Đến ngày sinh thần, ta và mẫu hậu chó mài mà không thấy bóng dáng phụ vương đâu.
Các món ăn trên bàn nguội rồi lại nóng, nóng rồi lại nguội
Cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, màn đêm buông xuống.
Nụ cười trên môi mẫu hậu dần tật, bà ấy thương xót vuốt ve má ta
"Khánh Nhi, có lẽ phụ vương con hôm nay bận nhiều việc.
Đúng vậy, phụ vương rất bận.
Vừa rồi cung nhân truyền tin, ta đều nghe thấy.
Người vẫn còn ở cung Tình Trúc, e là đã quên mất lời hứa đích thân đến dự tiệc sinh thần của nữ nhi
Có lẽ vẻ cô đơn trong mất ta làm mâu hậu đau lòng, bà ấy đột nhiên đứng dậy nói:
"Mâu hậu đi xem, con đợi một lát, nếu đôi thì bảo Kiều Xuân lấy trái cây cho con ăn.
Bà ấy định đến cung Tình Trúc cướp người.
Mẫu hậu làm sao đấu lại được con hồ ly tình kia, đừng để thiệt thòi
"Mâu hậu." Ta kéo bà lại: “Không đơi phu vương nữa, chúng ta dùng bữa trước đi, Khánh Nhi đồi rồi.”
Ta nũng nịu, mẫu hậu từ từ ngồi xuống.
Ngay khi hai chúng ta vừa cầm đũa, tiếng thình an của các cung nhân từ xa đến gần từng lớp vang lên. Phụ vương đến rồi.
Ánh mặt ông lướt qua bữa tối trên bàn vân chưa động đùa, vẻ mặt dịu đi
“Là trầm không tốt.”
Mẫu hậu cũi mát, bưng một chén cạnh:
"Bệ hạ bận rộn việc nước nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe." Phụ vương lộ vẻ bối rối, ta mím môi cười trộm:
[Công phu nói bóng gió của mẫu hậu lại tiến bộ rồi.]
"Khánh Nhi, phu vương đến muộn vì đi chọn quà sinh thần cho con." Đối mặt với lời giải thích muốn che giấu sự thật của phụ vương, ta nhếch mép:
“Đã là phụ vương đích thân chọn thì chắc chân là rất tốt.”
Ăn tối xong, phụ vương kéo ta đến cung Thái Cực.
Ông không cho các cung nhân khác đi theo, trong diện lớn lúc này chỉ có hai chúng ta.
Ta khả nghi ngờ nhìn ông, phụ vương bình tĩnh đứng ở giữa:
“Ra ngoài dị.”
Xoẹt xoẹt, hai bóng người từ trên xà nhà bay xuống. Ta giật mình, theo bản năng nâm chặt vạt áo phụ vương.
Chỉ thấy một nam một nữ quỳ một gối trên mặt đất, cả hai đều mặc trang phục bó sát màu đen, đầu đội mặt nạ. Một chiếc mặt nạ sừng trâu, một chiếc mặt na thỏ:
“Ngưu Thổ.”
“Mào Nguyệt.”
"Tham kiến từ công chúa,
“Đây, đây là...”
Ta ngày người tại chỗ, phụ vương chỉ vào họ nói
"Đây là ám vệ chuyên phục vụ hoàng thất, từ hôm nay trở đi, con chính là chủ nhân của hai người họ.
Ta nhìn hại ám vệ này, thầm nhớ lại món quà sinh thần nhận được hôm nay:
[Mẫu hậu tặng một bộ trang sức hồng ngọc, trưởng tỷ tặng một hộp trân châu,tam ca tặng san hô, Hiền phi nương
nương tăng trâm vàng. Trần phi nương nương tăng vòng ngọc...] Phụ vương đột nhiên họ một tiếng, ta ngơ ngác chuyển tầm mắt sang ông: “Những ám vệ này, ngàn vàng cũng không đối được.”
[Phụ vương thật là keo kiệt.]
"Chuyện ám vệ này cần phải che giấu tại mặt của người khác, sau này trắm sẽ thưởng cho con chút vàng bạc châu bầu, thêm một trang viên suối nước nóng ngoại ô
[Cha ruột!]
[Quả nhiên là phụ vương của ta, ra tay thật hào phóng và bá đạo!
[Ta biết mà, phụ vương cần kiệm chăm lo quản lý, quốc khố chác chân đầy áp!]
Phụ vương có chút bất lực phất tay.
"Được rồi, về nghỉ sớm đi, sáng mai trâm sẽ bảo Nội vụ phủ đưa đồ đến cho con."
Ta đè nên sự kích động trong lòng. hành đại lễ
Tạ ơn phụ vương ban thưởng!"