Tôi Làm Cá Mặn Trong Làng Giải Trí

Chương 2: Hôm nay làm cá mặn sao?


2 tuần

trướctiếp

Trong văn phòng giám đốc.

Thịnh Thời Quân ngồi sau bàn làm việc, hai tay khoanh trược ngực, đôi mắt đen láy giấu đằng sau cặp kính, anh vừa nói vừa kiểm tra người phụ nữ đối diện.

"Tôi biết cô có học qua diễn xuất, có trình độ chuyên môn nên chắc chắn muốn có được chỗ đứng trong ngành."

Không, không muốn

"Điều kiện của cô khá tốt, có tiềm năng sẽ hot...."

Xin lỗi, hình như anh nhầm rồi, hot không nổi.

Vưu Cầu Cầu đã biết trước cốt truyện, và những gì mà ông chủ mới này vừa nói cô chẳng có gì cả, cô là một người không có lý tưởng, chỉ là kẻ qua đường.

Mười phút trước, Vưu Cầu Cầu bị một người đàn ông ưu tú, đeo kính gọng vàng, anh bước từ phía hành lang vào phòng và tự xưng là ông chủ của cô, yêu cầu cô phải đến văn phòng một mình.

Trong suốt khoảng thời gian ngồi nói chuyện, Vưu Cầu Cầu đã thể hiện thái độ cần có khi đối mặt với cấp trên mà cô tích lũy được từ khi đi học đến khi bước ra ngoài xã hội.

Đúng đúng đúng.

Trả lời rất nhanh chóng và qua loa.

Nếu Thịnh Thời Quân không nhìn ra được thì quá thất bại.

Thật ra Vưu Cầu Cầu cũng chẳng muốn trả lời cho có lệ đâu, nhưng ai bảo ông chủ mới này không có mức lương cơ bản.

Nếu có mức lương cơ bản thì anh là tổng giám đốc Thịnh, còn nếu không có thì anh là tiểu Thịnh! Đấy là hiện thực xã hội, mà xã hội thì không cần nước mắt!

Từ giám đốc Thịnh thành tiểu Thịnh khiến Vưu Cầu Cầu thoải mái hơn hẳn, cô không muốn nghe những câu hỏi dài dòng kia, chịu hết nổi rồi: "Ông chủ, tôi cũng muốn hỏi anh một câu trước, anh có từng điều hành hoạt động kinh doanh WeChat bao giờ chưa?"

Nếu không thì sao cứ ở đây vẽ ra nhiều viễn cảnh ngon lành như thế?

Thịnh Thời Quân lạnh lùng liếc nhìn cô, cũng không còn làm mấy trò loanh quanh kia nữa.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Anh không tài nào hiểu nổi, sao một người có thiên phú tốt như thế mà ký hợp đồng nhiều năm trời vẫn không thể tạo nên tên tuổi.

Trừ khi ông chủ cũ là một tên phế vật, quan trọng hơn....

Nghệ sĩ này không có tham vọng.

"Muốn kiếm tiền không?"

Chỉ một câu nói đã kéo mối quan hệ bấp bênh giữa ông chủ và nghệ sĩ trở nên hòa hoãn.

Thịnh Thời Quân thấy Vưu Cầu Cầu đang ngồi thoải mái trên ghế, tuy không thể nói là tự nhiên nhưng vẫn ưu tiên hàng đầu cho sự thoải mái của bản thân, thẳng lưng, tinh thần phấn chấn.

Ánh mắt Vưu Cầu Cầu sáng bừng.

Giám đốc Thịnh có cao kiến gì không?

Thịnh Thời Quân đẩy gọng kính, sau đó đưa bản kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu cho cô.

Vưu Cầu Cầu cầm lên xem, nhìn qua thì thấy một cái là chương trình giải trí, một cái là kịch bản.

Không phải là do cô không được tiếp cận với tài nguyên, cũng không phải là ghi hình không thành công hay được chọn vào vai mới được nhận tiền.

Lại bị lừa rồi.

Giọng nói đàn ông vang vọng trong đầu cô.

"Chương trình giải trí kia thu về 5.000 NDT và chỉ cần ghi hình trong nửa ngày là xong."

"Đi không?"

Vưu Cầu Cầu đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đi!"

Nói xong, Vưu Cầu Cầu chợt thấy có gì đó hơi kỳ, vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm từ ông chủ, cô giải thích: "Tôi không có ý mắng anh đâu."

Cô chỉ có ý là mình có thể kiếm được 5000 NDT từ một chương trình tạp kỹ.

.....

Điều khiến Vưu Cầu Cầu yên tâm là ông chủ mới này không hề keo kiệt và không có ý muốn làm quá.

"Có Weibo không?"

Giờ Thịnh Thời Quân đã tiếp quản công ty, anh định đem về cho công ty một vài thành tựu, mặc dù người trong công ty này cũng chẳng làm được trò gì ấy, à có xiếc khỉ....Trước khi để Vưu Cầu Cầu đi, anh vẫn vô thức hỏi qua một chút.

Thịnh Thời Quân cũng chẳng thấy khó khăn gì mấy khi nhận được câu trả lời, nghệ sĩ có Weibo là chuyện thường.

"Sao tôi không tìm thấy cô?"

Nhưng khi Thịnh Thời Quân lấy điện thoại ra thì lại không tìm Vưu Cầu Cầu ngay, anh đang nghĩ liệu mình có nên sửa lại tên không?

Lúc Thịnh Thời Quân vừa nhìn tên cô đã thấy đây là một cái tên rất lạ.

Vưu Cầu Cầu: "Anh để ý tôi sao?"

Nhưng Vưu Cầu Cầu vừa nói ra câu đó xong lại trở nên thấp thỏm khiến Thịnh Thời Quân cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Quả nhiên, khi Thịnh Thời Quân gặng hỏi về tên weibo của Vưu Cầu Cầu thì nhận được ID Weibo [Cầu Cầu giàu sau một đêm]

"....Đổi đi."

Vưu Cầu Cầu thực sự rất hài lòng với ID này. Nó chứa đựng mong ước giản đơn nhất của cô. Với cả những người khác muốn sử dụng nó còn phải thêm số hay chữ cái gì đó vào sau nó.

Nhưng biết sao được, người ở dưới mái hiên không thể không cuối đầu, ít nhất cô cũng phải ôm được 5000NDT trước khi rời đi, vậy nên giờ Vưu Cầu Cầu vẫn phải đổi ID thành Vưu Cầu Cầu.

Sau khi đổi tên, cô liên tục được nhắc nhở đến chuyện tăng fans, không cần nghĩ cũng biết là do ông chủ bỏ tiền mua fans cho cô.

"Giám đốc Thịnh, anh mua fans cho tôi à?"

Người đàn ông kia còn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng, sau đó chỉ về phía cánh cửa sau Vưu Cầu Cầu.

Vưu Cầu Cầu thấy thế thì hiểu ngay, không liên quan đến cô, cô có thể cút đi rồi.

Vậy nên cô cũng nhanh chóng giấu suy nghĩ, đừng bỏ tiền ra mua fans cho cô mà cứ đưa tiền cho cô là được, cô tự đăng ký Weibo để theo dõi mình.

Sau khi Vưu Cầu Cầu vừa bước ra khỏi văn phòng thì Thịnh Thời Quân cũng nhìn số lượng fans không ngừng tăng trên Weibo của cô, hơn 10000, đủ rồi.

Có một nữ nghệ sĩ, fans trên Weibo còn chưa đến 100.

Giống?

.....

Giờ là buổi trưa, tiết trời rất đẹp, nắng còn chưa tới lúc gắt nhất nên chiếu vào người khá ấm áp, khiến ta cảm thấy lười biếng.

Một số nhân viên của nhóm chương trình [Dũng cảm tiến về phía trước] vẫn đang điều chỉnh máy móc, trong khi người khác đã bắt đầu ăn trưa. Vừa nghỉ được một chút thì lại chuẩn bị quay phim suất chiều.

Khắp nơi tràn ngập mùi đồ ăn.

"Thầy Lưu, đồ ăn trong tổ chương trình của chúng ta vẫn luôn ngon như thế à?"

Một miếng thịt bò được kẹp giữa đôi đũa và đặt giữa đôi môi đỏ mọng. Người phụ nữ nheo mắt đầy mãn nguyện, hàng mi dài run rẩy và cảm thán trước camera.

Người quay phim họ Lưu, 56 tuổi, tính tình vui tươi hớn hở suốt ngày.

Ông ấy khá thích cô gái này, trạc tuổi con gái ông ấy, hơn nữa cô còn là cô gái khá ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp nên ông ấy sẵn sàng nói chuyện với cô một lúc.

"Đúng vậy, vẫn luôn ngon như thế.... Với cả, không cần gọi tôi là thầy Lưu, tôi chỉ là một camera man mà thôi, sao xứng với chữ thầy Lưu được? Cứ gọi là chú Lưu đi."

"Chú Lưu, nhân viên của tổ chương trình có năm khoản bảo hiểm không?" Cô nghe theo lời chú quay phim Lưu để đổi xưng hô.

Được biết, [Dũng cảm tiến về phía trước] cung cấp cơm ăn ngày ba bữa, thế thì chắc là không còn năm khoản bảo hiểm nữa rồi?

Camera Lưu: "Tất nhiên là phải có rồi."

"Tiểu Vưu, cô vừa mới tốt nghiệp đúng không, cứ chăm chỉ đi. Đội ngũ chương trình của chúng tôi rất nhân văn, phúc lợi không bằng các chương trình hàng đầu nhưng hơn rất nhiều so vói những chương trình địa phương."

Quay phim Lưu coi Vưu Cầu Cầu như một thực tập sinh trong tổ chương trình.

Người ngồi trên chiếc ghế nhỏ và đang thảo luận với nhóm nhân viên ngồi ăn trưa về vấn đề 5 khoản bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở không ai khác chính là Vưu Cầu Cầu. Hôm nay cô đến để tham gia chương trình, hơn nữa còn đến sớm, tình cờ là lúc cô đến lại ngay giờ dùng bữa của các nhân viên, họ cứ ngỡ cô là thực tập sinh nên nhiệt tình đãi cô bữa trưa.

Vưu Cầu Cầu chộp lấy hộp cơm trưa của mình và ngồi giữa các nhân viên mà không hề ngượng ngùng gì sất. Khi nghe đến năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở thì cô đã ngưỡng mộ không thôi.

Và càng lúc càng ngưỡng mộ hơn sau khi nghe hai nữ nhân viên ngồi phía trước tám chuyện.

.....

“Đạo diễn của chúng ta đúng thật là, nói là muốn nâng cao chất lượng chương trình thế là đã lập hợp đồng với công ty giải trí để trả cho nghệ sĩ 5.000 nhân dân tệ để tham gia chương trình. Anh nghĩ nghệ sĩ chính thức nào sẽ tham gia chương trình này với giá 5.000 nhân dân tệ?"

[Dũng cảm tiến về phía trước] là một chương trình cạnh tranh với kênh truyền hình địa phương. Chương trình này đi theo hướng tiếp cận thân thiện với mọi người và là một sự kiện sức khỏe quốc gia. Những người nghiệp dư có thể đăng ký tham gia. Trong một thời gian dài, nhờ bầu không khí chân thực và tạo được nhiều tiếng cười nên rating khá tốt.

Và cũng chính vì rating tốt mà đạo diễn trở nên tham vọng và nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu tìm được một vài nghệ sĩ xuất sắc tham gia.

Cũng không mong chờ sẽ nhờ vào danh tiếng của họ để nổi lên, chỉ cần mãn nhãn thì xem như cảnh đẹp của chương trình cũng được.

Tuy nhiên, các nhân viên cảm thấy đạo diễn có hơi bất thường. Chất lượng chương trình của họ vẫn còn quá thấp. Mà những nghệ sĩ ký hợp đồng kia thì chắc chắn sẽ có tài nguyên, giờ họ cần bứt phá chứ ai đâu mà đến tham gia chương trình này?

Tất nhiên, ngày nay hầu hết mọi người đều có ước mơ trở thành ngôi sao, dù không có mối quan hệ và không có chỗ dựa nhưng vẫn có một số người đến biểu diễn với tham vọng tăng cường độ nhận diện. Nhưng cùng lắm họ chỉ là những người nổi tiếng trên mạng, tắt filter đi thì chẳng còn xinh đẹp như thế nữa.

Tóm lại, hai nữ nhân viên kia đi đến kết luận rằng sẽ chẳng có người nghệ sĩ nào đến tham gia chương trình của họ với giá 5000 NDT.

Và cô nghệ sĩ đến tham gia chương trình với 5000 NDT - Vưu Cầu Cầu - đang ngồi sau lưng họ: "...."

Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, hóa ra số tiền này không phải do sếp đưa mà là do tổ chương trình đưa ra. Lúc đầu, cô cứ nghĩ đó là thưởng của sếp mới.

Đúng là những người làm chủ đều là Chu Bái Bì.

Vưu Cầu Cầu bắt đầu xem xét đến tính khả thi của việc chuyển sang [Dũng cảm tiến về phía trước].

"Các bộ phận chuẩn bị. Dự kiến ​​bắt đầu quay lúc 1h30 chiều."

Nhân viên công tác kêu to, sau đó anh ta bước đến chỗ nhóm người Vưu Cầu Cầu rồi nhìn trái liếc phải, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

"Không phải chứ, sao vẫn còn một vị khách nữa chưa tới? Tôi không biết cô ấy ở đâu, không ai gọi cho cô ấy hết sao?"

Vưu Cầu Cầu đóng hộp cơm đã xử xong lại và ném vào thùng rác dưới chân, sau khi chắc chắn đã chùi mép sạch sẽ thì mới đứng dậy nói: “Tôi đây.”

Cô nghĩ rằng vị khách mời kia chắc là mình. Cô vẫn chưa cân nhắc có nên nhảy vào đội chương trình với tư cách nhân viên hay không nên giờ cứ hoàn thành việc quay phim với tư cách khách mời trước rồi tính sau.

Nhân viên công tác: ???

Anh ta nhìn Vưu Cầu Cầu - người rất nổi bật giữa đám đông - với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng vẻ ngoài của cô quả thực rất hút mắt, nếu không nằm trong giới giải trí thì bảo cô là người mẫu hạng A chắc họ cũng tin.

Nhưng sao cô có thể ung dung ngồi giữa nhóm nhân viên công tác như thế.

"Nhanh lên, chúng ta còn phải thay quần áo."

Giọng nói của anh ta không nghiêm túc cho lắm. Thứ nhất, là vì anh ta đã tìm được khách mời. Bây giờ họ đều có mặt nên còn nhiều thời gian. Thứ hai, là vì khuôn mặt của đối phương.

Vưu Cầu Cầu đáp lại, sau đó cô tạm biệt cameraman và đi theo nhân viên công tác kia. Nhưng chưa được hai bước thì đã quay đầu lại nhìn nữ nhân viên đang ngồi phía trước.

Khi các nhân viên nữ biết được trong số họ có "kẻ phản bội", hay nói đúng hơn là khách mời ngồi giữa họ mà họ không hề phát giác thì đã bối rối không thôi.

Vậy mà cô khách mời kia còn quay sang nhìn bọn họ.

Nữ nhân viên nín thở, cô ấy thật sự rất lo lắng.

Sau đó cô ấy chợt thấy cô gái xinh đẹp kia liếm môi dưới và nhẹ giọng hỏi: “Lát nữa đến chỗ cô nhận 5000 NDT sao?”

Nhân viên nữ: “Hả?”

Vưu Cầu Cầu cũng thấy xấu hổ, nhưng cô vẫn phải hỏi trước.

.....

Cô thay bộ quần áo do tổ chương trình chuẩn bị.

Một bộ đồ thể thao màu hồng còn mới khoảng 80%, chắc là đồ dùng lại nhưng may thay nó sạch sẽ và vẫn còn mùi nước giặt.

Trong đoàn chương trình không có chuyên viên trang điểm, nghệ sĩ nếu muốn trang điểm thì phải tự làm lấy. Vưu Cầu Cầu thậm chí còn không quan tâm. Trước khi thay quần áo và bắt đầu ghi hình, cô đột nhiên cảm thấy hơi ngứa ngáy nên đã móc điện thoại ra.

Weiwei đã có 100.000 người theo dõi....fans giả.

Sau khi Vưu Cầu Cầu đổi ID thì cũng chẳng đăng bài. Cô cảm thấy hôm nay mình đang tham gia một buổi biểu diễn, tuy khả năng cao là cô chỉ làm bình hoa nhưng trang phục khá đẹp, cô cũng có thể kiếm chác được chút đỉnh.

Vậy nên cô đã chụp ảnh tự sướng và đăng Weibo.

Khi Vưu Cầu Càu đăng bức ảnh lên, nhịp tim của cô chợt đập nhanh một chút. Cô tự hỏi liệu có thể có một hoặc hai fans thật trong số 100.000 fans giả kia không.

Mười phút trôi qua——

Không một bình luận, không một lượt thích.

Ngay khi Vưu Cầu Cầu định từ bỏ thì chợt có hai bình luận liên tiếp.

Vưu Cầu Cầu nhấp vào.

Đều là shop bán đồ.

Vưu Cầu Cầu: Hahaha.

Cô vừa chọc ổ gà sao?

Sau khi báo cáo từng bình luận, Vưu Cầu Cầu cảm thấy gói tăng fan mà ông chủ mua chắc chắn là gói rẻ nhất.

"Vưu Cầu Cầu, sắp lên sân khấu rồi."

Khi nhân viên tới gọi, cô đã đặt điện thoại xuống và nói: "Tới liền đây."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp