56
Nhưng không ngờ là Tống Tương Tương cũng rất sửng sốt.
"Ngày đó, mẹ con dẫn Đại…bố Thiên Bảo đến nói muốn tặng quà sinh nhật cho Nhiễm Nhiễm. Lúc đó Nhiễm Nhiễm và Thiên Bảo đang chơi cùng nhau, mẹ con nói bọn nó rất có duyên, không chừng cứ chơi cùng nhau như vậy sau này lớn lên sẽ là thanh mai trúc mã đấy."
Lời này nói ra cũng không có vấn đề gì.
Tống Tương Tương lục ngăn kéo, tìm ra một cái vòng tay bằng vàng: "Ngày đó bọn họ mang đến nói là quà tặng, dù có nói thế nào cũng không chịu mang đi.”
Người phụ nữ quay đầu nhìn thoáng qua: "Đây là đồ chúng ta tặng cho Nhiễm Nhiễm, muốn mượn vòng tay này để gắn kết hai đứa nhỏ.“
Nghĩa là đây coi như là tín vật định thân sao.
“Mọi người xem tùy tiện cho lại chúng ta cái gì cũng được, cũng không cần là vàng, có lòng thành là được.”
Lời này nói giống như Tống gia thiếu chút trang sức này.
Đồ tôi nhận vào hai ngày trước cả hai ngăn kéo đều đựng không đủ kia kìa.
57
Trương Cầm cũng tiến lại gần nói: "Mẹ thấy hai đứa nhỏ này chơi chung rất tốt, coi như là có duyên phận, đính hôn rồi hai nhà chúng ta cũng có thể qua lại nhiều hơn.”
Lý Mạnh Nhiên và Trương Cầm nói chuyện với nhau cũng không nhiều lắm, giờ phút này trên mặt có vài phần kinh ngạc, quay đầu lại hỏi tôi "Bảo bối, con thích chơi cùng Thiên Bảo sao?"
Tôi nhìn Trương Thiên Bảo đang ăn kẹo ở bên kia bàn, nhìn nó đang không ngừng chảy nước mũi, tôi mãnh liệt lắc đầu.
“Bà xem, Nhiễm Nhiễm nhà tôi cũng không thích Thiên Bảo, hơn nữa lúc trước mẹ Thiên Bảo làm tổn thương Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi, chúng tôi không so đo với bà ta nhưng cũng không có nghĩa là đã tha thứ cho bà ta.”
Lý Mạnh Nhiên nhìn thẳng mặt nói với Trương Cầm, một chút cũng không quan tâm sắc mặt mấy người ở đây đang càng ngày càng khó coi.
58
“Ai da, ý của ta là cứ quyết định vậy trước, nếu như sau này gặp được người mà con bé thích, hai nhà lại giải trừ hôn ước cũng được.”
Trương Cầm có vẻ như là nhất định phải thúc đẩy cho được mối hôn sự này.
Lý Mạnh Nhiên không kiên nhẫn đứng lên nói: "Tôi nói thẳng, Thiên Bảo không xứng với Nhiễm Nhiễm.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Cầm cũng không nhịn được nữa.
"Tiểu Lý, ý của con là gì? Mẹ mới là người sinh ra Tương Tương, Thiên Bảo là cháu trai của bố chồng mẹ. Ba đời trước chúng ta cũng là cùng một tổ tiên, vì sao không xứng đôi?"
“Kết hôn chú ý môn đăng hộ đối, Tương Tương họ Tống, là con gái Tống gia.”
Lời này nói ra cũng quá trắng trợn, ở đây ngoại trừ người mang họ Tống, còn lại đều nghe ra ý tứ khác, sắc mặt họ tái mét.
Trương Cầm quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc lại buồn bã nhìn Tống Tương Tương: "Tương Tương, con cũng nghĩ như vậy sao?”
Tống Tương Tương nhìn tôi, lại nhìn Lý Mạnh Nhiên, sau đó chậm rãi gật đầu.
59
Lý Mạnh Nhiên gọi bảo vệ đến đuổi họ rời đi, trước khi đi bọn họ cũng lấy lại toàn bộ quà tặng và chiếc vòng tay vàng mang về.
Trương Cầm trước khi đi còn nhìn về phía Tống Tương Tương muốn nói lại thôi, tôi biết bà ta chắc chắn cảm giác gần đây Tống Tương Tương thay đổi không ít, rõ ràng bản thân bà ta gần đây không có làm gì quá đáng, còn thường xuyên quan tâm Tống Tương Tương, vì sao lại bị Tống Tương Tương chán ghét chứ?
Bà ta rất muốn hỏi, nhưng lại không dám.
60
Tống Tương Tương chỉ là đang đánh giá và sắp xếp lại vị trí của Trương gia và Tống gia trong lòng cô, những việc xấu của Trương Cầm đều được bọc một lớp đường, cho nên Tống Tương Tương cũng không có cảm giác gì nhiều, ngược lại trước khi cô ấy đến thôn Trương Gia, cô ấy vẫn còn có chút tình cảm với Trương Cầm.
Mà cũng đúng lúc này, Lý Mạnh Nhiên nhìn thoáng qua Tống Tương Tương còn đang sững sờ, hỏi: "Nếu như hôm nay anh không ở đây, em có đồng ý để bọn họ định ra hôn ước không?”
Tống Tương Tương có chút do dự nhìn tôi: “Em thật sự không biết.”
Tôi chỉ vào Tống Tương Tương: "Mẹ là đồ ngốc.”
Lý Mạnh Nhiên nở nụ cười, trong giọng nói cũng không hề mang theo ý trách cứ: “Có một số thứ vốn đã gắn liền với chúng ta, muốn bỏ đi cũng không dễ dàng như vậy."
61
Sự việc này khiến Tống Tương Tương cũng có chút cảnh giác với Trương Cầm, luôn cảm thấy thỉnh thoảng bà ta muốn gài bẫy mình.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ thông suốt không ít chuyện trước kia.
Đôi khi cô ấy còn không trả lời cuộc gọi của Trương Cầm và từ chối mọi cuộc hẹn ăn tối.
Tôi vốn tưởng rằng cứ như vậy thì sẽ không bao giờ gặp lại Trương Cầm nữa, không ngờ khi Tống Tương Tương không tìm được giấy khai sinh của tôi, cô ấy mới nhớ ra có thể vẫn để nó ở nhà cũ.
Khi đưa tôi về lấy giấy tờ, cô ấy phát hiện khóa cửa nhà mình đã bị thay.
62
Tống Tương Tương nghĩ nửa ngày mới nhớ ra Trương Cầm đã đề cập đến việc Diệu Tông và vị hôn thê của anh ta sống ở đây.
Cô ấy gọi cho Trương Cầm, Trương Cầm lại gọi cho Trương Diệu Tông ra mở cửa.
Vị hôn thê của Trương Diệu Tông tên là Trương Quyên, cô ta khoanh tay đứng ở cửa rồi hỏi Tống Tương Tương: "Cô là chị gái của Diệu Tông?"
Trương Diệu Tông vẻ mặt xấu hổ nói: "Chị, vào trước đi.”
63
"Đồ vật gì? Không phải đều là đồ đạc do chủ nhà trước để lại sao? Tất nhiên là khi dọn nhà chúng tôi đã thanh lý hết đồ cũ." Trương Quyên trả lời.
"Tương Tương, đồ đạc của chị đều chưa chuyển đi hết sao?" Trương Diệu Tông ở phía sau nhẹ giọng hỏi.
“Chưa.” Tống Tương Tương quay đầu nhìn cô ấy: “Khi mấy người chuyển đến tôi đã nói, đồ đạc trong thư phòng không được phép động vào rồi mà.”
Lúc này Trương Cầm thở hổn hển vội vàng chạy từ ngoài vào, nhìn thấy chúng tôi, trên mặt bà ta lộ rõ sự hoảng hốt.
“Có! Có! Đồ đạc mẹ đều cất lại rồi.”
Trương Cầm dẫn chúng tôi đến một căn phòng, đây là phòng trẻ sơ sinh lúc trước cho tôi ở, xem ra bây giờ đây chính là phòng của Trương Cầm.
Một đống sách đặt ở trong rương, khiến căn phòng vốn cũng không quá rộng rãi càng thêm chật chội.
Bà ta cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Con muốn tìm cái gì? Mẹ giúp con tìm nhé?”
Tống Tương Tương mở rương ra nhìn những quyển sách chất đống nằm ở bên trong, văn kiện giấy tờ thì bị bỏ vào trong một cái hộp nhỏ.
Mà cái hộp kia vốn là dùng để đựng trang sức của cô ấy.
64
"Trang sức bên trong đâu?" Tống Tương Tương mở hộp gỗ nhỏ ra hỏi.
Trương Cầm và Trương Quyên đồng thời trả lời: "Trang sức gì?"
“Một cái vòng tay phỉ thúy, một cái vòng cổ trân châu cùng một đôi vòng tay vàng.”
Trương Cầm và Trương Quyên nhìn nhau. Vài giây sau, sắc mặt của Trương Quyên đột nhiên trở nên khó coi, "Đó là chiếc vòng cổ em trai cô tặng tôi khi đính hôn!"
Cô ta sải bước trở lại phòng và lấy ra cái vòng cổ mà cô ta đã vẫn luôn cất giữ cẩn thận. Khi nó được đưa đến trước mặt Tống Tương Tương, cô ấy gật đầu, ngoại trừ cái vòng tay phỉ thuý, hai món còn lại đều ở đây.
Tống Tương Tương lấy đồ trang sức cất lại vào hộp, sau đó hỏi Trương Cầm: "Vòng tay đâu?"
65
Trương Cầm đối mặt với Tống Tương Tương, người đang muốn lấy lại đồ của mình và Trương Quyên, người đang có vẻ rất tức giận, sắc mặt đã tái mét thêm mấy lần.
Trương Diệu Tông thấy tình cảnh có chút mất khống chế, vội vàng đứng ra nói: "Ôi chị, những thứ này chị lại không đeo, em tặng cho Quyên cũng không lãng phí mà, chị lại không thiếu chút đồ này, sao lại hẹp hòi như vậy.”
Trương Cầm vội vàng véo Trương Diệu Tông một cái, sợ hắn nói ra càng nhiều lời khó nghe hơn.
“Anh có ý gì? Lại dám để em đeo đồ mà người khác không cần?" Trương Quyên nổi giận trước.
Tống Tương Tương không quan tâm bọn họ ồn ào đến mức nào, liền gọi điện thoại kêu người tới dọn đồ.
Trong phòng khách ba người kia vẫn đang ồn ào, một lúc sau Trương Cầm đi ra hỏi: "Tương Tương, nếu con không dùng mấy món trang sức đó, có thể đưa cho Diệu Tông được không? Bằng không, món quà đính hôn này sẽ không còn nữa, không dễ để chúng ta giải thích với bên nhà gái.”
66
“Hai món trang sức này trị giá 20 vạn tệ, còn chiếc vòng tay bị mất trị giá 15 vạn tệ.”
Tống Tương Tương không hề mềm lòng nữa.
“Con, đứa nhỏ này, sao động một chút là nói đến tiền rồi." Trương Cầm kéo tay áo cô ấy, ”Lúc Diệu Tông kết hôn, toàn bộ tiền của trong nhà đều được thêm vào của hồi môn nên bây giờ không còn nữa, sau này mẹ sẽ bù cho con được không?”
Tống Tương Tương lắc đầu: "Bà và Diệu Tông cũng đã ở đây gần nửa năm rồi, khi nào thì dọn ra ngoài?”
Trương Quyên vừa mới được Trương Diệu Tông dỗ dành, nghe vậy lại tức điên lên, "Cái gì mà dọn ra ngoài?!”
Trương Cầm vội vàng kéo Tống Tương Tương ra ngoài, chuẩn bị nhỏ giọng thương lượng với cô ấy, không ngờ Trương Quyên không chịu nhượng bộ: "Mau nói ngay tại đây!”
Tống Tương Tương cũng bất chấp đứng tại chỗ nói: "Nhà này là của tôi cho hai người mượn đính hôn mà thôi. Nếu muốn ở lâu dài, hoặc là mua hoặc là thuê." Cô ấy vừa dứt lời, lại nhìn về phía Trương Cầm: "Có thể giảm giá cho hai người.”
Trương Diệu Tông lúc này cũng rất khó xử, chắn trước mặt Trương Quyên: "Chị là chị ruột của em đấy, đồ của chị không phải đều là của em sao.”
“Đúng vậy." Trương Quyên cũng nói.
Nói xong, Trương Quyên còn đi tới cướp lấy hộp trang sức trong tay Tống Tương Tương.
67
Tôi vô cùng sợ hãi, nếu thật sự phải đôi co dẫn đến xô xát, phe chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ tính là một người rưỡi, bọn họ lại có ba người, cho nên chúng tôi không thể thắng được.
Tôi kéo tay áo Tống Tương Tương, muốn bảo cô ấy về nhà trước.
Trương Cầm liếc nhìn tôi và nói: "Con nói xem hai con ở trong biệt thự lớn như vậy, còn tranh giành căn nhà nhỏ này với chúng ta làm gì?”
Nói xong còn vẫy vẫy tay với tôi: "Nghe nói biệt thự viết tên Nhiễm Nhiễm của chúng ta? Nhiễm Nhiễm lại đây, bà ngoại ôm một cái.”
Tôi mới không đi tới đâu, tôi trực tiếp trốn ra phía sau chân Tống Tương Tương.
Trương Cầm tựa hồ nhận ra Tống Tương Tương hiện tại mềm cứng cũng không ăn, bà ta tháo xuống gương mặt nịnh nọt, trở mặt một cái liền rất lạnh lùng.
Tống Tương Tương có chút bất an, cũng không nhào qua đòi lại hộp trang sức bị cướp đi mà kéo tôi rời đi.
Kết quả, Trương Diệu Tông giành trước một bước đóng sầm cửa lại.
68
“Các người muốn làm cái gì?"
Trương Quyên và Trương Cầm nhìn nhau: "Chúng ta muốn thảo luận với con xem chúng ta có thể mua căn nhà này với giá bao nhiêu."
Đồ ngốc Tống Tương Tương vậy mà còn nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể giảm giá cho các người, 430 vạn, đưa trước tiền đặt cọc 30 vạn."
Nếu mức giá này được đưa ra thị trường, căn nhà này chắc chắn sẽ được mua ngay trong vài giây.
"Được rồi, chị ký tên trước đi, sau này bọn em sẽ chuyển tiền cho chị."
Nói xong, Trương Diệu Tông lấy ra một bản hợp đồng đặt lên bàn, không ngờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong.
Khi chúng tôi đang xem hợp đồng, Trương Cầm đột nhiên kéo tôi lại nói: “Con ký trước đi, mẹ ôm Nhiễm Nhiễm đi trước.”
Dù tôi có không muốn hay cố gắng vùng vẫy đến đâu, tôi cũng không thể lay chuyển được sức mạnh của một người lớn.
Tống Tương Tương không đọc hợp đồng nữa, vứt bút đi muốn tới cướp tôi lại.
69
Trương Diệu Tông thô bạo kéo tôi lại: "Chị ký trước đi!”
Tống Tương Tương cắn răng, lại sợ Trương Diệu Tông làm tổn thương tôi đành phải nhặt bút ký tên lên hợp đồng.
Ký tên xong, bọn họ còn ngại không đủ, Trương Diệu Tông cười hướng Tống Tương Tương đòi tiền: “Chị ơi, nếu chị không giúp em sắp xếp công việc, vậy thì trước tiên chị có thể tài trợ cho em một ít tiền được không?”
Nhìn xem, mua nhà không tốn tiền, hiện tại còn muốn ăn cướp.
Tôi hung hăng cắn Trương Diệu Tông một cái, hắn bị đau mà buông tôi ra, tôi vội vàng chạy về phía Tống Tương Tương.
Tống Tương Tương một tay bảo vệ tôi ở phía sau, sợ bọn họ lại đi lên bắt tôi liền đồng ý gửi tiền cho bọn họ.
Ngay tại thời khắc chuyển khoản thành công, cửa lớn bị người ta đạp mở từ bên ngoài.
70
“Không sao chứ?"
Là Lý Mạnh Nhiên.
Tống Tương Tương ôm tôi chạy về phía hắn.
Nhà họ Trương đã có tiền và nhà, tiếp tục nở nụ cười thân thiện và tốt bụng hỏi: "Sao Tiểu Lý lại tới đây? Ối trời, sao lại đạp hư cửa rồi? Phải thêm tiền bồi thường đấy?"
Giọng nói của Trương Cầm giờ phút này không giấu được sự vui sướng khiến người ta nghe đến nổi da gà.
Lý Mạnh Nhiên ra lệnh cho người phía sau tiến vào, anh ôm lấy hai chúng tôi rồi lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì.
Người nhà họ Trương nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa thường ngày của Lý Mạnh Nhiên đang tràn ngập vẻ lạnh lùng và mỉa mai, liền không dám nói thêm nữa.
Đồ đạc gần như đã được chuyển đi.
Trước khi rời đi, Tống Tương Tương giật lấy hộp trang sức từ tay Trương Quyên.
Trương Quyên kích động thiếu chút nữa tiến lên kéo tóc Tống Tương Tương nhưng bị Trương Cầm ngăn cản.
71
Lúc chúng tôi xuống lầu vừa vặn gặp mặt cảnh sát vừa mới xuống từ xe cảnh sát.
“Lý tiên sinh, vợ con ngài không sao chứ?”
Lý Mạnh Nhiên ôm tôi, tay còn lại nắm tay Tống Tương Tương nói không có việc gì, lại nói: "Những người cướp đồ của vợ tôi còn ở trên lầu, làm phiền mọi người.”
"Vì nhân dân phục vụ là điều nên làm!"
Bốn năm cảnh sát mang theo vũ trang nhẹ nhàng chạy lên lầu.
72
Sau chuyến đi này, Tống Tương Tương triệt để không còn lại chút tình cảm gì với nhà họ Trương nữa.
Cả ba người nhà Trương đều bị bắt, sau khi điều tra và thẩm vấn, cuối cùng họ đều bị kết tội làm giấy tờ giả và tống tiền.
Họ vẫn muốn ngụy biện, nhưng mặc dù hợp đồng đã ký nhưng chủ nhà là Tống Tương Tương vẫn không nhận được khoản tiền thanh toán nào, cùng biên bản chuyển khoản sáu chữ số trong thẻ ngân hàng của Trương Diệu Tông đều là bằng chứng không thể chối cãi.
Người duy nhất không bị gì là cha Trương, ông ta đã cố gắng hết sức đến nhà họ Tống để cầu xin sự tha thứ, nhưng ông ta thậm chí còn không thể qua được cửa trước.
Ông ta muốn đứng canh ở bên ngoài khu biệt thự, nhưng ông ta lại không biết chiếc xe nào mới là xe của nhà họ Tống.
Chỉ có thể thấy chiếc xe nào chạy ngang cũng quỳ dập đầu một cái, còn chưa dập đầu đủ mười cái đã bị người báo cáo để cảnh sát bắt đi.
Cha Trương sau đó cũng bị tạm giam mười ngày, ba người kia thì bị kết án ba năm.
73
Ngày phán quyết được đưa ra, cha mẹ Tống còn đặc biệt đi gặp Trương Cầm.
Bị ngăn cách bởi một lớp kính dày, mẹ Tống cầm lấy bộ đàm nói với Trương Cầm: “Ban đầu niệm tình bà là người sinh ra Tương Tương nên chúng tôi còn muốn hoà giải trước toà, nhưng khi biết chuyện các người mang Tương Tương đến thôn Trương gia rồi dám làm giao dịch với người đàn ông góa vợ kia, chúng tôi quyết định không chấp nhận hòa giải, cho nên hình phạt này các người đáng phải nhận.”
Mẹ Tống khẽ cười, thanh âm dịu dàng nhưng lời nói ra lại làm cho người ta phát run, "Vốn còn muốn các người bồi thường tổn thất, còn có mấy năm nay Tương Tương tặng cho quà cho mấy người chúng tôi cũng muốn lấy lại, thế nhưng chúng tôi không truy cứu, coi như Tương Tương trả ơn sinh thành cho bà. Thế nhưng, chúng tôi vẫn bảo lưu quyền truy cứu, nếu như các người ra tù mà còn dám tới quấy rầy Tương Tương, các người nhất định sẽ phải trả gần trăm vạn tiền bồi thường.”
Nói xong cũng không nán lại nghe Trương Cầm ở bên kia mắng chửi người mà trực tiếp rời đi.
Trương Cầm kích động bị quản ngục đè lại, vẫn không cam lòng tiếp tục gào to: “Nhất định! Nhất định là con khốn đó tố cáo!"
74
“Hắt xì" Tôi ở biệt thự hắt xì một cái, vui vui vẻ vẻ chấp nhận căn bệnh cảm cúm của mình.
Còn Tống Tương Tương và Lý Mạnh Nhiên đều ở bên cạnh chăm sóc tôi, thấy tôi hắt xì liền nhanh chóng đắp chăn cho tôi.
Cả nhà ba người chúng tôi cứ như vậy mà cùng nhau trải qua mỗi ngày.
(Hoàn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT