Ngay khoảnh khắc Mộng Viện nhận điện thoại, thư ký Từ cảm thấy trời sáng hẳn lên.

Nghe cách cô gái nhỏ nói chuyện đã biết cô là người điềm tĩnh, dịu dàng, đúng là rất tốt.

Ban đầu thư ký Từ cho rằng Cố Tinh Hà sẽ rất vui vẻ, vì thế anh ấy trực tiếp dẫn Mộng Viện lên tầng hai còn mình không lên cùng, nào ngờ Mộng Viện lại bị thương do Cố Tinh Hà gây nên.

Từ Bân nghĩ rồi bước vào phòng của tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Cố...”

Nghe thấy tiếng Từ Bân, Cố Tinh Hà sửng sốt rồi trầm giọng nói: “Tạm thời tôi không cần bất kỳ ai cả, tại sao anh còn dẫn người vào nhà tôi?”

Từ Bân bước lên, đóng chặt cửa lại, kiểm tra bốn phía rồi mới nhẹ nhàng tới bên Cố Tinh Hà, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Phó tổng giám đốc mới đi mời một số cổ đông tới quán trà uống trà.”

Thực ra chuyện này cũng chẳng to tát gì, càng không phải là chuyện gấp quan trọng gì.

Vài chiêu trò Cố Sùng Văn làm sau lưng, Cố Tinh Hà vẫn luôn biết rõ. 

Nể tình ông ta là chú hai mình, anh đã nhường nhịn không ít lần, cả tấm lòng lẫn phong thái đều rất khoan dung.

Thư ký Từ nói thế là đang muốn nhắc nhở Cố Tinh Hà, bây giờ đối thủ không yếu, đám đồng đội vô dụng thì lúc nào cũng kéo chân sau, không làm cho đội ngũ mình lớn mạnh lên sẽ có phiền phức to.

Vừa rồi Cố Tinh Hà chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, đột nhiên không đứng dậy được, anh cảm thấy bất lực thảm hại nên mới nổi nóng, lại thêm người bước vào là một cô gái.

Cảm giác sốt ruột cộng xấu hổ xông lên não, anh nóng nảy bóp bẹp cái lon, không thèm nhìn lấy một cái, chỉ dựa theo trí nhớ, ném mạnh về phía cánh cửa lớn.

Ý của anh vốn là ném vào cánh cửa hoặc là vào tường, kể cả ném về phía người kia, thấy anh giận như thế, chắc chắn đối phương sẽ biết đường né.

Ai biết người đến hoàn toàn không né tránh ra, cứ đứng ngẩn ra rồi bị ném trúng.

“Chuyện anh nói tôi đều biết.” Ngừng một lát, Cố Tinh Hà vẫn thấy áy náy: “Nếu như người vừa rồi bị thương nặng, anh dẫn cô ấy đi khám xem.”

“Vâng, lát nữa tôi sẽ đi xem thử.”

Thư ký Từ bình tĩnh đồng ý, thực ra trong lòng anh ấy vui như nở hoa.

Giả vờ không để ý nhưng lại quan tâm thế cơ mà, còn đưa đi khám bác sĩ nữa, chậc chậc.

Ra khỏi phòng ngủ, thư ký Từ nhìn Mộng Viện đang ngồi ngay ngắn trên sô pha tầng một.

Anh ấy xuống lầu, nhìn cái mũi đỏ ửng lên của cô rồi hỏi: “Cô còn ổn không? Đợi lát nữa mũi ngừng chảy máu, cô lấy bông ra rồi ném đi nhé, tôi không biết cậu ấy lại khỏe như thế, nếu như cô vẫn cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra ngay bây giờ.”

Mộng Viện vội vàng xua tay: “Không cần, sức khỏe tôi tốt lắm, phát ném kia cũng không được xem là mạnh, có lẽ tổng giám đốc đã nương tay rồi.”

“Vậy được, nếu như cô thấy không thoải mái thì phải kịp thời báo cho tôi biết.” 

“Vâng ạ, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Đây nào có phải là anh ấy quan tâm đâu?

Rõ ràng là tổng giám đốc quan tâm cô mà, thư ký Từ mỉm cười, không giải thích thêm gì.

“Tổng giám đốc... Cậu ấy luôn hoạt bát, có thể nói là loại hình hiếu động, không chịu ngồi yên, mỗi ngày đều làm việc như con quay. Lần này cậu ấy bị thương ngoài ý muốn, nếu khôi phục nhanh cũng phải nằm trên giường từ ba đến sáu tháng. Vì thế tính tình cậu ấy trở nên nóng nảy, cô phải chuẩn bị tâm lý trước mới được.”

Mộng Viện gật đầu, cô có thể hiểu được, đột nhiên trở thành như thế thì cần phải có thời gian để chấp nhận.

“Thư ký Từ, anh yên tâm đi, năm đó bà nội tôi bị ốm phải nằm viện cũng do một mình tôi chăm sóc, tôi có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, cũng có đủ nhẫn nại.”

Có thể chăm sóc Cố Tinh Hà như người thân thì đúng là tốt quá.

“Buổi sáng đã tiêm thuốc rồi, bốn giờ chiều tiêm thêm lần nữa, khoảng thời gian này không được ăn dầu mỡ, phải ăn nhạt hết sức có thể, dì Vương ra ngoài mua đồ ăn rồi, lát nữa bà ấy sẽ quay lại nấu cơm. Bà ấy với chú Vương tài xế là hai vợ chồng, hai người đã làm việc cho nhà này hơn hai mươi năm, ở chung rất hòa hợp. Đương nhiên bình thường cô có cần gì đều có thể tìm dì Vương mua giúp cô, nếu như có chuyện đột xuất phải ra ngoài thì tìm chú Vương, ở đây cách trạm xe buýt khá xa đấy.”

Đi được mấy bước, thư ký Từ nhìn thấy vali hành lý đặt ở cửa ra vào, anh ấy nói tiếp: “Phòng của cô là căn phòng thứ ba ở tầng tên, sát cạnh phòng tổng giám đốc, chìa khóa lát nữa dì Vương sẽ giao lại cho cô, phòng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Trong phòng có nhà vệ sinh khép kín, tiện cho cô tắm giặt.”

Ở đây thật chu đáo, bây giờ cô ra ngoài thuê phòng, không biết có được điều kiện như này không.

Đợi thư ký Từ rời đi, Mộng Viện đóng cửa lại, nhấc hành lý, nhẹ nhàng bước lên tầng.

Khi đi ngang qua căn phòng thứ hai, cô đặt vali xuống, dán tai lên cửa nghe thử, rất yên tĩnh.

Nhớ lại vừa nãy thư ký Từ nói tổng giám đốc đang nghỉ ngơi, vậy thì để anh ở một mình một lúc vậy.

Đẩy cánh cửa căn phòng thứ ba ra, một mùi hương tươi mát phả vào mặt.

Ga giường màu xám bạc có sọc kẻ trắng, đầu giường để mấy quyển sách, đều là sách liên quan đến quản lý.

Bên cửa sổ là một chiếc bàn, trên bàn có bình hoa, bên trong cắm mấy cành hoa hoa bụp mì. 

Mộng Viện nhận ra loại hoa này, cô còn nhớ lúc học cấp ba, có một năm cuối thu, cô nhìn thấy nó ở triển lãm hoa trong công viên trung ương.

Hoa bụp mì có từng đóa hoa màu vàng, giống như tiên nữ mặc lên mình chiếc váy vàng nhạt rồi nhảy múa, vô cùng đáng yêu.

Cô vẫn luôn thích màu vàng, lúc đi xem triển lãm hoa, cô cũng mặc chiếc váy dệt màu vàng.

Khi cô đứng bên cạnh bông hoa chụp ảnh, còn có người nói: “Mau nhìn kìa, cô bé kia đáng yêu quá, đẹp như hoa bụp mì ấy.”

Mẹ nghe xong cũng rất vui, tự hào chụp rất nhiều ảnh cho cô.

Gia đình bình thường đều sẽ chọn loài hoa có màu sắc rực rỡ hoặc là có hương thơm quyến rũ nhưng tổng giám đốc này lại chọn hoa bụp mì, thật là... Rất hợp sở thích của cô.

Lúc nộp CV, cô chỉ nhìn điều kiện tuyển dụng, không đi sâu và tìm hiểu về hành chính, lịch sử của công ty, cũng không biết tiếng tăm trên mạng của vị tổng giám đốc này thế nào.

Khi ấy cô mang thái độ cưỡi ngựa xem hoa, chỉ muốn tìm một chuyện mình thích để làm đã, nếu như tốt thì cô sẽ có thái độ tích cực trong kỳ thử việc, nếu không tốt lắm, coi như tích lũy kinh nghiệm làm việc, nắm chắc thời gian rồi tìm một đơn vị tốt hơn.

Có điều trên mạng có rất nhiều thứ không thể tin tưởng hoàn toàn, cô biết tai nghe không bằng mắt thấy, lần này gặp mặt, ở chung vài ngày cô sẽ biết rốt cuộc thì tổng giám đốc là người thế nào.

Trong khi cô thất thần, bên dưới nhà truyền tới tiếng đóng cửa.

Mộng Viện đi ra, đứng ở cầu thang tầng hai, nhìn thấy một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi thân hình mập mạp bước vào, trong tay còn xách theo một giỏ đồ.

Có lẽ đây là dì Vương.

Cô cười, cũng không biết gọi thẳng là “dì Vương” có thích hợp hay không, cô vội xuống tầng, chuẩn bị chào hỏi một tiếng.

Người kia cũng nhìn thấy cô, chỉ là ánh mắt kia chẳng hề lịch sự, giống như vừa nhìn là đã nhận định cô không phải người tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play