Edit + Beta: Thiên Trạch
Tần Dục ngồi trên ghế chủ tọa của điện nghị sự, đôi mắt híp thành một khe nhỏ, lạnh lùng nhìn quan lại quỳ bên dưới. Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ trên tay vịn, tựa như từng nhát búa gõ vào thần kinh căng thẳng của các quan lại. Không gian im lặng đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng.
“Thần xin hoàng thượng hãy suy nghĩ lại! Cho dù không lập hậu cũng phải nạp tú nữ, mở rộng hậu cung.” Trầm mặc một lúc lâu, một lão thần tóc trắng xóa cắn răng, run run rẩy rẩy nói.
“Chuyện của trẫm khi nào thì đến phiên các ngươi xen vào hả?” Môi Tần Dục mím lại thành đường thẳng, người nào quen biết hắn đều biết đây là biểu hiện Tần Dục đang vô cùng tức giận.
“Hoàng thượng, lão thần không dám. Nhưng từ khi người đăng cơ tới nay, hậu cung vẫn trống không, hiện tại thì …….” Thanh âm càng ngày càng nhỏ nhưng ý của vị quan kia vẫn vô cùng rõ ràng. Lão cho rằng Tần Dục nạp nam tử kia vào cung là không phù hợp với luân thường, thú nhiều nữ tử khai chi tán diệp(*), sinh sôi dòng dõi mới là việc nên làm.
(*)Khai chi tán diệp [开枝散叶] : Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Ánh mắt Tần Dục phát ra nguy hiểm, tựa như có một dòng nước lạnh giá bao trùm lấy đầu gối của lão nhân kia, nhiệt độ trong điện lại giảm xuống vài độ.
Các quan lại quỳ phía sau chỉ cảm thấy lưng mình toàn mồ hôi lạnh, gần như thấm qua cả triều phục.
“Ha.” Tần Dục cười khẽ một tiếng, ánh mắt trào phúng, “Giang sơn này là của trẫm, trẫm muốn làm gì thì làm. Các ngươi muốn lập hậu thì trẫm sẽ lập một nam hậu. Hậu cung của trẫm chỉ có một người là huynh ấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play