16

Trương Cầm không biết uống nhầm thuốc gì, bà ta vậy mà thay đổi chiến lược.

Bà ta không yêu cầu Tống Tương Tương sắp xếp công việc cho Trương Diệu Tông mà chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho Tống Tương Tương để hỏi thăm cô ấy.

Thỉnh thoảng còn mang một số đặc sản địa phương đến thăm Tống Tương Tương, hoặc mang theo một số quần áo trẻ con tự may cho tôi mặc, tuy xấu nhưng lại khá thoải mái, dù sao cũng không còn nhắc một từ đến Trương Diệu Tông nữa.

Tống Tương Tương cũng đối với bà ta dịu dàng hơn rất nhiều, khi đi mua đồ cho mẹ Tống cũng sẽ mua thêm cho Trương Cầm một bộ.

17

Nửa năm trôi qua trong chớp mắt, nam chính Tống Dã chỉ tập trung vào sự nghiệp và nữ chính Trịnh Tiêu Ỷ cuối cùng cũng đã đính hôn.

Lễ đính hôn hạy tiệc kết hôn của Tống Tương Tương khi cưới nam thứ tôi cũng không được nhìn thấy, nhưng quy mô tiệc đính hôn của Tống Dã quả thật không nhỏ.

Khách sạn năm sao đặt nguyên cả một tầng, tiệc buffet tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, ngay cả một con sò biển nho nhỏ cũng là hàng đặt trước.

Không thể không nói, nam chính cùng nữ chính đứng chung một chỗ thật đúng là rất đẹp đôi.

Bởi vì tôi vẫn còn là một tiểu bảo bảo chỉ một tuổi rưỡi, nên Tống Tương Tương không cho tôi ăn quá nhiều đồ ăn tại bữa tiệc.

Tôi nhân lúc cô ấy nghe điện thoại liền lén lấy một con hàu biển ăn, thật sự rất ngon nha.

Nhưng không nghĩ tới lúc Tống Tương Tương trở về thì nổi giận đùng đùng, giống như người vừa rồi nói chuyện trong điện thoại làm cho cô ấy vô cùng tức giận.

Người nhà họ Tống đang bận nói chuyện với khách, Trương Cầm thấy sắc mặt cô ấy không tốt vội vàng tiến lên hỏi cô ấy làm sao vậy.

“Mạnh Nhiên nói hắn không có thời gian tới.” Tống Tương Tương tức giận nói.

"Sao có thể không tới? Tiệc đính hôn này đối với nó là cơ hội tốt để kết giao, nó có chuyện gì quan trọng khác sao?"

Trương Cầm một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô ấy, một bên giả vờ an ủi nhưng thực chất là đang châm thêm ngòi ly gián.

“Con cũng biết đấy, một giáo sư đại học sẽ được lợi ích gì khi đến tham dự bữa tiệc nhiều doanh nhân thành công như này chứ?”

Nhưng Tống Tương Tương lúc này cũng không hề suy nghĩ nhiều, cô ấy liên tục phàn nàn: “Anh ấy đang đi công tác không về được, nói ngày mai có một hội thảo nghiên cứu rất quan trọng.”

18

Lý Mạnh Nhiên là một nam thứ rất chuẩn mực trong sách, bề ngoài hiền lành, tốt bụng, khiêm tốn và dịu dàng.

Vì không thể đến dự tiệc đính hôn tối nay nên anh ấy cũng đã đích thân gọi điện cho Tống Dã để xin lỗi và tặng quà cho anh.

Nghi lễ cũng đã xong, nhưng Tống Tương Tương chỉ cảm thấy chuyện Lý Mạnh Nhiên không xuất hiện chính là một cái tát thẳng vào mặt cô ấy.

Trương Cầm vẫn đang châm ngòi: "Người đàn ông này của con phải quản nhiều hơn. Con phải giữ thật chặt nó, nó hiện tại tốt hơn anh Tống của con vì nó yêu con và nghe lời con. Nếu sau này nó không nghe lời con nữa, nó còn không bằng anh con.”

Mụ phù thủy này lại bắt đầu xúi giục Tống Tương Tương phá hủy mối quan hệ tình cảm của nam nữ chính.

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn Trương Cầm nhưng bà ta lại không nhìn thấy, bà ta quay đầu lại thì thầm vào tai Tống Tương Tương điều gì đó.

Ch ế t tiệt, nhất định lại là ý tưởng xấu xa gì đó.

Tôi giả vờ dụi mắt nói: “Mẹ, con buồn ngủ.”

Tống Tương Tương liền ôm tôi vào lòng dỗ dành, nhưng vẫn không hề có ý định rời đi.

Tôi mơ hồ nghe thấy Trương Cầm nói về việc mang thai, thuốc men và rượu.

Ai đang mang thai? Nữ chính Trịnh Tiêu Ỷ?

Tôi ở trong lòng Tống Tương Tương bất an vặn vẹo thân thể.

Trương Cầm vội ôm lấy tôi, nói với Tống Tương Tương: "Mẹ ôm Nhiễm Nhiễm đi trước.”

A a a người phụ nữ xấu xa, tôi vung tay vung chân phản đối, Trương Cầm còn vỗ mông tôi: “Nhiễm Nhiễm ngoan nào, đừng quậy.”

Người phụ nữ xấu xa này còn dám đánh tôi, tôi cố kìm lại những giọt nước mắt muốn cáo trạng với Tống Tương Tương, nhưng Tống Tương Tương không biết đã đi nơi nào.

Thôi xong.

"Muốn mẹ, muốn mẹ..."

Tôi mạnh mẽ cự tuyệt việc bị Trương Cầm ôm.

Trương Cầm cũng rất tức giận, bà ta ném tôi xuống đất.

Bà ta cũng đang rất sốt ruột nhìn về một hướng.

Chính là nó.

19

Tôi chạy tới đó với đôi chân ngắn ngủn, Trương Cầm lại không hề chú ý đến tôi.

Từ xa đã nhìn thấy Tống Tương Tương đang đi về phía Tống Dã và Trịnh Tiêu Ỷ với hai ly đồ uống có màu cam trên tay.

"Mẹ ơi ~ mẹ ~”

Tôi dồn hết sức lực và gọi Tống Tương Tương bằng giọng trẻ em non nớt.

Tống Tương Tương nghe được thanh âm của tôi liền quay đầu nhìn khắp nơi tìm tôi, khi nhìn thấy tôi xuyên qua đôi chân của ai đó thì bị dọa cho hú vía.

Cô ấy cẩn thận đặt hai cái ly xuống, trong đó một cái ly cô ấy đặt xa hơn một chút.

Xong rồi chạy lại ôm tôi thật nhanh.

Tôi lập tức thay đổi sắc mặt và bắt đầu khóc toáng lên.

Tiếng khóc của tôi lớn đến mức thu hút sự chú ý của cả Tống Dã và Trịnh Tiêu Ỷ.

20

“A, Nhiễm Nhiễm của chúng ta bị làm sao vậy?”

Trịnh Tiêu Ỷ mặc lễ phục kéo tay Tống Dã đi tới.

Tôi ở trong ngực Tống Tương Tương chỉ tay vào ly đồ uống màu cam ở phía xa: "Muốn uống nước cam~”

“Được, được.” Trịnh Tiêu Ỷ liền cầm lấy ly đồ uống kia muốn đút cho tôi uống.

Tống Tương Tương vội vàng đẩy ly đồ uống kia ra, "Không được! Nhiễm Nhiễm không thể uống cái này!”

Cô ấy bởi vì sợ hãi quá mức mà âm thanh bất giác cũng đề cao, làm Trịnh Tiêu Ỷ cũng vô thức hoảng sợ.

“Làm sao vậy?” Tống Dã hỏi.

"Cái này…, cái này có mùi rượu, Nhiễm Nhiễm không thể uống..." Tống Tương Tương ấp úng, bộ dáng hoảng sợ giải thích.

Tống Dã cầm lấy ly nước cam trong tay Trịnh Tiêu Ỷ ngửi ngửi, nhưng có lẽ ngửi thấy bên trong không hề có mùi rượu, lông mày anh ta nhíu chặt, sắc mặt cũng ngưng trọng.

Bởi vì Tống Tương Tương đã từng làm quá nhiều chuyện hoang đường, có vài lần còn thiếu chút nữa là tổn thương đến Trịnh Tiêu Ỷ, nên lần này Tống Dã cũng không bỏ qua mà lạnh giọng hỏi: "Trong này có cái gì?”

21

Tống Tương Tương tỏ ra hoảng sợ, vô thức nhìn về phía Trương Cầm.

Trương Cầm đứng lẫn trong đám đông, bị mọi người chú ý nhìn như thể đang bị lột sạch quần áo.

“Ai da, là tôi có mang theo một ít phương thuốc dân gian ở nhà có thể dùng để thụ thai con trai. Tôi liền bảo Tương Tương chia làm hai ly đồ uống, mỗi đứa một ly để năm sau chúng ta sẽ có thêm hai bé trai mập mạp.”

“Thật sao?”

Tống Dã cầm cái ly lắc lắc, dường như định cầm đi kiểm tra xem có thật hay không.

Tôi thừa dịp bọn họ không chú ý chộp lấy ly nước, làm ra bộ dáng thèm thuồng muốn uống, còn chưa đưa tới gần miệng đã bị Trịnh Tiêu Ỷ giật lấy, cái ly cầm không chắc liền rơi trên mặt đất.

Chất lỏng màu cam làm bẩn cái váy của Trịnh Tiêu Ỷ, nhưng cô ấy chỉ vỗ vỗ vết nước, nhẹ nhàng nói: "A, vừa đúng lúc phải thay một bộ quần áo khác.”

Tống Tương Tương và Trương Cầm đang khẩn trương cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dã ôm vai Trịnh Tiêu Ỷ, lạnh lùng nhìn Trương Cầm, nói: "Nhà chúng tôi không trọng nam khinh nữ.”

22

Sự cố nhỏ này cũng không làm hỏng không khí của toàn bộ bữa tiệc đính hôn.

Nhưng sau khi Tống Tương Tương trở về nhà, cô ấy đã cãi nhau qua điện thoại với Lý Mạnh Nhiên, người không biết từ đâu đã biết chuyện này.

Trương Cầm cũng theo chúng tôi về nhà, bà ta thở dài thườn thượt sau khi Tống Tương Tương cúp điện thoại rồi chân thành khuyên cô ấy với ánh mắt như đang nói "Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con" mà khuyên nhủ:

“Hai ngày nữa thôn Trương gia cũng phải tổ chức tiệc, hay là con theo mẹ về quê ở vài ngày giải sầu đi.”

Tống Tương Tương ngay lập tức đồng ý.

23

Lúc Tống Tương Tương gọi điện thoại nói chuyện này với cha Tống, cha Tống ở đầu dây bên kia im lặng mất năm giây.

Mẹ Tống không biết ở bên kia nói cái gì, microphone bị cha Tống che lại, cái gì cũng không nghe được.

Sau một lúc lâu cha Tống mới đồng ý, cũng tỏ vẻ sẽ để tài xế của ông đưa cô đi.

Mẹ Tống ở bên kia lo lắng không thôi, hỏi một câu: "Nhiễm Nhiễm cũng đi cùng sao?”

Tống Tương Tương quay đầu lại hỏi tôi: "Cục cưng có muốn cùng mẹ đi chơi không?”

Tôi... tôi có sự lựa chọn sao?

Tôi thật sự sợ nếu tôi không đi, Tống Tương Tương sẽ không còn về được đâu.

24

Trong nguyên tác, Tống Tương Tương cũng đã đến thăm thôn Trương Gia.

Nhưng thời gian cũng không sớm như vậy.

Nguyên tác viết sau khi Tống Tương Tương gây rắc rối cho nữ chính, nhà họ Tống biết chuyện và mắng cô ấy rất thậm tệ.

Trong cơn tức giận, Tống Tương Tương dọa cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống, Trương Cầm nhân cơ hội này rủ cô về thôn Trương Gia vài ngày, đến nơi, Trương Cầm đã lừa cô kết hôn với một gã đàn ông góa vợ. Người đàn ông kia năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng muốn có một đứa con trai, ông ta liền cho Trương Cầm hơn mười vạn lễ hỏi sau đó bắt nhốt Tống Tương Tương lại.

Lúc đó Tống Tương Tương đã ly hôn với Lý Mạnh Nhiên, đứa nhỏ được nhà họ Lý nuôi dưỡng, mà Tống gia cho rằng cô ấy vứt bỏ cha mẹ nuôi để quay lại ở với cha mẹ ruột, họ tức giận nên không liên lạc với cô ấy nữa.

Từ đó, cuộc đời của Tống Tương Tương cứ như vậy mà trôi qua một cách bi thảm.

Chú Trần lái xe cho cha Tống ba mươi mấy năm, cũng là người nhìn Tống Tương Tương lớn lên.

Ông vừa kính cẩn vừa hiền lành, cẩn thận xách hành lý cho Tống Tương Tương, lúc lái xe còn mở mấy bài nhạc cô ấy thích nghe.

Trương Cầm cũng ở trên xe, vừa vui vẻ nói với cô ấy về mấy hoạt động trong thôn, vừa giới thiệu bà con họ hàng trong nhà cho cô.

"Lần này chị cả và chị hai của con cũng cố ý từ nhà chồng trở về, mặc dù bọn nó chỉ được nhìn con một lần lúc con mới sinh ra, nhưng mấy năm nay đều rất nhớ con. Còn có ông bà ngoại của con, họ cố ý cho dọn dẹp cho con một căn phòng, cam đoan cho hai mẹ con ngủ được thoải mái!"

Nói xong, bà ta còn ghét bỏ tiếng nhạc quá lớn, rất không lễ phép mà nói: “Này anh tài xế, mở nhạc nhỏ một chút!"

Chú Trần không để ý đến bà ta.

Ngược lại Tống Tương Tương lại cắt lời bà ta: "Mẹ, còn tận ba tiếng đi đường, con và cục cưng muốn chợp mắt một lát.”

Trương Cầm vẫn còn có chút bất mãn, vừa muốn nói gì đó, chú Trần nhìn thấy Tống Tương Tương nhắm mắt lại muốn ngủ liền chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Trương Cầm giống như thấy người khác cuối cùng cũng nghe lời bà ta, lạnh lùng hừ một tiếng giống như người thắng.

26

Thôn Trương Gia là một thôn nhỏ ở ngoại thành thành phố S, sau ba tiếng ngồi xe, tôi mơ màng ngủ cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Vừa xuống xe, tôi đã bị khung cảnh xung quanh làm cho choáng váng, nơi này nhìn không giống một ngôi làng ở trên núi bình thường mà giống một ngôi làng cổ tách biệt với thế giới hơn.

Trong thời đại mới này mà mọi người sống trong làng vẫn ở trong nhà lá, chỉ có một số là nhà ngói, con đường xi măng chỉ được xây dựng đến đầu làng, chỉ đủ rộng cho một chiếc ô tô đi qua.

Nếu lần này không phải là được ô tô đưa đến, e rằng ngay cả xe buýt cũng không có mà đi.

Tống Tương Tương cũng rất kinh hãi, sau khi Trương Cầm xuống xe thì bà ta bỏ đi tính khí nịnh nọt, lập tức thoải mái ra dáng làm chủ: "Tương Tương, đi thôi, mọi người đang đợi con đấy!"

Bà kéo tay Tống Tương Tương đi về phía căn nhà cũ ở gần cuối thôn. Vừa vào cửa, trong nhà đã ngồi đầy người.

Thấy Tống Tương Tương đi vào, đám người đang ồn ào lập tức im lặng vài giây, sau đó chỉ vào chúng tôi bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Tống Tương Tương dắt tay tôi, sau đó bị Trương Cầm lôi kéo qua trước mặt từng người một mà giới thiệu.

Cái gì mà chú họ, em họ, cậu ruột, ông cậu...... Dù sao tôi cũng hoàn toàn không nhớ hết được, nhìn lên thấy Tống Tương Tương cũng đang bị choáng váng hồi lâu.

27

Bữa trưa, trong nhà ngoài sân tổng cộng bày sáu cái bàn.

Tống Tương Tương, Trương Cầm cùng với chị cả, chị hai nhà Trương gia ngồi ở bên cạnh bàn gỗ ngoài sân.

Lúc này đã là tiết trời tháng sáu, hơi nóng của mặt trời giữa trưa như muốn xuyên thủng từ trên ngói nhà.

Cả hai chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi, Trương Cầm với vẻ mặt vui vẻ nói với Tống Tương Tương: "Lần này chúng ta đều được hưởng lợi từ con. Nếu không, trong làng chúng ta có quy định, phụ nữ phải là người ăn cuối cùng".

Tống Tương Tương một chút cảm động cũng không có, ngược lại chỉ hàm hồ nói một tiếng, "A...Vậy sao?”

Đứa con gái lớn nhà Trương gia là Trương Phán Đệ gật gật đầu, cũng nói: "Đúng vậy, Tương Tương đã lớn như vậy rồi nha, lúc em mới vừa sinh ra chỉ to bằng lòng bàn tay thôi đấy!"

Tống Tương Tương bị miêu tả của cô ta làm cho hấp dẫn: "Tôi được sinh ra ở đâu?”

“Ở nhà bác sĩ Vương trong thôn! Lúc em sinh ra khóc rất lớn tiếng, mẹ chúng ta còn nói muốn đặt tên cho em là Trương Khóc Đệ.”

Đứa con gái thứ hai là Trương Chiêu Đệ lên tiếng tiếp lời, vừa nói xong mọi người trên bàn đều ôm bụng cười to.

Tống Tương Tương ngây ngẩn cả người, cô ấy không hiểu mọi người đang cười cái gì.

28

Sau khi ăn xong, Chiêu Đệ cùng Phán Đệ mang tôi cùng Tống Tương Tương đi dạo trong thôn.

Chiêu Đệ cùng Phán Đệ là kiểu phụ nữ rất chất phác lại nghe lời, rõ ràng đều chỉ lớn hơn Tống Tương Tương không đến năm tuổi, nhưng nhìn qua cũng không giống như là chị em cùng thời đại.

Tống Tương Tương so với các cô ấy không chỉ có khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt mà còn có cảm giác thiếu nữ không rành thế sự ngây thơ vô tri. Còn bọn họ dường như đã trải qua cả một đời, làn da thô ráp, cử chỉ thô lỗ, ánh mắt trống rỗng lại mê mang.

Nhưng hai người bọn họ đối với Tống Tương Tương rất thân thiết, còn sợ Tống Tương Tương mệt mỏi nên cũng thay nhau ôm tôi.

Chúng tôi đi qua rất nhiều căn nhà trong thôn, hai cô ấy đều rất nhiệt tình giới thiệu từng hộ gia đình cho chúng tôi: "Đây là em gái tôi, đây là cháu gái tôi.”

Tống Tương Tương đối với các cô ấy cũng thân thiện hơn, không chỉ nói muốn chia sẻ mỹ phẩm dưỡng da mà cô ấy mang đến cho họ, còn dự định sau khi trở về sẽ gửi cho các cô ấy một ít quần áo tôi không mặc nữa cho con gái của Chiêu Đệ cũng đang lớn bằng tôi.

29

Thôn xóm nho nhỏ, chưa đầy nửa giờ đã đi dạo xong.

Khi trở lại nhà cũ Trương gia, tôi liền nhìn thấy trước cửa đặt một cái bàn, phía trên bày rất nhiều đồ cúng bái.

Trương Cầm vẫy tay gọi Tống Tương Tương tiến lại: "Tương Tương lại đây, mẹ dẫn con quỳ lạy tổ tiên.”

Chiêu Đệ cùng Phán Đệ đã sớm chạy tới, mà người em trai là Trương Diệu Tông cũng đang đứng phía sau Trương Cầm.

Sau khi Tống Tương Tương bị kéo đến đó, bọn họ cùng hướng về phía bàn thờ ngoài sân bái ba lạy.

Trương Cầm còn không ngừng lẩm bẩm: "Cầu tổ tiên phù hộ, con dâu bất hiếu mang theo con gái nhỏ trở về. Năm đó con dâu tuy bất hiếu nhưng bụng không chịu thua kém, sinh ra được ba nữ nhi nhưng lại nuôi không nổi, vì chuyện nối dõi tông đường nên chỉ có thể đem đứa nhỏ nhất đưa ra ngoài, may mắn được ngài phù hộ, hiện tại con gái quay về nhận tổ quy tông. Cũng xin ngài phù hộ hai con gái lớn của con sớm ngày sinh hạ một đứa con trai bụ bẫm, nối dõi tông đường cho nhà chồng các nàng.”

Nói xong lại dập đầu một cái.

Tôi không biết Tống Tương Tương hiện tại đang có suy nghĩ như thế nào, chỉ biết tôi lúc này đang đứng ở một góc ngoài cái bàn, trên người đều nổi hết da gà.

30

Bữa tối không còn thân thích lộn xộn như bữa trưa, còn lại đều là người nhà Trương gia, trên bàn cơm lại là gà vịt ngỗng các loại thịt, còn đặt một cái đầu heo.

Tống Tương Tương đã quen sống an nhàn ăn thanh đạm, không quen ăn thịt cá nhiều dầu mỡ, cô ấy qua loa bới mấy miếng cơm gắp mấy đũa đồ ăn rồi ăn không vào nữa.

Trương Cầm càng không ngừng gắp thịt cho cô ấy: "Tương Tương ăn nhiều một chút, người con ốm quá.”

"Mẹ, con không ăn nổi nữa..." Cô ấy che bát, thật sự là không thể ăn thêm được nữa.

Tôi ngồi trên ghế gỗ xem phim hoạt hình, bỗng nhiên có cảm giác Trương Cầm liếc nhìn tôi một cái: "Con à, con chỉ mới sinh được có một đứa con gái, phải ăn nhiều một chút để chuẩn bị sinh thêm đứa thứ hai nữa chứ.”

Tống Tương Tương lắc đầu: "Con sinh một đứa là đủ rồi.”

Cha Trương bỗng nhiên đập mạnh đũa xuống bàn, "Bậy bạ! Chỉ sinh con gái còn không phải là làm cho Trương gia nhà chúng ta mất mặt hay sao! Nhà người ta cưới mày về có ích lợi gì?"

Trương Cầm cũng không lên tiếng an ủi Tống Tương Tương đang bị dọa, ngược lại cũng thuận theo lời của cha Trương mà nói: "Tương Tương còn nhỏ không hiểu chuyện, phải từ từ khuyên.”

Cha Trương cũng không coi trọng Tống Tương Tương như những cô con gái khác, ông liếc nhìn Tống Tương Tương rồi nói: "Mày hai mươi lăm tuổi rồi phải không? Mẹ nuôi mày không phải cũng đã sinh ra cái thằng Tống Dã khi bà ta bằng tuổi mày sao?"

31

Không hiểu sao Tống Tương Tương lại bị mắng một trận, vừa bước ra khỏi bàn ăn đã rơi nước mắt đầy mặt.

Chiêu Đệ tiến tới ngồi lại an ủi cô ấy: "Cha chúng ta là vậy đó, lúc nào cũng thúc giục chị em trong nhà phải sinh con trai mới được.”

Cô ấy thở dài, cầm tay Tống Tương Tương: "Phụ nữ như chúng ta cứ chịu khó nghe lời cha mẹ, nhất định phải sinh vài đứa con trai là tốt thôi.”

Tống Tương Tương không trả lời, chỉ hít hít mũi, kìm nước mắt.

Cơm xong, cha Trương và Trương Diệu Tông ngồi gác chân lên ghế, mấy người phụ nữ khác tự giác đứng dậy thu dọn bàn ăn, Tống Tương Tương nhìn họ một chút, cũng đứng dậy.

Nhưng lại bị Trương Cầm ấn cho ngồi lại: "Lần đầu tiên con tới nhà không cần làm những việc này, đi xem TV với Nhiễm Nhiễm đi.”

Xem cái rắm…

Điều khiển TV đã bị Trương Diệu Tông đoạt, kênh truyền hình điều chỉnh đến CCTV - 5, kênh thể thao.

Hai chúng tôi ngồi ngơ ngác nhìn các vận động viên nam vô danh đang ném khúc côn cầu mà chẳng hiểu mô tê gì.

32

Ngồi một lúc, tôi quyết định tận dụng đặc quyền được làm trẻ con mà đòi nghỉ ngơi sớm.

Đột nhiên, ngoài cổng vang lên một giọng nam rất lớn tiếng: "Lão Trương! Ăn xong chưa?"

Phải mất mấy giây mới có một bóng người từ ngoài cổng đi vào. Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có chiều cao trung bình, bụng bia phình to, áo còn không mặc đàng hoàng mà để lộ cái bụng tròn vo.

"Này, là ai đây?"

Người đàn ông nhìn Tống Tương Tương hỏi.

"Con gái thứ ba mà tôi cho người khác nuôi hồi nhỏ đó, tên là gì ấy nhỉ... Tương Tương? Tương Tương, đây là chú Trương Quân của con."

Cha Trương một bên dùng tăm xỉa kẽ răng, một bên thờ ơ nói.

Tống Tương Tương ngoan ngoãn gọi một tiếng chú.

Trương Quân ngồi xuống quay người đối mặt với Tống Tương Tương, một chân cũng gác lên ghế, tay phải nắm lấy ống chân rồi cẩn thận nhìn Tống Tương Tương: "Con nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp nha."

33

Tôi đọc đi đọc lại cái tên này trong đầu, phải mất một lúc mới nhớ ra đây không phải là cái gã góa vợ kết hôn với Tống Tương Tương trong nguyên tác sao.

Chuông báo động vang lên trong đầu tôi inh ỏi nhưng Tống Tương Tương vẫn đang mỉm cười lịch sự nói chuyện với gã.

“Mẹ.” Tôi ngáp, “Con buồn ngủ.”

Tống Tương Tương lại gần ôm tôi đến trước mặt nói với Trương Cầm một tiếng rồi bế tôi vào phòng.

Trước khi vào phòng, tôi liếc nhìn Trương Quân một cái, quả nhiên phát hiện ánh mắt dã vẫn luôn dõi theo Tống Tương Tương.

34

Trước khi đóng cửa phòng, Trương Quân nghiêng đầu nói gì đó với cha Trương.

Tống Tương Tương đặt tôi xuống trên giường, tôi liền chỉ vào chốt cửa: "Mẹ, phải khóa cửa.”

“Được, được.”

Tống Tương Tương dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt cho tôi, sau đó dỗ tôi ngủ.

Nửa đêm, cũng không biết là mấy giờ, tôi bị muỗi đốt mà bừng tỉnh, phát hiện Tống Tương Tương còn đang cầm điện thoại di động không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Tôi đến gần cô ấy gọi một tiếng mẹ, cô ấy liền hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi nâng cái chân nho nhỏ chưa đắp chăn lên, nhỏ giọng nói: "Có muỗi.”

“Ai da! Sao lại bị cắn thành như vậy." Tống Tương Tương cầm chân tôi lên nhìn, thấy toàn là vết muỗi đốt.

Cô ấy lấy kem chống muỗi từ vali cẩn thận bôi nó lên vết sưng nhỏ trên đùi tôi.

Đang lúc cô ấy vừa bôi vừa thổi để giảm ngứa cho tôi thì đột nhiên có tiếng động lạ ở ngoài cửa.

Dường như có người đang định đẩy cửa ra nhưng đã bị chốt cửa chặn lại, nhưng có vẻ hắn cũng chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục đẩy thêm vài cái nữa.

“Ai đó?”

Tống Tương Tương đang tập trung bôi thuốc thì giật mình, lớn tiếng hỏi.

Người ngoài cửa có lẽ không ngờ tới Tống Tương Tương còn chưa ngủ nên vội vàng rời đi, sau đó không gây ra thêm bất cứ tiếng động nào.

Tống Tương Tương sợ đến cả đêm không dám ngủ, còn tôi thì bị muỗi đốt mà không thể ngủ tiếp được.

Đêm nay, chúng tôi trơ mắt nhìn trời sáng lên từng chút một.

35

Ngày hôm sau, đến khi bên ngoài phòng vang lên tiếng nấu ăn, Tống Tương Tương mới dám mở cửa đi ra ngoài.

Cô ấy chạy đi nói với mẹ Trương rằng tối hôm qua có người tới đẩy cửa, mẹ Trương suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: "Ồ, chắc là Diệu Tông đi nhầm phòng thôi, trước đây nó ngủ ở phòng con."

Tống Tương Tương nửa tin nửa ngờ, nhưng nơi này cũng không có camera theo dõi nên cũng chỉ có thể im lặng.

36

Ăn sáng xong, Tống Tương Tương một đêm không ngủ mệt mỏi trở về phòng muốn ngủ bù.

Sợ muỗi lại đốt nên tôi chủ động ngồi ở phòng khách xem TV cùng mấy người lớn bọn họ.

Có lẽ tôi còn quá nhỏ, bọn họ nói chuyện cũng không kiêng dè tôi.

“Tối hôm qua là ông gọi Trương Quân tới?" Trương Cầm hỏi cha Trương.

“Đúng, hắn nói nếu thành công thì cho chúng ta một vạn." cha Trương ăn sáng xong lại bắt đầu dùng tăm xỉa răng, phát ra âm thanh lách cách.

“Ông điên rồi sao? Ông không sợ nhà họ Tống tìm tới cửa sao?" Trương Cầm hạ giọng nhưng vẫn không giấu được sự tức giận.

“Bà sợ cái gì? Loại chuyện này mà nó dám nói ra chắc? Nói ra không phải là bôi xấu chính thanh danh của nó sao!”

"Diệu Tông còn có rất nhiều chuyện cần nhà họ Tống hỗ trợ, ông làm vậy rồi ông tự đi mua nhà kết hôn cho con trai nhé? Ông sắp xếp công việc cho nó nhé?”

Lời này vừa nói ra, cha Trương dù cho rằng mình chiếm lý cũng á khẩu không trả lời được, tính cách gia trưởng của ông ta khiến ông ta không cho phép mình rơi vào thế bất lợi trong lúc tranh luận, nên ông nói với giọng đầy ác ý: “Cũng có thành công đâu, bà ở đây la hét cái gì thế! Còn có đứa nhỏ của con nhỏ kia ở đây đấy!”

Nói xong, cả hai đều vô thức liếc nhìn tôi.

Tôi giả vờ không quan tâm và chỉ nhìn chằm chằm vào TV giống như Trương Diệu Tông đang ngái ngủ ngồi kế bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play