em vợ Triệu Văn Thao này uống nước đường.

Lại nói sau khi Triệu Văn Thao đạp xe tới thành đông.

Hai ba tháng trước cùng vợ vào thành phố hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Triệu Văn Thao lại suy nghĩ đủ thứ.

Bởi vì trước kia vào thành tìm Đại đội trưởng xin tờ giấy chứng minh cũng không dùng, không có dân binh ngăn hỏi nên hôm nay hắn cầm theo giờ giấy ấy, nhưng vẫn không có ai tra hỏi.

Vào thành toàn dựa vào bản thân, trước kia nếu không có thư giới thiệu hoặc chứng minh thì không thể vào thành, còn hôm nay đúng là càng ngày càng thoải mái, dân chủ hơn nhiều!

Triệu Văn Thao đè suy nghĩ trong lòng xuống, trước tới chỗ chị năm, nhưng mới đi ngang qua khu dân cư thì có người mắt tỏa sáng nhìn bao bố sau xe đạp của hắn.

Một bà già lạ mặt nhỏ giọng hỏi: "Trong này là lương thực hả?"

Triệu Văn Thao còn có thể sợ bà lão cướp đồ sao, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, mới thu hoạch xong."

Bà lão lập tức nói: "Đổi không?"

"Bác gái, bác đừng dọa tôi, tôi cũng không làm chuyện đầu cơ trục lợi đâu, cái này tôi đưa tới cho chị." Triệu Văn Thao nhìn chung quanh một chút, nói.

Bà lão cười một tiếng, nói: "Nhiều như vậy cơ mà, đổi cho tôi một chút cũng được."

"Bác gái, bác thật là lớn gan, may mà gặp tôi chứ gặp người khác so đo vối bác thì có khi bác gặp phiền phức đó. Nhưng mà không thể đổi với bác được, đây là đồ tôi đưa cho chị." Triệu Văn Thao thấy bốn phía không có người, lúc này mới láo liếc nói.

"Sao thằng nhóc cậu lại nhát gan hơn tôi vậy? Bây giờ cũng không giống như trước kia." Bà cụ thấy hắn không chịu đổi thì có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, nói xong câu này thì khoát khoát tay trở về.

Triệu Văn Thao liền tìm đến chỗ chị năm, lúc này chị ấy đang làm việc ở nhà máy kem đánh răng.

Chị năm nghe được thông báo đi ra, nhìn thấy em sáu của mình thì cười.

"Em về nhà chị đi, chị còn hơn hai tiếng nữa mới tan làm." Chị năm mỉm cười giao chìa khóa cho hắn, nói.

"Được, vậy em về nhà trước chờ chị." Triệu Văn Thao cười nói.

Chị năm lại móc tiền và phiếu ra kín đáo đưa cho hắn, nói: "Hiện giờ không biết còn đồ ăn hay không. Nếu như có thì em mua chút gì đó ăn, nếu không thì em ra bên ngoài vòng vòng xem thử, đi đường tới đây chắc là đói bụng rồi đúng không?"

Đúng vậy, lúc đi ngang qua tiệm cơm Quốc Doanh, tiệm cơm đã nghỉ bán rồi.

Thế là Triệu Văn Thao chọn ăn bánh bao thịt thơm ngát, hơn nữa còn rẻ hơn ăn bên tiệm cơm kia!

Bánh bao hắn mua được trong giỏ một người phụ nữ, một cái một hào ba.

So với tiệm cơm Quốc Doanh thì rẻ hơn một xu, nhưng quan trọng là phần nhân bánh không hề thua kém!

Cho nên Triệu Văn Thao ăn xong một cái cảm thấy không tệ lại tìm tới, mua thêm hai cái nữa, lúc này bụng mới no được mấy phần.

Thật ra thì hắn còn muốn mua hai cái mang về cho vợ, nhưng mà không có cách nào mang được, nhà quá nhiều người, hai cái bánh bao làm sao chia? Lúc này trời nóng ăn mặc phong phanh, hắn giấu cũng không có chỗ để giấu.

Cho nên vẫn thôi đi, mua thêm một cái cho cháu ngoại gái là được.

Chị năm gả chồng vào năm năm trước, lúc này cháu ngoại gái cũng đã ba tuổi, đang học ở trường mầm non.

Triệu Văn Thao cũng không qua nhà chị năm trước, bây giờ còn sớm, cho nên hắn lại đạp xe đi không ít nhưng nơi khác, trừ bà lão kia hắn còn gặp một số người nữa, cũng đều hỏi hắn lương thực phía sau có đổi hay không?

Trước kia nào dám ở trên đường hỏi chứ, chỉ có thể ở trong hẻm nhỏ hỏi một chút, cho dù hỏi còn phải lén lén lút lút.

Triệu Văn Thao còn cố ý đạp xe đến bên ngoài rạp chiếu phim, quả nhiên liền thấy trẻ nít khoác giỏ đang bán đậu phộng nấu đậu nành xào nhiều hơn trước.

Hắn còn tốn mấy xu mua một phần, thật là đắt, dùng nước muối nấu thôi mà giá tiền đã gấp mấy lần rồi!

Triệu Văn Thao cũng thấy những tên tuần tra kia, trước kia bọn họ nhìn thấy mấy đứa trẻ bán hàng rong kia nhất định sẽ bắt, nhưng mà bây giờ lại nhắm một mắt mở một mắt.

Hắn vô cùng bén nhạy ý thức được, bầu không khí lúc này đã khác!

Điều này khiến trong ngực hắn bùng lên một ngọn lửa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play