Vưu Cầu Cầu thật sự ý thức được mình béo, vào một buổi sáng nào đó cô mặc quần jean bó sát, trước kia cái quần còn có vẻ thùng thình mà lần này trực tiếp bó sát thân cô.

Vưu Cầu Cầu:???

Thật ra Vưu Cầu Cầu còn chưa tin dù sao cô vẫn luôn duy trì cân nặng khá tốt, khi nhìn vào gương thì cảm giác hình như đúng là tròn hơn, mặt cũng nhiều thịt hơn.

Sau đó Vưu Cầu Cầu đã liên tục nhận được đánh giá của vài cá nhân.

Anh Lý nghệ sĩ xiếc khỉ cùng công ty: “Cầu Cầu, có phải trong phát sóng trực tiếp gần đây ăn rất ngon miệng không, mặt tròn hơn rồi.”

Người xem phát sóng trực tiếp: “Cầu Cầu thật sự giống như một pancake xoài, vừa mềm vừa đáng yêu, mũm mĩm.”

Mặt tròn hơn, pancake xoài, mũm mĩm…

Vừa nghe xong mấy lời này thì Vưu Cầu Cầu đã cảm nhận được cảm giác nguy cơ, nhưng thứ thật sự làm cho cô đau lòng là ôm sự nghi ngờ hỏi cha đang nấu cơm trong phòng bếp.

“Cha, cha thấy con có béo không?”

Cha Vưu đang cầm chảo đáy bằng trên tay, quan sát Vưu Cầu Cầu bằng ánh mắt hiền từ: “Để cha xem… không béo không béo, không béo một chút nào, thon thả lắm.”

Vưu Cầu Cầu vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy có thể là mình quá lo lắng, cha Vưu lại bổ sung thêm một câu: “Như vậy rất tốt, rất đáng mừng, lúc trước giống y như cái cây…”

Trên cơ bản thì phụ huynh đều không muốn để cho con của mình quá gầy.

Vưu Cầu Cầu lập tức muốn phát điên.

Đáng mừng.

Thử hỏi xem có cô gái nào muốn nghe từ hình dung như vậy.

Cuối cùng Vưu Cầu Cầu lựa chọn đứng lên cái cân để đối mặt với bão táp.

Đã lâu rồi cô không tự cân, dù sao có bao nhiêu cân thì cũng đã sớm quen thuộc trong lòng, cô tìm ra một cái cân đã tích tụ rất nhiều bụi bặm nhưng cũng may còn sử dụng được.

Vưu Cầu Cầu lau chùi một cái, nín thở đứng lên.

Trải qua các bước đệm, thật ra Vưu Cầu Cầu cũng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện mình mập lên, dù là như thế nhưng chờ đến khi cô nhìn con số màu đỏ không ngừng tăng lên và con số dừng lại cuối cùng, Vưu Cầu Cầu suýt chút nữa nắm tóc mình.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Sao có thể như vậy được!

Chắc chắn là do quần áo.

Quần áo quá nặng.

Vì thế Vưu Cầu Cầu lại cởi quần áo ra, cuối cùng cho đến khi giống như trứng gà lột xác.

Con số cũng chỉ tượng trưng giảm mấy gram.

Vưu Cầu Cầu: “…”

Tuy rằng bản thân Vưu Cầu Cầu vừa cá mặn vừa không quan tâm việc đời, nhưng từ nhỏ đến lớn đều là một cô bé xinh đẹp, đi ra ngoài thường xuyên bị người ta nói gầy thật gầy.

Lúc ấy Vưu Cầu Cầu cũng không cảm thấy gì, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới mình lại có thể tăng khoảng mười cân trong một tuần ngắn ngủn.

Mười cân!

Chuyện này ai có thể nhịn được chứ!

Ngay cả Vưu Cầu Cầu cũng không thể ngồi yên.

Đợi đến lúc cô mang theo tâm trạng thấp thỏm đi tìm Thịnh Thời Quân, Thịnh Thời Quân đang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ, anh dường như đã sớm có chuẩn bị, trong lúc rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Cầu Cầu đang thò đầu từ khe cửa: “Cô tới rồi à.”

Vưu Cầu Cầu có chút ngạc nhiên: “Giám đốc Thịnh, anh biết tôi sẽ tới đây à.”

Không còn vẻ kiêu ngạo điên cuồng gọi Tiểu Thịnh trong lòng nữa, Vưu Cầu Cầu thành thật gọi giám đốc Thịnh.

Giám đốc Thịnh cẩn thận đánh giá cô một lát rồi nhíu mày lại, trên mặt mang theo sự khiếp sợ không hề che giấu: “Sao cô béo nhiều như vậy?!”

Thật ra anh đã sớm dự đoán được Vưu Cầu Cầu sẽ béo lên, nói giỡn chứ cả ngày chỉ ăn không vận động, ai mà không béo phì, hơn nữa anh đã biết sức mạnh ăn uống của Vưu Cầu Cầu.

Nhưng Thịnh Thời Quân không nghĩ tới Vưu Cầu Cầu lại béo tới mức này.

Vưu Cầu Cầu: Đừng hỏi cô nữa, cô cũng không hiểu vì sao, còn nữa ông chủ mới thật độc miệng, không thể lựa chọn một phương thức uyển chuyển hơn sao?

Thịnh Thời Quân hoàn toàn không uyển chuyển, sau khi hai người mặt đối mặt im lặng một lát, anh không chút nể mặt mà đóng gói Vưu Cầu Cầu đưa tới phòng tập thể thao.

Tất nhiên, tiền đăng ký tập thể thao phải do bản thân Vưu Cầu Cầu bỏ ra.

Vẫn keo kiệt như thường, anh còn nói là phải cho Vưu Cầu Cầu một bài học.

Vưu Cầu Cầu: Cô không tin, đây là đang kiếm cớ mà thôi.

Người đàn ông mặc âu phục giày da đứng trước mặt Vưu Cầu Cầu, còn nói với huấn luyện viên cá nhân: “Không cần nhân từ, hãy mạnh tay lên.”

Vưu Cầu Cầu:???

Làm cái quỷ gì vậy.

Vưu Cầu Cầu không biết vì sao cô phải chịu đựng đau khổ như vậy trong cuộc đời.

Huấn luyện viên cá nhân dạy Vưu Cầu Cầu tập thể hình thoạt nhìn là một chàng trai ấm áp vạm vỡ, nhưng lúc anh ấy sắp xếp nhiệm vụ cho Vưu Cầu Cầu thì thật sự không thấy ấm áp đâu cả.

Chạy chậm chạy nhanh, tập tạ, hít đất, máy đi bộ…

Vưu Cầu Cầu vốn đã không phải là một người thích vận động, đối với cô mà nói thì cuộc sống quan trọng ở chỗ yên tĩnh, có thể ngồi thì không nên đứng, có thể nằm thì không nên ngồi, lúc ấy ở [Dũng cảm tiến về phía trước] Vưu Cầu Cầu cũng cảm thấy mình đã bị tiêu hao hết sức, bị giày vò quá sức.

Như vậy có lẽ hiện tại tương đương gấp năm lần cường độ của [Dũng cảm tiến về phía trước].

“Tôi mệt mỏi quá, có thể nghỉ ngơi một lát không?”

Vưu Cầu Cầu đổ mồ hôi đầy người, lấy ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía huấn luyện viên tập thể hình, tuy rằng hiện tại cô hơi béo nhưng làn da đẹp, ngũ quan đẹp, chỉ là hơi đầy đặn hơn lúc trước một ít, hơn nữa sau khi mũm mĩm hơn thì sự xinh đẹp trên khuôn mặt yếu đi trở nên trong sáng đáng yêu, đúng như lời người xem phát sóng trực tiếp nói, giống một cái pancake mềm mại đàn hồi.

Anh trai huấn luyện viên cá nhân có chút chịu không nổi mà đỏ mặt, nhưng anh ấy do dự một lát vẫn nói.

“Theo lý mà nói thì có thể nghỉ ngơi, nhưng… năm phút chúng ta đã nghỉ ngơi hai lần, vẫn nên luyện thêm đi.”

Vưu Cầu Cầu chịu khổ bị từ chối: QWQ.

Đó hoàn toàn không coi như nghỉ ngơi!

Hơn nữa là cô tiêu tiền mà tiêu tiền thì không phải đại gia sao, vì sao cô lại giống như đàn em vậy.

Giá trị thể lực của Vưu Cầu Cầu hoàn toàn đạt tới giá trị thấp nhất, cô thở hổn hển giống như một con trâu già sắp chết, đỡ eo vẫy tay nói mình không được. ( truyện trên app T Y T )

Con người luôn có trí tuệ to lớn, giống như Vưu Cầu Cầu vậy cũng rất nhanh đã tìm được phương thức làm mình thoải mái.

Nhìn người ngồi trên ghế, chân tượng trưng đạp lên máy chạy bộ, Vưu Cầu Cầu đạp vài cái lên đường băng trên máy chạy bộ, anh trai huấn luyện viên khó hiểu.

Không phải chứ? Còn có thể làm như vậy nữa sao?

Anh ấy tới phòng tập thể thao làm huấn luyện viên cá nhân cũng đã vài năm, tự nhận là cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng thao tác giống như Vưu Cầu Cầu cũng là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy.

Mà Vưu Cầu Cầu còn giải thích với anh trai huấn luyện viên cá nhân đang bối rối: “Tôi thật sự đang chạy bộ.”

Xem đi! Chân cô còn đang chạy đây này!

Tuy rằng như vậy thì chân vẫn rất mệt nhưng ít nhất nửa người trên của Vưu Cầu Cầu đã được giải phóng, cảm giác toàn thân cũng sảng khoái.

Giảm béo cũng giống như thêm cẩu kỷ vào Coca.

Quan trọng nhất là tinh thần, có được phương pháp chiến thắng tinh thần là đã rất giỏi rồi.

Vưu Cầu Cầu vui sướng thuyết phục bản thân, cũng đang vui sướng thuyết phục anh trai huấn luyện viên cá nhân.

Anh trai huấn luyện viên cá nhân nhìn Vưu Cầu Cầu nằm không nhúc nhích trên bóng tập thể hình, cảm thấy mình gặp phải lá chắn đầu tiên trong kiếp sống sự nghiệp.

Quan trọng là anh ấy cũng rất phục Vưu Cầu Cầu vậy mà lại có thể giữ thăng bằng, còn không té ngã.

Vẫn là Thịnh Thời Quân tới đây cứu vớt anh trai huấn luyện viên cá nhân, lúc anh tới đây thì anh trai huấn luyện viên cá nhân quả thực như là chim non nhìn thấy mẹ.

Thịnh Thời Quân gật đầu với anh ấy, bảo anh ấy có thể đi xem các học viên còn lại, sau đó tự mình đứng bên cạnh Vưu Cầu Cầu và quả bóng.

Bởi vì Vưu Cầu Cầu nằm ngửa trên bóng tập thể hình cho nên đầu hướng xuống dưới, có thể nhìn thấy giày thể thao và ống quần thể thao.

“Giám đốc Thịnh, anh cũng tới tập thể hình à.”

Vưu Cầu Cầu nhìn thấy Thịnh Thời Quân thì theo bản năng chột dạ giống như đã làm sai chuyện bị bắt gặp, nhưng ngay sau đó cô lại tìm ra lý do hợp tình hợp lý, cô không có làm sai cái gì, cô vẫn ổn mà.

Thịnh Thời Quân: “Cô làm như vậy sẽ không bị ứ máu não chứ?”

Vưu Cầu Cầu: “Không sao.”

Thịnh Thời Quân: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói xong chính anh đã trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.

Sàn nhà của phòng tập thể thao rất sạch sẽ, Vưu Cầu Cầu vốn đã chuẩn bị tâm lý có lẽ mình sẽ chào đón một trận quát lớn, không ngờ sếp Thịnh lại bình tĩnh như vậy.

Thật ra cô nằm lâu cũng mệt mỏi, dù sao đây là nằm trên một quả bóng mà không phải ở trên giường, chỉ là vì nhấn mạnh mình thật sự không có chơi đùa, có nỗ lực tập thể hình.

Mà hiện tại nếu ông chủ cũng đã nói như vậy, Vưu Cầu Cầu tất nhiên cũng sẽ không làm khó bản thân, vui vẻ đứng dậy từ trên quả bóng tập thể hình, cũng học bộ dạng khoanh chân ngồi xuống của đối phương.

“Cô có sợ gì không?”

Thịnh Thời Quân muốn trò chuyện với cô, từ biểu cảm tới lời nói cũng rất tùy ý.

Vưu Cầu Cầu: “Hả?”

Trong chốc lát cô còn chưa biết phải trả lời thế nào.

“Ví dụ như động vật, có sợ động vật nào hay không.”

Thịnh Thời Quân thu nhỏ phạm vi lại.

Lúc này Vưu Cầu Cầu đã có thể trả lời: “Tôi sợ chó.”

“Mặc kệ là chó lớn hay là chó con, tôi đều rất sợ.”

Vưu Cầu Cầu thật sự sợ chó, rất nhiều người đều thích chó, cô nhìn xem vẫn được nhưng tuyệt đối đừng để cho cô tiếp xúc gần gũi, cô sợ chó cắn mình.

Hơn nữa khi còn nhỏ Vưu Cầu Cầu tới nhà hàng xóm chơi, nhà hàng xóm có một con Teddy nhỏ đột nhiên ôm lấy chân cô, bắt đầu điên cuồng nhảy lên.

Sau khi Vưu Cầu Cầu biết điều đó có ý nghĩa gì, lại càng không vứt đi được bóng ma trong tuổi thơ.

Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình cũng không thể chỉ châm chọc sếp Thịnh không tốt, thật ra sếp Thịnh cũng rất tốt, giống như hiện tại anh đang tìm hiểu sở thích hay không thích của nhân viên.

Tất nhiên rất nhanh Vưu Cầu Cầu cảm thấy mình vẫn là quá ngây thơ rồi.

Thịnh Thời Quân trầm ngâm gật đầu: “Vậy đến lúc đó tôi hỏi ý kiến của nhân viên ở phòng tập thể thao xem có thể mang theo một con chó vào không, nếu cô không nghe lời, lười biếng, vậy thì để cho con chó đuổi theo sau cô.”

Vưu Cầu Cầu:???

Khuôn mặt vốn còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lấy mắt thường có thể thấy được trực tiếp sụp đổ.

Nhân viên phòng tập thể thao có thể để cho Thịnh Thời Quân mang chó vào không thì Vưu Cầu Cầu còn không biết, nhưng sếp Thịnh trước mặt là chó thật.

Phát sóng trực tiếp ăn uống của Vưu Cầu Cầu phải ngừng, cô không thể chịu đựng mình béo phì, một tuần tăng mười cân, chuyện này nếu tiếp tục thêm một năm…

Vậy còn có thể gặp ai nữa không?

Có người xem trung thành của phòng phát sóng trực tiếp hỏi Vưu Cầu Cầu trên Weibo sao không làm phát sóng trực tiếp nữa, Vưu Cầu Cầu lập tức đã đăng Weibo.

Tất nhiên là bỏ qua chuyện mình béo lên, chỉ nói công việc tương đối bận rộn(cũng không phải), tạm thời không có thời gian phát sóng trực tiếp.

Nhưng mà Vưu Cầu Cầu không nghĩ tới mình bị phá đám nhanh như vậy.

[Cầu Cầu không bận đâu, rõ ràng là cô ấy tới phòng tập thể thao! Chắc là gần đây làm phát sóng trực tiếp ăn uống rồi béo lên, tôi thấy cô ấy ngâm mình ở phòng tập thể thao gần như cả ngày, có ảnh nữa này!]

Bạn trên mạng đăng kèm theo vài tấm ảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play