Tôi ngủ đến nửa đêm thì bị đánh thức bởi cơn đói.
Khi đi đến phòng khách để tìm đồ ăn, tôi mới phát hiện ra Thẩm Yến Chiêu đã trở về nhà rồi.
Anh đã mua cho Chu Tiếu Tiếu một căn nhà lớn.
Bọn họ sống ở đó cùng nhau, Chu Tiếu Tiếu sẽ nấu ăn, sẽ dỗ dành cho anh vui và đợi anh trở về nhà.
Thẩm Yến Chiêu đang sống rất tốt, anh đã lâu không trở về đây rồi.
Anh uể oải dựa vào cửa sổ sát sàn, trong miệng còn đang ngậm một điếu thuốc và nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cúi đầu đi ngang qua, nhưng lại bị anh một tay kéo lại.
Anh cau mày, khẽ hỏi tôi:
- Sao em lại gầy đi nhiều như thế?
Giọng anh dịu dàng như thể anh vẫn còn rất yêu tôi.
Tôi ngẩn người, rồi hất mạnh tay anh ra và quát:
- Thẩm Yến Chiêu, anh lên cơn điên gì vậy?
Anh nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, rồi sắc mặt dần dần lạnh lùng đi.
Đợi đến khi tôi bước đến bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có một chiếc bánh kem cắm đầy nến thì tôi mới nhận ra rằng, hóa ra cuộc điện thoại đó không phải là khi tôi đang mơ.
Tôi nói mình muốn ăn bánh kem, và Thẩm Yến Chiêu đã mua nó về.
Như này rốt cuộc là sao? Muốn làm hòa hả?
Nhưng tôi sắp chết rồi, tôi đã sớm không cần một miếng bánh kem nữa, cũng không cần Thẩm Yến Chiêu.
Tôi cầm lấy chiếc bánh kem rồi ném nó vào thùng rác, Thẩm Yến Chiêu nghiến răng và giơ tay đẩy tôi vào tường.
Anh hung dữ quát:
- An Manh, chết tiệt cô vờn tôi à?
Tôi mỉm cười thừa nhận:
- Thẩm Yến Chiêu, tôi đúng là đang vờn anh đó, làm sao nào?
- Tôi nói muốn ăn bánh kem, thì anh liền đi mua bánh, sao anh lại hèn mọn như trước kia vậy?
Tôi cố ý đâm vào nỗi đau cũ trong tim anh, rồi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Yến Chiêu hoàn toàn lạnh lùng.
Anh hung dữ tắt điếu thuốc đi, kéo tôi vào phòng ngủ rồi ném tôi lên giường.
Có lẽ Thẩm Yến Chiêu đã tức điên rồi, anh thô bạo cởi váy ngủ của tôi như một con thú hoang mất kiểm soát.
Tôi sợ hãi, tay nắm chặt thành nắm đấm rồi đánh anh một cái:
- Thẩm Yến Chiêu, tên khốn nạn này! Anh đừng chạm vào em, em chê anh bẩn!
Anh kẹp chân tôi lại không để cho tôi vùng vẫy, rồi cúi đầu xuống cắn một cái vào cổ khiến tôi đau đớn mà rơi nước mắt.
Anh ghé sát vào tai của tôi và mắng:
- An Manh, cô đã chịu thua trước tôi rồi thì có thể chết sao?
- Cô biết không, tôi đã đợi cô dỗ tôi, đợi cô bao nhiêu năm rồi?
- Cô biết không, khi cô nói với tôi rằng muốn ăn bánh kem thì tôi đã vui biết bao?
- Sau đó chết tiệt, cô lại coi tôi như một con khỉ mà “vờn” tôi?
Anh ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi kìm nén những giọt nước mắt, rồi trừng mắt nhìn anh.
Trong phòng tối tăm, chúng tôi không ai lên tiếng cũng không ai bằng lòng nhận thua trước.
Thẩm Yến Chiêu cúi đầu xuống, càng lúc càng gần tôi hơn anh đang định hôn lên môi tôi thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Là Chu Tiếu Tiếu gọi đến.
Thẩm Yến Chiêu dừng lại, và còn bấm máy nghe.
Tôi nghe thấy Chu Tiếu Tiếu đang khóc lóc và hỏi anh:
- Anh Thẩm, anh thực sự muốn bỏ em để về với chị Manh Manh sao? Rõ ràng là anh thích em mà.
- Bây giờ em đang ở trong quán bar, và đã uống rất nhiều rượu còn có một người đàn ông đang quấy rối em…
- Em sợ quá, anh mau đến đón em về nhà có được không?
Thẩm Yến Chiêu im lặng, anh chỉ nhìn chằm chằm vào tôi lạnh lùng cười, rồi khẽ ra lệnh cho tôi:
- An Manh, cầu xin tôi đi.
- Hãy cầu xin tôi ở lại, chỉ cần cô cầu xin thì tôi sẽ không đi.
Anh dường như đã quên mất rồi.
Rất lâu trước đây, tôi cũng từng hạ thấp tôn nghiêm của mình để cầu xin anh:
- Thẩm Yến Chiêu, hai ta có thể bình tĩnh mà nói chuyện với nhau một lần được không?
- Hai ta có thể ngừng cãi nhau được không?
- Hai ta có thể ở bên nhau hạnh phúc được không?
- Anh có thể đối xử tốt với em một chút không?
Ngày hôm đó, Thẩm Yến Chiêu hờ hững nhìn chằm chằm vào tôi rồi mỉm cười và nói:
- An Manh, cô không xứng.
Ba chữ này luôn đâm sâu trong trái tim tôi.
Cho đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể hoàn trả lại câu này.
Tôi kéo lấy cổ áo của anh, rồi nói từng câu từng chữ:
- Thẩm Yến Chiêu, anh… không… xứng.
Thẩm Yến Chiêu im lặng một lúc, rồi tự cười chính mình.
Anh áp điện thoại vào tai và nói với Chu Tiếu Tiếu:
- Đợi tôi đón em về nhà.
Anh không thèm nhìn tôi một cái, mà đứng dậy đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.