1.
Gần đây Trần Tiêu ra ngoài lăn lộn cùng niềm vui mới, nửa đêm gọi điện thoại cho tôi muốn tôi đem quần áo đến cho hắn thay.
Tôi hỏi hắn: “Anh muốn mặc đồ thế nào?”
Hắn không kiên nhẫn đáp: “Sơ mi trắng.”
“Có đeo cà vạt luôn không?”
Trần Tiêu nghe tôi hỏi xong bật cười một tiếng, chế giễu: “Cố Nhược Nhược, thân phận của cô là gì cô quên rồi sao? Mang hay không liên quan cái rắm gì đến cô?”
“Đến mau đi!”
Tôi “ồ” một tiếng cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đồ hắn yêu cầu rồi bắt taxi đến quán bar mà gần đây hắn thường đến.
Ba giờ sáng, Trần Tiêu và đám bạn của hắn vẫn đang uống rượu trong phòng bao. Mỗi người trong lòng đều ôm một tiểu mỹ nhân nóng bỏng quyến rũ, riêng chỉ có cô gái trong lòng Trần Tiêu mặc một bộ váy trắng trông rất thanh thuần.
Đây chính là niềm vui mới của Trần Tiêu.
Cô ta tên là Tần Hoan.
Trần Tiêu gặp được cô ta trong lúc hắn đi đua xe, cô gái này đột nhiên liều lĩnh nhảy ra trước đầu xe hắn làm hắn thiếu chút nữa đã đụng trúng cô ta.
Cũng từ sau hôm đó bọn họ liền ở bên nhau.
Thấy tôi đẩy cửa phòng bao tiến vào, Trần Tiêu vẫy tay bảo tôi đến chỗ hắn, đem túi đồ tôi chuẩn bị cho hắn đưa cho Tần Hoan.
Cô ta cầm lấy rồi mỉm cười với tôi: “Nửa đêm rồi còn phiền chị quá ạ~ Em đã nói với anh Trần Tiêu là ảnh không cần thay rồi nhưng mà ảnh không chịu nghe~”
Giọng điệu vô cùng đắc ý và khoe khoang.
Tôi cũng chẳng thèm để ý lấy từ trong túi ra một cái cà vạt màu đen, ngồi xổm xuống thắt cho Trần Tiêu.
Hắn giữ tay tôi lại nhíu mày nói: “Cố Nhược Nhược, tôi nhớ tôi đã nói với cô là tôi không thích đeo cà vạt.”
Tôi mềm giọng dỗ dành hắn: “Hợp với anh mà, mang đi, nhé!”
Trần Tiêu nhìn tôi chằm chằm bằng cặp mắt u ám, mày cũng cau lại thật chặt.
Ánh mắt tôi khẩn cầu nhìn hắn.
Âm nhạc trong phòng bao đã dừng lại, mọi người đều đang tập trung ánh mắt về phía Trần Tiêu.
Cuối cùng, hắn chịu thua trước mà buông tay rôi ra.
Khóe miệng tôi nở nụ cười, giúp hắn thắt cà vạt xong còn cẩn thận vuốt thẳng cổ áo sơ mi cho hắn.
Trần Tiêu cười khẩy: “Tôi nghi ngờ cô chính là thích cái túi da này của tôi.”
Tôi hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Trần Tiêu sau khi đeo cà vạt lên lại có thêm chút thành thục ổn trọng, môi hắn mím thành một đường thẳng càng nhìn càng cảm thấy giống người kia.
Tôi nhìn hắn đến mê mẩn, ảo giác giống như thật sự có thể nhìn thấy người kia thông qua hắn.
Tần Hoan thấy chúng tôi thân mật như thế liền khó chịu, ho khụ khụ hai tiếng rồi nũng nịu nói: “Anh Trần Tiêu, anh cùng chị này có quan hệ gì vậy ạ?”
Tất cả ánh mắt liền tập trung về phía tôi.
Trần Tiêu nhìn tôi đứng đối diện, giống như rất vui vẻ mà thả chậm ngữ khí nói: “Cô ta ấy à, tất nhiên là … chó liếm của tôi.”
“Bảo đi hướng đông cũng không dám đi hướng tây, có thể xem như tùy tùng thôi, còn rất nghe lời nha!”
Hai câu nói này đối với tôi đủ sỉ nhục.
Thật sự là ngoài cái khuôn mặt này ra, hắn cũng không có một chút nào giống người kia.
Tôi kéo lấy cà vạt Trần Tiêu, siết chặt đến mức hắn phải thở hổn hển vài hơi.
“Suỵt, lời này anh nói cho mình em nghe thì cũng thôi đi, nói ra ở đây thì có còn là một nam tử hán không?”
Mặt Trần Tiêu đỏ bừng muốn nhấc chân đá văng tôi nhưng đã bị tôi nhanh chóng buông cổ hắn ra mà né được.
Hắn đưa tay xoa cổ, đứng dậy đến gần tôi nói: “Cố Nhược Nhược, cô ghen sao?”
Tôi bị hắn ép tới càng lúc càng gần, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Muộn rồi, tôi về đây!”
Nói xong định đi nhưng bị hắn nắm chặt cổ tay giữ lại.
Trần Tiêu tức giận gầm lên: “Cố Nhược Nhược, không phải cô muốn làm bạn gái của tôi sao? Làm bộ cái gì?”
“Nếu hôm nay cô đồng ý lên giường với tôi, tôi sẽ để cô làm bạn gái tôi.”
2.
Tôi còn chưa lên tiếng, Tần Hoan đứng bên cạnh hắn đã nhu nhược mở miệng gọi: “Anh Trần Tiêu.”
Trần Tiêu nắm tay cô ta, tháo cà vạt tôi thắt cho hắn ném xuống đất, hung dữ nói: “Cố Nhược Nhược, tôi chỉ cho cô một cơ hội này.”
Hai mắt hắn đỏ hoe trừng tôi chằm chằm như đang cảnh cáo.
Tôi thở dài một hơi: “Anh đừng nháo.”
Vừa dứt lời, Trần Tiêu lập tức hướng mọi người tuyên bố: “Giới thiệu với mọi người, bạn gái tôi Tần Hoan.”
Vẻ mặt Tần Hoan lập tức kinh ngạc và vui vẻ: “Anh Trần Tiêu.”
Xung quanh bắt đầu ồn ào lên, có người còn vỗ tay bôm bốp: “Hay lắm, chúc mừng!”
Trần Tiêu liếc nhìn tôi một cái rồi vòng tay ôm lấy niềm vui mới của mình biểu diễn một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp ngay tại chỗ.
Tôi quay đầu đi chỗ khác, xoay người ra khỏi phòng bao.
Sáng hôm sau, trên diễn đàn trường xuất hiện bài đăng tuyên bố Trần Tiêu và Tần Hoan đang ở bên nhau.
Tôi ngay lập tức trở thành tiêu điểm.
Không còn cách nào khác, tôi đã ở bên cạnh xum xoe với Trần Tiêu ba năm, nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng là cái gì của hắn.
Một số bạn học còn ra mặt cảm thấy đáng tiếc thay tôi, nhưng cuối cùng cũng bị Trần Tiêu lên tiếng phản bác nói tôi và hắn không có bất cứ quan hệ gì, tôi cũng không phủ nhận.
Dần dần mọi người đều biết, tôi chỉ là một con chó liếm của Trần Tiêu.
Từ lần cuối cùng hắn đưa ra thông báo chính thức cũng không có thêm bất cứ phản hồi gì. Nhưng tôi lại nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, đa phần là chế giễu tôi.
[Ôi, đây không phải là con chó liếm của Trần Tiêu được chính chủ thừa nhận sao?]
[Còn có mặt mũi đến trường sao? Liếm người ta ba năm cuối cùng cũng chẳng có được kết quả gì, không nhục sao?]
[Đồ đê tiện!]
Trần Tiêu cũng rất được yêu thích ở trường, vừa đẹp trai vừa có tiền. Nhiều người theo đuổi hắn như vậy, một con chó liếm hắn ba năm như tôi liền trở thành đối tượng bị thù ghét nhất.
Tôi chụp màn hình tất cả những tin nhắn chửi rủa tôi kia sắp xếp lại một chút chuẩn bị gửi thẳng đến cho ban giám hiệu trường học.
Sau khi làm xong tất cả việc này, tôi vừa định đặt điện thoại xuống thì đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ.
Trần Tiêu: [Cô cũng đừng có ở đó mà khóc, tôi bận ở bên cạnh bạn gái mới, không có thời gian dỗ cô đâu.]
Nhìn thấy tin nhắn này tôi liền cảm thấy có chút buồn cười.
Trần Tiêu thật sự rất ngây thơ.
Nếu không phải vì gương mặt kia …
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định cũng trả lời hắn.
[OK.]
Thời gian sau đó tôi cũng không gặp lại Trần Tiêu, cho đến một ngày hắn đột ngột xuất hiện trong lớp học của tôi.
“Cố Nhược Nhược, cô có ý gì?”
Tôi khó hiểu nhìn hắn.
Hắn lại tiếp tục ép tới: “Tôi hỏi cô có ý gì? Sao cô không trả lời?”
Thấy hắn tức giận thành như vậy, dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi vẫn lựa chọn dỗ dành hắn trước.
“Anh ăn sáng chưa? Em đi mua cho anh nhé?”
Hắn mím môi, vẻ mặt hơi giãn ra: “Chưa ăn, nhưng tức no rồi.”
Tôi buồn cười: “Vậy trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Trần Tiêu hừ mạnh một cái, khinh thường nói: “Ai thèm đi ăn với cô chứ! Nhưng nếu cô đã muốn đến vậy thì tôi cũng có thể đi ăn với cô 1 bữa.”
Hắn vẫn luôn rất dễ dỗ như thế.
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng vừa liếc mắt ra sau lưng hắn liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Trong phút chốc, trời đất như quay cuồng, chỉ có xung quanh người kia phát ra thứ ánh sáng chói mắt đến kinh người.
Cảm xúc bình tĩnh bấy lâu nay của tôi bỗng chốc bắt đầu nhấc lên sóng to gió lớn, vô cùng hỗn loạn và mãnh liệt.
3.
Là Thương Lục.
Anh ấy đã trở về.
Từ nhỏ ba mẹ tôi vẫn luôn bận rộn, kể từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện vẫn luôn đi theo sau Thương Lục làm cái đuôi nhỏ của anh.
Năm năm trước, tôi 16 tuổi thổ lộ với anh, anh thẳng thừng từ chối.
Khi đó anh nói: “Nhược Nhược, em còn nhỏ, không biết thế nào là yêu.”
Tôi đỏ hốc mắt cắn răng nói: “Không phải, em hiểu mà! Em thích anh, thật sự rất thích! Phòng em còn treo rất nhiều ảnh của anh.”
Anh cau mày nghiêm khắc răn dạy tôi: “Nhược Nhược, đừng nói bậy!”
“Anh sợ cái gì, mặc dù em gọi anh một tiếng chú nhỏ nhưng vốn dĩ chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, cho dù chúng ta thật sự ở bên nhau thì cũng không ai có thể nói gì.”
“Đừng nói nữa!”, Thương Lục xoa mi tâm gắt nhẹ một tiếng.
Kể từ ngày hôm đó, tôi cũng không còn gặp lại anh nữa.
Sau khi hỏi thăm khắp nơi tôi mới biết anh đã ra nước ngoài.
Tôi cứ tưởng rồi tôi sẽ dần dần quên được anh, nhưng vậy mà tôi không thể làm được. Phần tình cảm kia đi theo tôi từ thuở ấu thơ đến nay đã khắc cốt ghi tâm, tra tấn tôi đến mức mỗi đêm tôi chỉ có thể trốn trong chăn trộm khóc.
Mãi cho đến khi vào đại học, tôi gặp được Trần Tiêu, gương mặt hắn thật sự giống anh đến bảy phần.
Mặc dù bị hắn xem thường làm khó dễ trong suốt ba năm, nhưng tôi vẫn không chút do dự ở bên cạnh hắn, chẳng qua tôi cũng chẳng quan tâm hắn có yêu tôi hay không.
Trở về hiện tại, tôi nhìn hiệu trưởng đang nói chuyện với cái người đã bỏ đi năm năm kia, nhìn anh nở nụ cười yếu ớt với người đối diện, khí chất trầm ổn trên người anh vẫn không thay đổi chút nào.
Trần Tiêu thấy tôi ngây ngốc liền chắn ngang tầm mắt của tôi: “Cô nhìn cái gì…”
Đột nhiên hắn đối diện với gương mặt đầy nước mắt của tôi, trở nên vô cùng hoảng hốt.
“Cố Nhược Nhược, cô còn muốn thế nào? Sao lại khóc rồi?”
Giọng hắn hơi lớn, thu hút sự chú ý của Thương Lục, khiến anh tò mò nhìn qua chỗ chúng tôi.
Mặc dù cách một Trần Tiêu, nhưng tôi biết anh nhất định đã nhìn rõ tôi, cũng nhận ra tôi.
Nụ cười trên mặt Thương Lục cứng đờ trong giây lát, miệng anh mấp máy gọi tên tôi.
Tôi không quản mọi người xung quanh nữa, nhanh chóng đẩy mạnh Trần Tiêu ra chạy về phía trước muốn ôm chặt lấy anh.
Thương Lục cũng cất bước đi về phía tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT