Hết điện thoại, giờ đến lượt chuông cửa kêu không ngừng, dường như muốn thi gan đến chừng nào cô phải chịu thua. Trong đầu từng đợt giật liên hồi như búa bổ, Bắc Yên không thể chịu đựng được thêm lết thân hình như ma dại ra mở cửa.

Cô gái bên ngoài đang bấm chuông liên hồi, có lẽ cũng không ngờ được người bên trong sẽ mở cửa. Nên khi cánh cửa bật ra nhất thời có chút sững sờ.

Bao nhiêu lời định nói tất cả đều phải nuốt lại, Cam Ngọt ra vẻ trấn tĩnh đóng lại cửa bước theo cái người trùm chăn lụ khụ phía trước.

“Tưởng cậu mạnh mẽ thế nào, mới một chưởng này đã không chịu được.” Cam Ngọt vừa đi vừa nói. Bắc Yên để mặc cô, đến gần sô pha lập tức đổ người xuống. Cam Ngọt cũng theo vậy ngồi xuống sát gần, chạm phải túi giấy vứt trên sô pha tiện tay bỏ ra xem: “Vẫn còn đi mua sắm được, thế thì tớ cũng đỡ lo rồi.”

“Ơ, đây là áo cũ mà.”

Để mặc Cam Ngọt độc thoại, Bắc Yên cuộn tròn người nhắm mắt. Cái áo kia mới lấy từ nhà Lập Đông về cách đây không lâu. Lúc trước có một buổi tụ tập giữa những người bạn quen nhau ở nhà Lập Đông, vô tình Hà Vân làm đổ sa tế lên người cô. Bắc Yên đành phải mặc tạm một cái áo phông rộng thùng thình của Lập Đông về nhà.

Giờ nghĩ lại những cái liếc nhìn kỳ lạ của những người có mặt hôm đó và thái độ của cặp đôi kia, không biết bát sa tế kia hắt vào người cô có phải là ‘vô tình’ thật không nữa.

Mấy ngày sau cô qua chỗ anh, Lập Đông rất lạnh nhạt nhắc cô cầm áo của mình về. Khi ấy Bắc Yên còn nghĩ rằng anh ta đang áp lực vì đơn hàng lớn nên mới lạnh nhạt như vậy. Còn tự an ủi bản thân, mình nhiều tuổi hơn nên nhường nhịn một chút.

Hoá ra tất cả đều có nguyên do, chỉ có cô như con ngớ ngẩn chui đầu vào cái rọ được đặt sẵn.

“Em đang ở nhà nó đây, không sao chưa chết.”

“Rồi, em sẽ ở lại đây.”

“Anh yên tâm.”

Cam Ngọt nghe xong điện thoại của ai đó, quay sang lay lay người Bắc Yên: “Này, ăn gì chưa? Tớ nấu cho cậu cái gì nhé.”

“Thôi nào, chỉ là một thằng đàn ông, với unfriend một con ‘ve chúa’ thôi có gì mà phải buồn. Hoa thơm thiếu gì ong bướm đậu, chị đây sẽ dẫn em đến chân trời mới đầy ong với bướm.”



“Này, ngủ thật rồi đấy à?”

“Cam Ngọt.” Bắc Yên khẽ nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

“Ơi.”

“Giờ tớ chỉ muốn ngủ thôi. Được không?”

 

Cảm nhận được sự mệt mỏi vô cùng trong giọng nói của bạn, Cam Ngọt lúc này mới dừng màn độc thoại không ngừng nãy giờ. Cô khẽ thở dài, vén vén mai tóc nửa bên mặt nhợt nhạt lộ ra của Bắc Yên.

Bạn cô, hai mấy năm xử nữ, lần đầu biết yêu lại vớ ngay phải thằng khốn. Đắng lòng thay.

***

Cuối cùng sau sự nỗ lực ‘như điên như dại’ theo lời Cam Ngọt nói, cộng thêm ‘tiện tay giúp đỡ’ của anh trai cô ấy. Đơn hàng với Thuý Hoà cũng được ký lại.

Tuy nhiên tội vẫn là tội, dù không đến mức mất việc thì chức vị giám đốc bán hàng của Bắc Yên cũng bị chuyển từ chính thức sang thách thức, kèm vô số lời bàn tán sau lưng cô. Một phần rất nhỏ trong số đó âm thầm tán thưởng sức mạnh tinh thần của Bắc Yên.

Chỉ là, rất nhỏ.

Hai tháng sau, sự việc tưởng chừng như được lắng xuống thì Bắc Yên đột ngột xin nghỉ việc trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Mặc kệ sự lôi kéo thuyết phục của những đồng nghiệp lâu năm và những lời đồn đoán, cô dứt khoát bàn giao công việc, chính thức thất nghiệp.

Thật sự Bắc Yên cảm thấy quá mệt rồi, có đôi lúc cô tự hỏi, ‘vì sao một cô gái như cô lại cứ phải nỗ lực mạnh mẽ một cách điên cuồng như vậy?’. Rõ ràng cuộc sống mơ ước của Bắc yên trước kia là điền viên nơi thôn dã, với vật nuôi trong nhà và cây cỏ tự trồng.

Nước mắt Cam Ngọt rơi như mưa, hình như là khóc thay cho cả cô gái thất tình Bắc Yên. Bởi từ lúc phát hiện mình bị phản bội đến nay, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Nhìn bề ngoài vô cùng lạnh nhạt, giống như hắn ta từng nói ‘em là nhạt từ trong xương rồi’. Nhạt nhẽo, vô vị đến không thể nhạt nhẽo hơn.

Cô bé nhân viên nhà xe trao cho Bắc Yên một chiếc túi vải để đựng giầy, rồi chỉ vị trí giường nằm cho cô. Bắc Yên bỏ túi giầy vào hộc trên xe, nằm xuống lập tức kéo rèm ngăn cách mình với tất cả những khoang giường khác.

Kính xe giường nằm được dán một lớp cách nhiệt xanh mờ, đâm nhìn ra ngoài trời lúc này chẳng phân biệt được đang râm hay đang nắng. Bắc Yên cũng không có tâm chí đâu ngắm phố thị phồn hoa lần cuối, một tay với lên kéo rèm cửa lại, thành công làm cho khoang giường của cô kín như bưng, tối mù mù.

Khuỷu tay lúc hạ xuống vô tình chạm phải nút bấm nào đó, lập tức dưới lưng có cảm giác ma sát xoay tròn. Bắc Yên lại ngồi dậy dò nút, tắt chức năng mát xa của giường nằm, bấm bấm thế nào lại thành mở đèn, khoang xe của cô lập tức nhấp nháy như trong quán bar. Bấm sang nút khác, màn hình cuối giường tự động mở sáng, hình ảnh vừa lúc chiếu đến cặp đôi đang trao nhau nụ hôn nồng nàn.

Bắc Yên đỡ lấy trán một lát, đầu như muốn nổ tung vậy, sao mà đến cả công nghệ cũng muốn làm khó cô thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play