1
Mẫu thân của ta là cung nữ trong cung, sau một ngày được Hoàng đế Triệu Duệ sủng hạnh đã mang thai ta.
Khi còn nằm trong bụng, ta thường nghe thấy mẫu thân vuốt ve ta nói, “Nhi tử ngoan, nhất định con phải được sinh ra thật tốt, tương lai sau này của mẫu thân còn phải dựa vào con…”
Ta nghĩ, ta đã khiến bà thất vọng rồi.
Quả nhiên, sau khi ta được hạ sinh, bà đỡ hô to “Là tiểu công chúa, chúc mừng tiểu chủ!”, sau đó mẫu thân chưa từng tới thăm ta một lần nào nữa.
Bà không có gia thế, không có thân phận, cả đời chỉ có một cơ hội này để sinh ra hoàng tử làm căn cơ về sau, sự xuất hiện của ta thậm chí có thể khiến bà sinh ra hận ý.
Từ đó về sau, ta bắt đầu sống những ngày tháng Phụ hoàng không yêu mẫu thân không thương.
Sau khi sinh ra ta, mẫu thân được Hoàng thượng sắc phong thành Thu Tiệp dư.
Nếu ta là bà, nhất định sẽ không ngốc như vậy. Cho dù chỉ là Công chúa nhưng cũng là cốt nhục của Hoàng thất, là người bà nên yêu thương chăm sóc mới phải.
Thật là hồ đồ.
Y phục của ta chỉ tốt hơn y phục của cung nữ một chút, mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, mỗi bữa có hai món một canh, cả tuần chỉ được ăn thịt hai bữa.
Người trong phủ Nội vụ đều là cây cỏ đầu tường đung đưa theo gió, một Công chúa từ khi sinh ra còn chưa được Hoàng thượng liếc mắt một cái như ta, không cần nghĩ cũng biết sẽ không được sủng ái, đương nhiên không cần nịnh nọt lấy lòng.
Mà ta cũng vui vẻ với cuộc sống bị người đời lạnh nhạt ấy, hi vọng có thể bình yên trải qua cuộc đời này.
Không ngờ, tất cả mọi chuyện đều thay đổi vào ngày sinh thần sáu tuổi của ta.
2
Sinh thần hàng năm, chưa từng có ai tổ chức cho ta một bữa tiệc tử tế.
Nhưng ta có một nha hoàn tên là Ngọc Bích, vào ngày này, nàng sẽ lén tới Ngự hoa viên bẻ một cành hoa về cho ta, coi như là quà sinh nhật.
Mà mẫu thân của ta, hàng năm đến ngày này sẽ nằm trên giường rơi nước mắt vì tiếc nuối nhi tử chưa từng tồn tại của bà.
Thật buồn cười.
Đây chính mà minh chứng cụ thể nhất cho sự quan trọng của việc phổ cập giáo dục.
Hôm ấy, ta cùng Ngọc Bích đi tới Ngự hoa viên, Ngọc Bích hái hoa cho ta, mà ta nằm trên đá nhắm mắt miên man suy nghĩ.
[Nếu những ngày tháng sau này có thể như vậy cũng không tệ lắm, yên bình đạm mạc, không ai chú ý. Giống như một con kiến, ai cũng có thể giẫm nát, nhưng không ai lại muốn phí công sức mà cố ý giẫm.]
[Không biết đời này còn có thể nhìn thấy Phụ hoàng hay không, trước năm tuổi ta còn quá nhỏ nên không được tổ chức thịnh yến, năm nay sáu tuổi rồi, không biết người có nhớ ta nữa không, ha ha.]
[Ai nha, nếu hôm nay ta có thể ăn bánh đậu xanh thì tốt quá.]
Gió nhẹ thoảng qua, ta còn đang thoải mái hưởng thụ, chợt thấy góc áo bị người kéo nhẹ.
Ta mở mắt, nhìn thấy một tiểu thái giám đang đứng trước mặt mình. Mà vừa ngẩng đầu lên, phát hiện một nam nhân tuấn lãng khoảng chừng ba mươi tuổi vận một thân hoàng bào đang nghi hoặc nhìn ta.
[Nam nhân có thể ra vào hậu cung, có một đám thái giám cung nữ đi theo, còn mặc hoàng bào, nhất định chính là vị cha tiện nghi kia của ta, xong đời rồi.]
(*) Cha tiện nghi: Cha từ trên trời rơi xuống:)))
Biểu tình của người trước mặt từ nghi hoặc chuyển thành ngạc nhiên.
[Ông ấy kinh ngạc cái gì, kinh ngạc vì mình còn một nữ nhi chưa từng gặp mặt sao, ha ha.]
Vị cha tiện nghi kia lắc đầu, mở miệng nói, “Ngươi, lại đây.”
Ta cẩn thận tiến đến, hai tay căng thẳng túm chặt góc áo.
Sau khi tới gần, ta bị thánh nhan của Hoàng thượng làm cho hai mắt suýt mù.
[Đẹp quá! Quả nhiên chỉ dựa vào nhan sắc của mẫu thân sao có thể sinh ra tiểu mỹ nhân trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa như ta!]
Hoàng thượng đột nhiên cười thành tiếng, nắm lấy tay ta, “Ngươi là ai?”
[Xem đi, tra nam, ngay cả nữ nhi của mình cũng không biết, hừ!]
“Phụ hoàng… Nhi nữ là Lục Công chúa Triệu Đường Đường.”
Hoàng thượng nhướn này, hỏi tiếp, “Lục Công chúa sao… Hôm nay là sinh thần của con?”
Ta giật mình hoảng sợ!
Lão thái giám theo sau Hoàng thượng cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ sợ sau này những cây cỏ trong phủ Nội vụ phải đổi hướng theo chiều gió mới rồi.
[Sao ông ấy biết được? Chẳng lẽ Hoàng thượng đều có trí nhớ phi thường sao?]
Hoàng thượng nheo mắt lại, khóe miệng vẫn loan loan ý cười, chỉ có ta càng nhìn càng lo sợ.
[Vì sao ông ấy vẫn cười, ta buồn cười lắm hay sao a a a a a!!!]
“Nếu là sinh thần sáu tuổi, vì sao trong cung chưa báo tiệc?”
[Lại còn biết ta sáu tuổi… Không lẽ vị cha tiện nghi này vẫn luôn âm thầm lưu ý ta? Nhưng mà tiệc sinh thần sao… Cơm còn không đủ ăn, đám cẩu nô tài ở phủ Nội vụ sao có thể tổ chức tiệc sinh thần cho ta chứ? Đúng là người giàu có không hiểu kẻ ăn xin, còn hỏi sao không ăn thịt!]
Hoàng thượng cau mày, hạ nhân phía sau đều vội vàng quỳ sụp xuống.
[Quỳ hay không, có quỳ hay không đây?! Thôi, tốt nhất vẫn nên quỳ xuống! A?! Cha tiện nghi đang làm gì vậy?]
Ta vừa cong gối định quỳ xuống, Hoàng thượng đã vươn tay bế ta lên, thậm chí còn xoa đầu ta vô cùng thuần thục nữa!
[Ngày lành tháng tốt của ta rốt cuộc tới rồi hay sao?! Không lẽ vị cha tiện nghi này vừa gặp ta đã động lòng với dáng vẻ đáng yêu vô đối của ta?!]
Bàn tay đang xoa đầu ta hơi khựng lại, vị cha tiện nghi ho khan một miếng, mở miệng nói, “Hồi điện Văn Đức, chuẩn bị yến tiệc.” Sau đó nói thêm, “Chuẩn bị nhiều điểm tâm một chút.”
Oa!
Ta vui vẻ lắc lắc chân!
3
Cha tiện nghi ôm ta một đường tới điện Văn Đức.
Trên bàn bày không ít cao lương mỹ vị, ta vừa nhìn đã chảy nước miếng ròng ròng.
Một chiếc khăn tay giúp ta lau đi vệt nước trên cằm, lúc này ta mới định thần trở lại.
Hoàng thượng đặt ta trên ghế, mà nội thị Trần Lương Phụ đang giúp ta lau tay.
[Trời ạ, Trần Lương Phụ lau tay cho ta!!! Ta đang bay trên trời sao?!]
Đây chính là nội thị được Hoàng thượng tín nhiệm nhất!
Hoàng thượng ho khan một tiếng, nhận lấy khăn đích thân lau tay cho ta.
[A a a a a!!! Phụ hoàng!!!] Ta kích động đến nhất thời thất ngữ.
Hoàng thượng đột nhiên bật cười, ta nghi hoặc lén nhìn người.
[Hoàng thượng quả thật rất giống lời đồn, hỉ nộ vô thường.]
“Mau nếm thử xem, hương vị không tệ.”
Cuối cùng cũng nghe được những lời này, ta nhanh chóng cầm một khối điểm tâm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng thượng và Trần Lương Phụ mà nhét hết vào “khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn”.
“Từ từ thôi, không ai tranh với con cả.”
Ta gật gật đầu, tốc độ ăn lại không chậm đi chút nào. Ta vốn chính là một người hảo ngọt, không được ăn đồ ngọt sẽ ủ rũ cả ngày. Mãi mới được ăn nhiều điểm tâm như vậy, ta không ăn sạch vụn bánh trên đĩa đã là rất tôn trọng người cha tiện lợi này rồi.
[Không biết lát nữa có được gói lại mang về không, haiz, ăn xong bữa này rồi, không biết tới khi nào mới có dịp tiếp theo!]
Hoàng thượng nhíu mày, thấp giọng nói với Trần Lương Phụ mấy câu, Trần Lương Phụ lập tức khom người lui xuống.
Ta ăn một hồi, phát hiện Hoàng thượng không có ý định đụng đũa, đành nén đau lòng gắp khối quế hoa cao mà ta cảm thấy ngon miệng nhất đặt vào bát của người.
[Khối quế hoa cao cuối cùng, vĩnh biệt ngươi! Oa oa!]
Hoàng thượng hình như đang nhịn cười, dùng đôi tay cao quý của người bẻ khối quế hoa cao thành hai nửa, một nửa nhét vào miệng ta, “Ăn xong nửa khối này không nên ăn thêm nữa, không tốt cho bụng nhỏ.” Nói xong liền tự mình ăn nốt nửa khối còn lại.
Mặc dù ta không muốn, nhưng biết người nói không sai, cẩn thận nhai nuốt nốt nửa khối quế hoa cao liền ngoan ngoãn ngồi yên.
Hoàng thượng có vẻ rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của ta, “Hôm nay là sinh thần của con, muốn được tặng món quà gì?”
Ánh mắt ta sáng rực lên, trong lòng vui đến nở hoa, nhưng vẫn kiên trì không dám nói, “Được dùng thiện cùng Phụ hoàng đã là món quà lớn nhất của nữ nhi rồi.”
[Ngân lượng! Vàng bạc châu báu!]
“Nếu có thể, con chỉ mong có thể ở bên Phụ hoàng nhiều hơn.”
[Đừng! Ngàn vạn lần đừng! Ban nhiều vàng bạc là được! Con sẽ không trách người bỏ bê nhi nữ!]
Ánh mắt Hoàng thượng dần trở nên sắc bén, “Được, trẫm sẽ cố gắng ở bên con nhiều hơn.”
Cõi lòng ta sụp đổ, nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ kinh hỉ, “Tạ ơn Phụ hoàng!”
[Ta không muốn nói thêm gì cả!!!]
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, ta giật thót một cái, “Quyết định như vậy đi, trẫm chắc chắn sẽ thường xuyên tới thăm con.”
[Đừng mà! Như vậy sao ta có thể làm cá mặn được nữa đây!!!]
(*) Cá mặn: Lười biếng, không có ước mơ, sống bạc nhược
Ta còn đang kêu rên thảm thiết trong lòng, Trần Lương Phụ đã mang theo một cái tráp trở lại, “Lục Công chúa, đây là điểm tâm Hoàng thượng cố ý phân phó nô tài chuẩn bị cho người.”
Ta vui vẻ nhận lấy, như vậy cũng không tệ lắm!
“Hôm nay không thể ăn thêm nữa.”
“Nữ nhi hiểu rồi ạ!” Ta vui vẻ đáp lời, chờ người cha tiện lợi cho ta lui xuống.
Nhưng tới tận khi cung nữ thu dọn xong bàn tiệc, Hoàng thượng đi tới bên án thư, cũng không hề nói cho ta lui xuống!
Ta không chịu nổi nữa đành phải liếc nhìn Trần Lương Phụ một cái, sau đó lén lút tụt xuống ghế, chuẩn bị ôm cái tráp chạy trốn.
“Đi đâu?”
Toàn thân ta cứng đờ.
“Phụ hoàng còn bận chuyện triều chính, nữ nhi không dám làm phiền người nữa, xin phép cáo lui.”
Hoàng thượng mỉm cười, “Con đúng là rất ngoan. Được rồi, về đi.”
[Hoan hô!]
Hoàng thượng đau đầu xoa xoa mi tâm.
Sau khi ta rời đi, người mới cất tiếng hỏi Trần Lương Phụ, “Mau đi tìm hiểu cho trẫm, cá mặn là loại cá gì!”
4
Ta không biết Hậu cung chuẩn bị sẽ có sóng gió thế nào, vui vẻ ôm cái tráp trở về Tất Hòa cung.
Vừa trở về không lâu, mẫu thân đã phái thị nữ Như Ý tới tìm ta, lệnh cho ta đến gặp bà.
Trực giác cho ta biết, lại sắp có chuyện.
Ta sai Ngọc Bích cất tráp đi, cùng nàng đến cung điện của mẫu thân.
Sau khi vào điện, ta thản nhiên ngồi xuống tháp, hỏi, “Tiệp dư nương nương gọi bổn công chúa tới đây là có chuyện gì?”
(*) Đoạn này ở bản gốc Đường Đường gọi Tiệp dư là tỷ tỷ, Giai không hiểu lắm vì sao lại gọi nương của mình là tỷ tỷ. Có thể là theo bối phận cùng là tiểu chủ trong hậu cung nên xưng hô như vậy?
Mẫu thân rất bất mãn với hành động tùy ý của ta, nhíu mi hỏi, “Công chúa vừa đi gặp Hoàng thượng?”
Ta gật đầu, trong lòng hiểu rõ, bà ấy đang hy vọng có thể sinh ra thêm một vị hoàng tử nữa.
Ta và bà ấy nhìn nhau, cùng không nói chuyện.
Thật lâu sau, bà ấy mới lên tiếng, “Hẳn con cũng biết, vì sinh hạ con, mẫu thân mất đi một nhi tử.”
Ta suýt bật cười.
Hiện tại ta đã sáu tuổi, có thể có biệt viện riêng, không cần kiêng dè giữ lễ nhiều như trước đây nữa, “Tiệp dư nói đùa, bổn công chúa xuất hiện trong bụng người từ đầu, mong Tiệp dư đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Nương nắm chặt khăn tay, ngón tay thon dài run run chỉ về phía ta, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta ngỗ nghịch với bà, “Con! Sao con có thể vô lễ như vậy! Tới đây cho ta!”
Nói xong, bà tiến lên vài bước túm lấy tay ta ép ta quỳ trên mặt đất. Mà ta lúc này đang phải quỳ xuống trước một bài vị.
Ta ngây người, gan của người phụ nữ này thật lớn, dám bày bài vị trong cung!
Không được, ta không thể để bà ấy phá hỏng cuộc sống cá mặn sau này!
Phải mau nghĩ cách thoát thân mới được.
“Con vừa nói gì?! Mau xin lỗi nó!”
“Nó” là ai, không cần nói cũng biết, đây nhất định là vị Hoàng tử mà Thu Tiệp dư đã luôn mong chờ.
Đây rõ ràng là bắt nạt ta tuổi nhỏ sức yếu, ta vùng mạnh một cái, làm bộ như quỳ không vững, thuận thế hất tấm bài vị kia đi.
Hừ, còn muốn ta quỳ, không có cửa đâu!
“Không! Nghiệt chủng! Sao ngươi dám làm như vậy? Ngươi dám giết nó lần thứ hai…” Bà chưa kịp kêu thét xong đã hôn mê bất tỉnh trong tiếng hô sợ hãi của Như Ý.
Ta bình tĩnh đứng dậy, người này rõ ràng mắc bệnh không nhẹ.
“Ngọc Bích, truyền thái y tới chẩn bệnh cho Tiệp dư nương nương, xem người có mắc bệnh gì không.” Nói xong, ta xoay người trở về tẩm cung.
Cuộc sống của ta là do ta chọn, người khác không có quyền phá vỡ, kể cả vị mẫu thân có ơn sinh thành nhưng không có công dưỡng dục này của ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT