Tự nhiên cảm nhận được sự thù địch sâu sắc.

“Sao cô lại vào được đây?”

Giọng điệu dì Vương rất lạnh, thấy cô đứng ở cửa phòng Cố Tinh Hà, bà ấy nghĩ cô gái này còn trẻ đã muốn vào phòng khách rồi bò vào phòng ngủ sao?

“Dì Vương, chào dì, tôi được thư ký Từ dẫn tới, hỗ trợ anh ấy giải quyết việc cho tổng giám đốc.”

Nhìn thấy thái độ của Mộng Viện khách sáo, nói chuyện lịch sự, vẻ mặt dịu dàng đoan trang vô cùng tự nhiên chứ không giống dạng người thường ngày kiêu căng, thái độ của dì Vương mới dịu đi đôi chút.

“Ở đây bình thường cũng không có gì, tôi sẽ phụ trách một ngày ba bữa của tổng giám đốc Cố dựa theo yêu cầu dinh dưỡng của bác sĩ một cách nghiêm ngặt. Nếu cô đã tới đây thì cứ yên tâm ở lại nhưng con người làm tốt phận sự của mình là được rồi, đừng ảo tưởng và võ đoán mới có thể sống thoải mái hơn, cô biết chưa?”

Lẽ nào bà ấy đang nhắc cô đừng có ôm ảo tưởng gì với tổng giám đốc sao? 

Làm ơn, cô không thích đàn ông lớn tuổi thế đâu, hơn nữa người kia lại còn là cấp trên của mình.

Cái tình yêu vụng trộm không thể cho ra ánh sáng hại người hại cả mình này cô sẽ không động vào đâu.

“Mục tiêu nhiệm vụ của tôi chính là làm theo sắp xếp của thư ký Từ, dùng công việc đổi lấy tiền lương, những chuyện khác tôi sẽ không ảo tưởng. Đương nhiên lời nói miệng không đáng tin nhưng dì Vương có thể quan sát hành động thực tế của tôi.”

Dì Vương ở nhà này làm việc đã hơn hai mươi năm, đương nhiên là người được chủ nhân tin tưởng, bây giờ gì Vương cảnh cáo cô cũng đúng thôi, thế nên cô hứa hẹn luôn.

Gia đình có tiền có quyền như này đều sợ bị người có lòng thèm muốn, điểm này cô hiểu rõ.

Dì Vương cất giỏ thức ăn vào phòng bếp rồi lại tới một căn phòng dưới tầng một, lấy chìa khóa đưa Mộng Viện.

“Đây là chìa khóa phòng cô, tự cô bảo quản, trong phòng có máy giặt, cô có thể tự giặt quần áo. Bây giờ tổng giám đốc Cố không thể xuống lầu đi lại, cơm nước cần mang lên phòng cậu ấy, cô với tôi ăn cơm ở phòng ăn dưới tầng. Nếu như cô không thích ăn cái gì, hoặc là có yêu cầu gì với đồ ăn thức uống thì có thể nói với tôi.”

“Vâng, dì Vương có thể gọi tên tôi, tôi là Mộng Viện, Mộng trong mộng tưởng, chữ Viện được ghép từ chữ nữ cạnh chữ viên. Tôi không ăn kiêng, ăn gì cũng được chỉ là tôi ăn không nhiều, bình thường chỉ ăn nửa bát cơm nhỏ.”

Dì Vương chuẩn bị vào bếp nhặt rau, Mộng Viện cũng đi theo: “Để tôi giúp dì.”

Thấy dì Vương quay lại nhìn mình, cô tưởng dì Vương hiểu lầm nên vội giải thích: “Dì đừng hiểu lầm, sáng nay thư ký Từ tìm tôi nói tổng giám đốc đã tiêm thuốc, bây giờ cần nghỉ ngơi, tôi không vào làm phiền nữa. Tôi cũng không bận nên có thể giúp dì.”

Hóa ra cô gái này còn chưa vào phòng, giải thích như thế xong, dì Vương thoải mái hẳn ra.

“Tạm thời không cần, cô mới tới, thu xếp hành lý trước đi. Đúng rồi, phòng tôi đã dọn dẹp xong rồi, cô xem thử xem còn cần đồ đạc gì nữa không, nếu cần gì cô cứ nói thẳng với tôi.”

“Vâng, cảm ơn dì Vương.”

Mộng Viện cũng không cưỡng cầu nữa, bây giờ còn chưa quen, cả hai đều ngại ngùng, cô vẫn nên lùi lại một bước thì tốt hơn.

Lên lầu lần nữa, nghe thấy trong phòng tổng giám đốc vẫn yên tĩnh như cũ, cô đi thẳng về phòng mình, nhẹ nhàng cất chìa khóa dì Vương vừa đưa cho vào ngăn kéo bàn sách.

Ban ngày không cần phải khóa cửa, một là cô ở lại nơi này, không đi ra ngài, hai là bây giờ trên người cô không xu dính túi, đường đường là tổng giám đốc, ai lại thèm khát túi tiền rỗng tuếch của cô?

Đêm đến, cô khóa trong là được rồi.

Nghĩ tới đây, cô lại bật cười: Tổng giám đốc bị thương ở eo, nghe nói tay trái còn gãy xương, bị thương nặng thế, kể cả có thèm muốn nhan sắc của cô e là cũng không thể thành công nổi.

Đối mặt với người bệnh ốm yếu, một phát đá của cô có thể hạ gục được anh rồi. 

Vừa nãy dì Vương đề phòng cô như phòng trộm, sợ cô có suy nghĩ không nên có với tổng giám đốc, có lẽ người cần chìa khóa là tổng giám đốc mới đúng.

Không biết bệnh nhân bên cạnh có bị sợ đến tối nào cũng mất ngủ không nhỉ?

Mộng Viện che miệng, cố gắng để bản thân không bật cười ra tiếng.

“Tít tít” một tiếng, thông báo có tin nhắn gửi đến, xem ra có người gửi tin tới.

Cô mở ra xem, Ngô Du Du hỏi cô: “Đến thành phố Hải Thanh rồi sao? Lần này phỏng vấn công việc có thuận lợi không?”

“Cực kỳ suôn sẻ, lần đầu tiên gặp tớ người phỏng vấn đã giữ tớ ở lại.”

“Lần đầu tiên? Cùng lớp với cậu bốn năm, tớ không biết cậu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta vừa nhìn là khó quên đấy.”

“Vẻ đẹp nghiêng nước chỉ là một phương diện thôi, quan trọng nhất là phẩm chất kiên cường và ý chí chịu đựng gian khổ của tớ, công ty cần những nhân tài hiếm có như tớ đấy.”

Mộng Viện bắt đầu pha trò, chứng tỏ cô đã thoát khỏi nỗi đau khi ba mình ra đi.

Ngô Du Du cười: “Tớ cũng phải cố lên, buổi chiều tớ còn tới nhà khác để thử vận may đây.”

“Du Du ra tay, đánh đâu thắng đó. Đợi tin tức tốt của cậu đấy.”

“Cậu tìm được công việc rồi, có phải nên đãi khách không?”

Mộng Viện ngẩng đầu nhìn căn phòng, nghĩ tới bản thân mới đến đây, dù sao lập tức xin nghỉ rồi đi ra ngoài cũng không tiện lắm nhỉ?

Hay là đợi thêm vài ngày nữa, đợi cô với tổng giám đốc ở chung hòa thuận rồi mới xin nghỉ cũng không muộn.

“Đãi khách chắc chắn là phải có rồi nhưng mà tớ vừa mới nhận chức, công việc còn mang tính đặc thù. Đợi tớ ổn định lại rồi hẹn cậu sau nhé.”

Mặc dù rất nhiều thời gian Ngô Du Du đều đọc tiểu thuyết ngôn tình nhưng khả năng viết lách của cô ấy rất tốt.

Kể cả không thể tìm được công ty lớn thì tìm một công ty quảng cáo nhỏ viết content hoặc tới đài truyền hình địa phương làm biên tập viên cũng có rất nhiều cơ hội.

Vì thế Mộng Viện không lo lắng cho Ngô Du Du. 

Mộng Viện mở tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng, chỉ có một túi băng phiến nhỏ để chống ẩm.

Không có mùi đồ mới cũng không có bụi, cô mở hành lý, lấy vài bộ quần áo đúng mùa ra treo từng chiếc vào mắc.

Mới thu dọn được một nửa, chuông điện thoại đã vang lên.

Đầu bên kia điện thoại là Mộng Khiết, giọng cô ta đột nhiên nhỏ đi nhiều: “Chị, tôi đang ở bên ngoài nhà chị, chị ra mở cửa đi.”

“Cô về đi, tôi không ở nhà.”

“Không phải chị đã nói với ba tôi là chị vẫn ở nhà cũ sao? Ba tôi nói rồi, để chị tới công ty làm việc tránh cho chị ở nhà cả ngày một mình suy nghĩ lung tung rồi lại bị bệnh ảo tưởng gì đó.”

Hôm nay trùng hợp thật đấy, hết người này đến người kia sợ cô mắc chứng ảo tưởng.

Chỉ có điều chuyện dì Vương lo lắng cô còn có thể hiểu được, suy cho cùng đây là lần đầu gặp mặt và cô chỉ là một người làm công nhưng câu hỏi của Mộng Khiến khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, kể cả đó là ý tốt đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể năng tử tế được sao?

Cứ phải ăn nói khó nghe đến vậy!

Vì thế Mộng Viện không khách sáo nữa, cô phản bác lại đầy sắc bén: “Ồ, cảm ơn ý tốt của cả nhà cô nha. Đi làm trong công ty của chú hai sao? Ngại quá, không được làm tổng giám đốc nắm thực quyền trong tay, tôi cảm thấy bản thân thực sự quá thiệt thòi. Hay là cả nhà mấy người thương lượng kỹ lại, chuyển công ty về dưới danh nghĩa của tôi đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play