10.
Tôi chạy về ký túc xá, tim đập như đánh trống, nhưng dần dần cảm xúc vui sướng rạo rực lấn át khắp cơ thể.
Thương Lục thích tôi!
Mặc dù những biểu hiện gần đây của anh cũng làm tôi lờ mờ nghĩ đến, nhưng nghe chính miệng anh nói ra lại cảm thấy rất … kinh hỉ.
Năm năm chờ đợi trong day dứt cuối cùng cũng chấm dứt chỉ vì một câu nói của anh.
Nhưng tình yêu mà có được quá dễ dàng thì thường không được trân trọng.
Hiện tại tôi cũng không đủ mặt dày giống như năm năm trước, chỉ chờ đợi không biết sắp tới Thương Lục sẽ biểu hiện thế nào.
Khóe miệng tôi không ngăn được nụ cười, vui vẻ trở về ký túc xá tiếp tục ngủ.
Tiếng đập cửa phòng ồn ào đánh thức tôi dậy, linh cảm có chuyện không tốt, tôi mơ màng xuống giường mở cửa.
Dư Miên nắm lấy tay tôi lo lắng hỏi: “Nhược Nhược, cậu không sao chứ? Tớ lo muốn chết!”
Tôi mỉm cười: “Tớ không sao.”
Đúng như tôi nghĩ, chuyện Trần Tiêu và đám bạn bỏ thuốc ý đồ cưỡng hiếp đang được thảo luận khắp cả trường mà tôi chính là người bị hại đó, Dư Miên khi biết được liền hoảng sợ đến mức rơi cả bữa ăn sáng.
Cô ấy sợ tôi nghĩ quẫn nên vẫn đang hết lời an ủi và động viên.
Tôi cảm động: “Cám ơn cậu, tớ thật sự không sao nữa rồi.”
Dư Miên bất mãn: “Đừng để tớ biết được ai là người đã tung tin đồn.”
Tôi biết ai là người đã tung tin đồn.
Tần Hoan.
Chẳng qua tôi còn chưa đi tìm cô ta thì cô ta đã xuất hiện.
Chỉ sau một buổi sáng, gần như toàn trường đều nhìn thấy video Tần Hoan lên tiếng thừa nhận rằng chính cô ta đã tung tin đồn. Cô ta nói vì cô ta ganh tị với tôi, vì Trần Tiêu thích tôi mà không thích cô ta nên cô ta muốn hủy hoại tôi.
Tôi nhíu mày, vế trước tôi còn hiểu, nhưng vế sau lại nói Trần Tiêu thích tôi thì tôi không tin.
Tần Hoan cũng bởi vì tung tin đồn nói xấu bạn học mà bị cảnh sát mang đi, trận phong ba này xem như cũng kết thúc.
Sau khi phối hợp hoàn thành các ghi chép từ chỗ cảnh sát, trở về trường liền bắt gặp Thương Lục đang đứng cổng trường. Anh chỉ đứng một chỗ như thế nhưng vẫn nổi bật nhất đám đông.
Càng bước về phía anh, tâm trạng tôi càng vui vẻ.
Nhưng vẫn cố gắng bày ra gương mặt ủ dột, giả vờ không nhìn thấy anh và bước thẳng vào cổng trường.
Thương Lục quay đầu lại: “Không cám ơn anh sao?”
Tôi cảm thấy rất vui vì anh đã giúp tôi giải quyết đống rắc rối này, nhưng vẫn không bày ra gương mặt vui vẻ, lãnh đạm nói: “Cám ơn chú.”
“Vậy mời anh một bữa cơm đi.”
Khóe miệng tôi cong lên nhưng vẫn kiềm chế không nở nụ cười, xoay người lại đáp ứng: “Được.”
Vốn dĩ tôi muốn đặt chỗ từ một nhà hàng tôi thường đến, nhưng Thương Lục lại bày tỏ muốn tự tay tôi nấu cho anh.
Anh nói: “Muốn cám ơn có thành ý thì tự tay em nấu cho anh đi.”
Chiều hôm đó anh chở tôi đến căn hộ của anh, đeo tạp dề muốn hỗ trợ tôi xuống bếp.
Nhưng trù nghệ của tôi thật sự rất kém, còn suýt chút nữa thì đem phòng bếp của anh đốt sạch.
Thương Lục cũng không giận, cười cười cúi đầu nhìn tôi nói: “Đừng lo, anh dạy em nấu.”
Sau khi đi mua lại tất cả nguyên liệu nấu ăn, anh nắm tay tôi kéo vào nhà bếp. Tôi nhìn bàn tay bị anh nắm lấy, đầu óc mê man một trận. Đến lúc anh buông tay tôi ra, trong lòng tôi lại có chút mất mát.
Thanh âm Thương Lục vang lên trên đỉnh đầu: “Được rồi, chúng ta làm món cá hấp, cải tím luộc, canh sườn bí đao và cần tây xào tôm nhé!”
“Trước tiên em giúp anh rửa rau đi.”
Tôi bỏ rau vào bồn rửa, vừa mới mở vòi nước thì phía sau đột nhiên áp đến một thân thể ấm áp.
“Em biết rửa không?”
Thương Lục từ phía sau vòng hai tay về phía trước ôm trọn lấy tôi, tôi hơi nghiêng đầu, một hơi nóng lập tức phả vào tai. Mặt tôi lập tức đỏ lên, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
“À… vâng.”
Rửa rau thôi mà…
Một giây tiếp theo, Thương Lục liền nắm lấy tay tôi khiến đầu óc tôi nổ tung.
Anh nghiêm túc nói: “Những loại rau này đều được phun thuốc trừ sâu, em nên ngâm nó một lát.”
Anh cầm tay tôi ấn xuống nước giữ lại mớ rau kia trong nước.
Cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau, tôi lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm trí cũng bay đi đâu mất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Phía Cuối Đôi Cánh3.
Váy Hạ Thần4.
Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào=====================================
Cả quá trình này, phải nói là Thương Lục vô cùng tận tâm chỉ dạy.
Lòng tôi vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, tự nói với mình trong đầu.
Không được để sắc đẹp mê hoặc aaa!
Tôi lấy cớ bày thức ăn, vội vàng đẩy anh ra sau đó nóng đầu mà dùng tay không mở nắp nồi cá hấp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nóng đến phỏng cả tay tôi.
“A”
“Nhược Nhược!”
Thương Lục lo lắng đến nhăn mày cầm lấy tay tôi đặt dưới vòi nước lạnh.
Nhìn dáng vẻ đau lòng của anh, đột nhiên cảm thấy háo sắc cũng là chuyện tốt.
“Em không sao.”
Thương Lục quay đầu nhìn tôi, mặt đầy đau lòng và bất lực.
Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn anh, nước lạnh xả vào bàn tay tôi lạnh buốt, cũng làm đầu óc tôi thanh tỉnh lại một chút.
Dần dần, chúng tôi cách nhau càng gần hơn.
Khoảnh khắc chạm vào bờ môi anh, tâm trí tôi bùng nổ như pháo hoa.
11.
Một nụ hôn dài kết thúc, tôi dựa vào người Thương Lục thở hổn hển, anh nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí cho tôi.
Sau đó anh kéo tôi ra phòng khách lấy hòm thuốc bôi cho tôi.
Thương Lục còn đau lòng thổi nhẹ: “Lỗi anh, lẽ ra không nên để em bắt em nấu cơm.”
Tôi gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Anh ngẩng đầu ấn vào trán tôi: “Em đấy.”
Sau khi bôi thuốc xong, chúng tôi bắt đầu ăn cơm.
Đột nhiên căn phòng cúp điện tối đen như mực.
“Chờ anh một lát.”
Thương Lục mở đèn pin tìm nến trên giá sách, sau đó quay trở lại bàn ăn thắp lên hai cây nến.
Tôi nghiêng đầu trêu chọc: “Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến sao?”
Thương Lục hơi sửng sốt sau đó lắc đầu nói: “Đừng giỡn nữa.”
Tôi bỉu môi vùi đầu ăn cơm.
Đang ăn đến chén thứ hai, đột nhiên nghe Thương Lục chần chừ hỏi: “Vai em thế nào rồi?”
Tôi trả lời một cách tự nhiên: “Tốt hơn rồi.”
“Vậy có thể nói cho anh biết tại sao lại làm vậy không?”
Giọng anh thận trọng hỏi giống như sợ hỏi không tốt sẽ khiến tôi tức giận.
Tôi cắn chặt đũa, không biết phải trả lời anh thế nào. Sau đó thở dài nặng nề đặt đũa xuống trả lời anh.
“Không sao, là do em sợ anh sẽ chán ghét em.”
Thương Lục đập mạnh đũa xuống bàn “bộp” một tiếng, tôi kinh hãi muốn nhảy dựng.
“Em nói gì cơ?”, anh trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Cổ họng tôi nghẹn ngào còn có chút ủy khuất, nụ hôn vừa nãy làm tôi ảo tưởng rằng Thương Lục cũng yêu tôi, nhưng thật ra anh chỉ đang bị cuốn theo bầu không khí lúc đó thôi sao?
Tôi quay đầu đi cứng ngắc mở miệng: “Không có việc gì.”
Thương Lục trầm mặt, đứng dậy vòng qua bàn ăn kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
Anh dùng hai tay nâng mặt tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mặt anh sau đó mở miệng từ tốn nói: “Nhược Nhược, là anh cảm thấy tức giận với chính mình vì khiến em nghĩ như vậy, sau đó tự làm tổn thương bản thân.”
Tôi nhìn vào mắt anh, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.
“Em sợ …”
Rõ ràng Thương Lục cũng đã nói sẽ không để ý… nhưng tôi vẫn rất sợ hãi.
Thương Lục ôm tôi vào lòng dỗ dành nói: “Đồ ngốc, sợ cái gì chứ, anh đau lòng em còn không kịp, sao có thể ghét bỏ được.”
Tôi nghe xong liền chua xót trong lòng rơi nước mắt nói: “Rõ ràng anh ghét em.”
Thương Lục xấu hổ gắt: “Không có, đừng nói bậy.”
Tôi ngẩng đầu phản bác: “Lúc Trần Tiêu bỏ thuốc em hắn nói những lời kia đã để anh hiểu lầm em, anh sau đó còn hung dữ với em.”
Thương Lục ngượng ngùng bất đắc dĩ: “Em vì chuyện này sao?”
Đột nhiên tôi cảm thấy có hơi chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi.
Thương Lục nhắm mắt lại thở dài giải thích: “Khi đó gặp lại em biết em đang ở cạnh Trần Tiêu, anh còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã làm ra chuyện súc sinh như vậy,”
“Sau đó em có hỏi anh để ý sao, anh lại nói không quan trọng, chuyện liên quan đến trinh tiết con gái nhưng đối với anh lại không quan trọng sao?”
“Khi ấy anh giận em vì em không bảo vệ tốt bản thân mình, em có biết nếu lúc đó anh không đến kịp thì em sẽ gặp phải chuyện gì không?”
Tôi gật đầu, hai mắt lấp lánh nước nhìn Thương Lục.
Rất nhiều người sẽ vì chuyện đó mà xa lánh và xem thường cô gái bị hại, nhưng Thương Lục không giống.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã hiểu lầm anh.
Thương Lục cúi đầu, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
“Vậy thì Nhược Nhược, lần trước nhìn sai người, hiện tại em đã rút được kinh nghiệm chọn người tốt hơn chưa?”
Tôi vòng tay qua cổ ôm lấy Thương Lục: “Không có chọn sai, em vẫn luôn chờ anh.”
Thương Lộ như ý thức được điều gì, đồng tử run lên sau đó cúi đầu hôn tôi.
(CÒN TIẾP)