Trước năm mười bảy tuổi, Hứa Trạch Dao tên là Hứa Hiểu.
Thật ra ban đầu cũng không phải là “Hiểu”, mà là “Tiểu”, nghe người ta nói rằng lúc nhập hộ khẩu, nhân viên đăng ký hộ khẩu cảm thấy quá qua loa nên đã tốt bụng đề nghị thay đổi.
Ngược về ký ức lâu nhất là, mẹ anh nằm trên giường bệnh triền miên không thèm quan tâm đến anh, nhưng bố anh thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn anh, khi anh vui vẻ nhảy lên người ông thì lập tức bị ông đá ra.
Đó là một cú đá thật sự, cơ thể nhỏ bé mềm mại và non nớt của đứa trẻ bị chân của người trưởng thành vô ý dùng sức sẽ để lại vết bầm tím rất lâu, nhưng nó không nhớ lâu và lần sau nhìn thấy thì vẫn sẽ muốn nhào tới.
Phải đến khi nỗi đau quá nặng, nó mới bàng hoàng nhận ra mình bị ghét bỏ.
Không lâu sau, mẹ đi và không bao giờ quay lại nữa. Bố vừa khóc vừa nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng, khi quay lại nhìn anh, ánh mắt của ông càng trở nên tàn nhẫn hơn. Lúc anh bị đuổi đánh, anh chui xuống núp dưới gầm bàn, đôi mắt mở to vì sợ hãi, không dám rên lên.
Sau đó anh không còn bị đánh nữa, anh như thể bị bỏ rơi lại một mình trong ngôi biệt thự rộng lớn, chỉ có bảo mẫu câm mỗi ngày nấu cơm cho anh để anh không bị chết đói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play