Edit + Beta : Thiên Trạch
Lê Lạc được Tần Dục cẩn thận ôm vào trong ôn tuyền, nước ấm nháy mắt bao vây lấy thân thể y.
Tần Dục ôm lấy thắt lưng Lê Lạc, ngón tay thâm nhập vào bộ vị được hắn yêu thương hôm qua, rửa sạch tinh dịch lưu lại. Cảm nhận được sự căng chặt và ấm áp truyền đến từ nơi đó, Tần Dục không khỏi hồi tưởng đến cảm giác tiêu hồn đêm qua, nguyên bản vật kia của Tần Dục đang bán cương liền mạnh mẽ cứng lên, đỉnh vào mông Lê Lạc.
Lê Lạc cảm nhận được nguy hiểm sau lưng, lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn Tần Dục. Mí mắt hắn vốn đã sưng đỏ, lại thêm ánh mắt sợ hãi, liền dị thường đáng thương.
Nhìn Lê Lạc đáng thương như vậy, nhưng trên thân toàn là dấu vết xấu hổ, lại có vẻ phi thường dụ nhân, hắn nhịn không được đè ót Lê Lạc, hôn xuống. Tối hôm qua là lần đầu tiên của Tần Dục nên hắn nhất thời không biết kiềm chế, liền đè Lê Lạc mà làm tới hừng đông. Tuy rằng hiện tại hắn rất muốn làm người kia, nhưng hắn không phải cầm thú, sẽ không bắt ép người trong lòng mình.
Lê Lạc bị hôn tới khi thiếu dưỡng khí, Tần Dục mới buông ra. Hai tay hắn để ở trên ngực Tần Dục, tóc dài ướt đẫm toán loạn trên bả vai trắng noãn, bên trên còn có mấy ấn hồng ngân, vô cùng dụ hoặc. Khuôn mặt tuấn tú bị nước nóng hun đến đỏ, ánh mắt khép hờ, nửa tỉnh nửa mơ.
Cổ họng Tần Dục phát ngứa, thanh âm khàn khàn: “Ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ giúp ngươi tẩy rửa, ngươi ngoan ngoãn không cử động, được không?”
Lê Lạc nào dám lộn xộn, chẳng qua chỉ nhìn Tần Dục một chút, đã bị hôn không biết bao lâu. Huống chi hắn vừa động thì cả người đều đau nhức, cho dù bây giờ Tần Dục còn muốn hắn, hắn cũng không thể phản kháng.
Thân thể cứng ngắc để mặc Tần Dục giở trò, mãi đến nửa canh giờ sau, Tần Dục mới ôm hắn ra khỏi ôn tuyền, cầm khăn lông mềm mại lau cho hắn, rồi lại nhảy xuống ôn tuyền qua loa tẩy rửa một lần. Tần Dục cẩn thận ôm Lê Lạc dựa vào nhuyễn tháp, cầm tiết khố cùng nội y thay cho hắn.
Tay Tần Dục có chút chậm chạp, nhìn từng kiện y phục được khoác lên người Lê Lạc, ánh mắt không khỏi lộ ra tiếc nuối.
Lê Lạc nghiêng đầu không muốn nhìn Tần Dục, hắn chỉ cảm thấy nhục nhã muốn chết. Mặc kệ là ai, bị người đệ đệ mình tự tay nuôi lớn đối đãi như vậy, cũng không thể làm như không có việc gì xảy ra.
Lê Lạc chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không rõ Tần Dục nảy sinh tình cảm cấm kị này với hắn từ lúc nào. Suy nghĩ trôi về thời điểm hắn ngây ngốc giúp Tần Dục vuốt a vuốt, bị Tần Dục cắn mấy miếng cũng coi như là hắn bắn quá kích động mới có thể làm như vậy. Lê Lạc chỉ muốn thét lên một tiếng thật dài, hận không thể bóp chết mình. đã bị đối đãi như vậy mà còn không nhận ra, hắn đúng thật là tên ngốc, thần kinh thô lại còn thẳng như cột điện, hắn quả thực muốn quỳ trước trình độ ngu xuẩn của mình.
Cho nên kết quả hôm nay là bởi vì hắn vẫn nghĩ Tần Dục là thẳng nam, căn bản không nghĩ nhiều —— ai biết nam chủ khí phách vô cùng thẳng dưới ngòi bút của hắn lại trở thành cong queo thế này. Hơn nữa lại còn cong vì hắn a, ha ha, cái quần què gì đang xảy ra thế này ?
Tần Dục biết Lê Lạc chưa thể tiếp thu tình cảm của hắn, nhưng vô luận thế nào, hiện tại hắn đã có được Lê Lạc, hắn sẽ không bao giờ buông tay. Hắn đã nhấm nháp qua mĩ vị, tự nhiên sẽ không thể trở về trước kia, trơ mắt nhìn Lê Lạc lượn qua lượn lại trước mặt, muốn mà không ăn được.
Tần Dục không muốn bất cứ cung nhân nào nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lê Lạc, mặc dù ai đi vào cũng cúi đầu, nhưng Tần Dục như trước vẫn không muốn ai phá vỡ không gian riêng chỉ có hắn và Lê Lạc. Hắn đem chăn và sàng đan đã ô uế đều vứt xuống đất, ôm tới cạnh cửa, đưa cho cung nhân bên ngoài. Tần Dục dặn dò tiểu thái giám: “Đều đem vứt hết đi, ngươi mang nước vào để trẫm rửa mặt, không cần mang vào, chút nữa gõ cửa trẫm tự mình tới lấy.”
“Vâng.” Tiểu thái giám ngoan ngoãn đáp ứng, cũng không nhìn đồ vật trong tay mình, liền cúi thấp đầu bước đi.
Chờ tới lúc hai người rửa mặt xong, Tần Dục kêu cung nhân bưng cháo vào, dùng ngự thiện cùng Lê Lạc.
Lê Lạc hiện tại quả thật chẳng biết nói gì với Tần Dục. Hắn cho rằng chỉ cần Tần Dục trở thành người thống trị Tần quốc, sau đó tiến hành xưng bá, lại qua mấy năm thì hắn có thể về nhà. Ai biết lại phát sinh sự tình này, hắn quả thật không có cách nào tiếp thu. Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới, thân là thẳng nam, đến cả người khác phái cũng chưa từng hôn qua, đã bị một nam nhân đè a.
Quả thực là ngược tâm!
Lê Lạc sửa sang lại y phục, bước tới đại môn muốn ra ngoài. Tần Dục liền trực tiếp kéo tay Lê Lạc, “Mục Trừng, ngươi muốn đi đâu?”
Lê lạc quay sang nhìn Tần Dục, trong lòng liền khó chịu, tay hắn nắm chặt thành quyền, hướng mặt Tần Dục vung tới. Mặc dù hiện tại thân thể hắn không khỏe, một quyền này không có sử dụng toàn lực, nhưng nếu đánh vào mặt Tần Dục, khẳng định có thể khiến mặt hắn sưng tấy.
Lê Lạc tưởng rằng Tần Dục sẽ bắt lấy tay hắn, lại không ngờ người kia mặc kệ một quyền của hắn lao tới, ánh mắt cũng không chớp một cái.
Lê Lạc sửng sốt, mở miệng nói: “Ngươi tại sao lại không né?”
Trên mặt Tần Dục bị đánh một quyền, lập tức đỏ lên, chỉ là một chút đau đớn cũng không có, ánh mắt chăm chú nhìn Lê Lạc, nhìn đến khi Lê Lạc lúng túng nghiêng đầu, vẫn như trước cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tần Dục.
“Mục Trừng, ta sai rồi, nhưng ta không hối hận. Mục Trừng, ta thích ngươi đã nhiều năm, loại cảm giác cầu mà không được này thật sự rất khó chịu, ta muốn cùng ngươi ở một chỗ, giống như phụ hoàng và mẫu hậu của ta.” Ngữ khí Tần Dục vô cùng ủy khuất, giống như tiểu hài tử ấm ức.
Lê Lạc đánh Tần Dục một quyền liền áy náy nhưng vừa nghe thấy ngữ khí ủy khuất của hắn thì liền biến mất vô tung vô ảnh. Tối hôm qua người bị đè là hắn, hiện tại mông hắn vẫn còn đau đây, hắn không ủy khuất thì thôi, tên hỗn đản này uất ức cái gì?
Lê Lạc chỉ cảm thấy tức đến không nói được thành lời, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Dục, hắn hiện tại chỉ muốn rời khỏi đây, tránh cho bị tên hỗn đản này làm tức chết.
Nhưng cũng thật kì lạ, tuy rằng trong lòng hắn tức giận với Tần Dục nhưng cũng không có hận. Chung quy cũng là hắn nuôi lớn, là tiểu hài tử hắn chung sống nhiều năm với hắn. Tuy rằng tiểu hài tử vừa lớn đã lôi hắn lên giường bạch bạch bạch ăn sạch, nhưng là Lê Lạc hắn vẫn hận không nổi.
Trong lúc hai người giằng co, thanh âm trong trẻo của thiếu nữ truyền đến,” Mục Trừng ca ca, Tần Dục, các ngươi đang làm gì đó?”
Lê Lạc cả kinh, vội buông tay Tần Dục, hướng Liễu Nhược Yên cười nói: “Nhược Yên muội muội.”
Liễu Nhược Yên nhìn thấy ánh mắt Tần Dục trầm xuống, lại quét mắt nhìn Lê Lạc mấy lần, liền phát hiện hai người đang giằng co, trong lòng liền mừng thầm. Xem ra Mục Trừng ca ca yêu quý của nàng đang cùng tên Tần Dục đáng ghét cãi nhau a, thật sự quá tốt. Nàng vừa nhìn thấy Tần Dục liền chán ghét, nếu Mục Trừng ca ca chỉ quan tâm tới nàng thì tốt rồi, không cần cùng tên Tần Dục quan hệ thân mật a.
Tuy rằng hiện tại nàng biết nơi này vẫn có chuyện nam phong, nhưng ánh mắt Tần Dục nhìn Mục Trừng ca ca thật khiến nàng khó chịu, giống như người kia chỉ là của mình Tần Dục, không ai có thể nhúng chàm. Mỗi lần nàng cùng ca ca ở cùng một chỗ, ánh mắt tên hỗn đản kia quả thật giống như muốn giết chết nàng.
Đôi mắt Liễu Nhược Yên xoay chuyển, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm lấy bả vai Lê Lạc, Lê Lạc cũng không ngăn cản hành động của nàng, ngược lại ngầm đồng ý, cũng không nhìn Tần Dục, trực tiếp đi theo Liễu Nhược Yên.
“Mục Trừng ca ca, Yên nhi trước kia chỉ sinh hoạt ở phương Bắc, chưa bao giờ thăm thú ở kinh đô Biện Kinh của Tần quốc, huynh đi cùng ta được không?”
Tuy rằng Lê Lạc chậm rãi bước đi nhưng tư thế đi đường vẫn có điểm kì quái, động một cái liền đau mỏi lợi hại. Hắn hiện tại rất không muốn nhìn thấy Tần Dục, nên đáp ứng Liễu Nhược Yên cùng ra khỏi hoàng cung, đi tới phố xá phồn hoa bên ngoài.
Liễu Nhược Yên nhận ra thân thể Lê Lạc có điểm không thích hợp, liền đi chậm lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu cùng Lê Lạc nói vài lời. Nhưng Lê Lạc rõ ràng có chút không yên lòng, câu được câu không mà trả lời, miệng vết thương trên môi đã kết vảy, chỉ còn hơi đỏ, nhưng khi nói chuyện vẫn đau nhói.
Liễu Nhược Yên lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy dấu vết đỏ sậm khả nghi trên cổ Lê Lạc, vô cùng chói mắt. Nàng hiếu kì nhìn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: ”Mục Trừng ca ca, cổ ngươi làm sao vậy?”
Lê Lạc đang suy tư, đến khi Liễu Nhược Yên hỏi lần thứ hai mới hồi phục tinh thần, mặt liền đỏ một mảng, lắp bắp nói:” Không…. Không có gì. Chỉ là bị….. bị muỗi cắn.” Mấy chữ cuối hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói, tên hỗn đản Tần Dục ở trên người hắn lưu lại nhiều hôn ngân còn chưa tính, lại còn ở chỗ rõ ràng như vậy, là muốn cho mọi người biết hắn đã bị đè hả?