Sáng thứ hai, Phương Cẩm Niên đi căn tin mua đồ ăn sáng, vừa lúc gặp Khương Hiểu Mạn.

Bởi vì trận tai nạn xe cộ cuối tuần kia, hai người vốn quen biết sơ sơ đột nhiên có mối quan hệ sinh tử, quan hệ trở nên thân thiết hơn trước.

Giọng Khương Hiểu Mạn tràn đầy cảm giác may mắn và sợ hãi: "Cẩm Niên, hôm qua tớ xem camera hành trình mới phát hiện lúc xảy ra tai nạn xe cộ thì cửa kính xe bên cạnh cậu bị đụng vỡ! Có một mảnh thủy tinh vừa nhọn vừa dài suýt chút nữa đâm thủng cổ tay của cậu! May mắn vị trí cậu ngồi lúc đó tương đối khéo..."

Cô ấy nói xong, còn khoa tay múa chân tạo thành hình dạng thủy tinh sắc bén.

Phương Cẩm Niên vô thức sờ lên chỗ cổ tay.

Thì ra là bị thủy tinh đâm thủng cổ tay, khó trách lại chảy nhiều máu như vậy, cảm giác lại đau đớn như vậy.

May mắn cô trói định với hệ thống buff máu!

Nếu không, hiện tại chính là một cô hồn dã quỷ không biết bay ở nơi nào.

Khương Hiểu Mạn nhìn thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, cho rằng lời mình nói hù dọa cô, không tiếp tục hình dung tình huống nguy hiểm lúc đó nữa, kịp thời chuyển đề tài này: "Đều nói đại nạn không chết sau này sẽ gặp may mắn, bọn mình hẹn thời gian đi tới miếu bái bai xui xẻo, thuận tiện gia tăng may mắn sau này nhó!"

Phương Cẩm Niên không tin những thứ này, nhưng Khương Hiểu Mạn muốn đi, đi cùng cô ấy một chuyến cũng không có gì, đang muốn trả lời có thể đi cùng cô ấy, trong đầu vang lên âm thanh điện tử của hệ thống.

[ Ký chủ ký chủ! Tôi kiến nghị các bạn đi chùa Văn Chiêu, nơi đó linh nhất! ]

Phương Cẩm Niên có chút ngoài ý muốn: [Không phải cậu ngủ đông rồi sao?]

Hệ thống hùng hồn nói: [Đã nói là thỉnh thoảng ngủ đông, hiện tại đúng lúc là trạng thái ‘tỉnh’. Dù sao đi chùa Văn Chiêu là được rồi!]

Phương Cẩm Niên nhờ hệ thống tăng buff mà nhặt về một cái mạng, đối với đề nghị của hệ thống không có ý kiến gì, cô trả lời Khương Hiểu Mạn: "Có thể a, chúng ta đi chùa Văn Chiêu được không?"

Khương Hiểu Mạn nở nụ cười: "Xem nhân duyên của chùa Văn Chiêu là nổi danh nhất, tạm biệt xui xẻo còn thuận tiện cầu nhân duyên, đúng là một công đôi việc. Không nghĩ tới, cậu nhìn im lặng hướng nội vậy mà còn chú ý tới miếu nhân duyên ở thành phố D."

Phương Cẩm Niên:……?

Cô vội vàng phản phác cho bản thân: "Tớ không phải! Tớ không có!

Khương Hiểu Mạn mới không tin: "Cậu không chú ý, sao cậu biết chùa Văn Chiêu?”

Phương Cẩm Niên nhất thời cứng họng nghẹn lời.

Nếu không phải là hệ thống đề nghị, ai biết chùa Văn Chiêu cái nơi cầu nhân duyên a!

Khương Hiểu Mạn cười trêu chọc: "Muốn cầu nhân duyên không có gì mất mặt, mùa xuân mà, tớ hiểu tớ hiểu.”

Phương Cẩm Niên:……

[Hệ thống, cậu ra đây! Cậu nói xem, cậu cố ý phải không! ]

Hệ thống không trả lời, cô nhấn điện thoại di động, bảng tin nhắn lại hiển thị đang ngủ đông.

Xem ra, thật sự là cố ý.

Thật tốt, hệ thống buff máu để cô đi chùa miếu cầu duyên làm gì? Việc cấp bách của cô không phải là mau chóng kết bạn với Nguyên Gia Viêm sao?

·

5 giờ 40 phút chiều, cách giờ tan học còn 5 phút.

Di động của Phương Cẩm Niên rung lên, là bạn cùng phòng Thẩm Miên nhắn tin.

Thẩm Miên là bạn cùng phòng của Phương Cẩm Niên, hai người vừa gặp đã thân ngay, sau khi ở chung nửa học kỳ quan hệ tốt hơn, bình thường thường hẹn nhau đi căn tin ăn cơm hoặc đi thư viện học tập.

[Thẩm Miên: Cùng ăn cơm tối, sau đó đến thư viện làm bài tập nha.]

[ Phương Cẩm Niên: Không được, sau khi tan học tớ có chuyện, hôm nay không thể đi với cậu. ]

Phương Cẩm Niên hiện tại chỉ có 3 ngày tuổi thọ, dưới tiền đề cái mạng nhỏ khó lo, học tập gì cũng phải lùi về phía sau. Cô nhớ rõ trong thời gian biểu Nguyên Gia Viêm sẽ đến sân bóng rổ chơi, cơ hội tăng HP như vậy cô tuyệt đối không thể bỏ qua.

Phương Cẩm Niên vừa giảng bài, liền thu thập xong cặp sách đi học viện thể dục. Lúc đi qua siêu thị trường học, cô mua một chai nước khoáng.

Nam sinh chơi bóng rổ xong, luôn phải uống nước, nói không chừng cô có thể mượn cơ hội đưa nước để quen biết thuốc buff máu Nguyên Gia Viêm.

Phương Cẩm Niên nghĩ rất hay, kết quả vừa đến sân bóng rổ cô liền trợn tròn mắt.

Gần sân bóng rổ có rất nhiều nữ sinh, trong tay hoặc trong túi các cô đều nhét nước, nước khoáng là thường thấy nhất, ngoài ra còn có các loại đồ uống thể thao. Mấy nữ sinh đứng ở chỗ nghỉ ngơi của cầu thủ trong tay còn cầm khăn lông mới tinh chưa tháo bao bì.

Phương Cẩm Niên tới coi như sớm, cô tìm một chỗ thuận tiện quan sát ngồi, chính là ngồi xuống mấy phút ngắn ngủi này, cô lại nhìn thấy càng nhiều nữ sinh mang theo càng nhiều nước tiến vào sân bóng rổ.

Phương Cẩm Niên không nhịn được nói thầm: "Xem ra, đưa nước không phải là cách tốt để quen Nguyên Gia Viêm.”

Lúc cô nói thầm, bên ngoài sân bóng rổ cách một tầng lưới sắt vừa vặn đi qua hai nam sinh đội mũ lưỡi trai, vành nón ép rất thấp, chặn mặt mày hai người.

Người luôn mẫn cảm với tên của mình, Nguyên Gia Viêm nghe thấy có người nhắc tới mình, vô thức nghiêng đầu nhìn, phát hiện người trong tay cầm nước khoáng giống như đại quân đưa nước, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Hồ Thừa cũng nghe được tiếng nói thầm kia, cậu ta khoác vai Nguyên Gia Viêm, hạ giọng trêu chọc cậu: "Anh Viêm, nhân khí của anh so với học kỳ trước còn vượng hơn a, mới thứ hai đã có nhiều người đưa nước cho anh như vậy, lại có người muốn mượn đưa nước quen biết anh, anh có cho cơ hội này không a?”

Đang lúc cậu ta trêu chọc, chợt nghe nữ sinh lại lần nữa thì thầm: "Mua nước cũng không tặng được, không uống cũng lãng phí, thôi thì vẫn là mình uống."

Nữ sinh hành động nhanh chóng, vừa nói thầm xong liền mở nắp chai uống hai ngụm lớn.

Hồ Thừa trực tiếp nghẹn lại: "Người này thật sự là tới đưa nước? Anh Viêm, anh không nổi tiếng nữa à, nước còn chưa đưa đến trên tay anh đã mất tăm rồi."

Nguyên Gia Viêm khẽ cười một tiếng, cậu nhìn nữ sinh nhiều hơn hai lần, đè thấp vành nón trực tiếp đi lên phía trước: "Đi thôi."

Phương Cẩm Niên cũng không biết đoạn nhạc đệm này, sau khi uống nước giải khát, cô lấy điện thoại di động ra, vừa học từ vựng, vừa chờ người chơi bóng vào sân.

Đợi khoảng mười phút, các nam sinh cao lớn thay xong quần áo cầu thủ vào sân, người đi đầu được mọi người vây quanh là Nguyên Gia Viêm.

Nguyên Gia Viêm cùng các đồng đội cười cười nói nói thoạt nhìn không lãnh khốc vô tình như trong ảnh, bên môi mang theo vài phần ý cười, thoạt nhìn thậm chí có vài phần đẹp trai như ánh mặt trời. Chỉ là, khi ánh mắt của hắn dời khỏi người đồng đội, cái loại cảm giác lãnh khốc vô tình này lại ngóc đầu trở lại.

Phương Cẩm Niên đang quan sát Nguyên Gia Viêm, bả vai đột nhiên bị người vỗ vỗ, cô nhìn lại, là Thẩm Miên.

Phương Cẩm Niên: "Thẩm Miên? Sao cậu lại ở đây?”

Thẩm Miên: "Tôi đi siêu thị mua đồ ăn, nhìn thấy bên sân bóng rổ có một bóng lưng rất giống đồng chí nên mới đến xem, không nghĩ tới thật sự là đồng chí. Tôi chả hiểu sao đồng chí lại đột nhiên không học tập, thì ra là nam yêu tinh chơi bóng rổ câu đi hồn của đồng chí rồi."

Phương Cẩm Niên: "Ít xem tiểu thuyết máu chó đi, ai cũng không thể câu hồn của tớ, tớ chỉ đơn thuần tới thưởng thức bóng rổ."

Thẩm Miên ngồi bên cạnh Phương Cẩm Niên, ánh mắt đảo qua đám nam sinh mặc đồng phục trên sân, "Ồ, vậy cậu thích cầu thủ số mấy?"

Phương Cẩm Niên: "Người đẹp trai nhất.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play