Chương 7: Lời mời kết bạn

Sau khi tan học, Long Thất trở về căn hộ cô đang thuê tạm. Abel nhắn tin hỏi cô có tới tham gia hoạt động hay không. Cô nhắn: Không.

Abel nhắn lại: Không phải em đang thiếu tiền hay sao?

Trả lời: Kiếm đủ rồi.

Able: Cô gái, em đúng là chẳng có chút tham vọng nào cả. Cứ chuẩn bị bật lên rồi lại muốn rút lui. Giá thị trường của em bây giờ đang rất cao đấy, có biết không hả?

Long Thất bước vào nhà tắm, nhắn lại: Em thật sự không tới đâu, năm nay em đã học lớp 12 rồi, còn phải thi đại học nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Sau đó, cô tắt điện thoại đi tắm, xong xuôi thì trèo lên giường mở laptop ra. Quả nhiên Abel vẫn đang điên cuồng khuyên nhủ cô. Long Thất chặn tin nhắn từ người này, vừa gặm táo vừa mở trang web của trường.

Web trường lúc nào cũng là một mớ hỗn độn, lúc nào cũng xuất hiện tên của cô và những album ảnh liên quan, lúc nào cũng là thông báo nhắc nhở rằng Bạch Ngải Đình vừa mới cập nhật trạng thái. Cô nhẹ nhàng di chuột tới thanh tìm kiếm, gõ từng chữ: Đổng Tây.

Trường cấp ba Bắc Phiên.

Sau vài giây, tài khoản đã hiện ra. Thông tin hiển thị là đang học ở trường cấp ba Bắc Phiên, tên tài khoản chỉ có hai chữ đơn giản "Đổng Tây", không có ký hiệu linh tinh cũng không có mấy tiền tố phức tạp nào khác, hình đại diện là một bức tranh nghệ thuật vẽ loài thực vật họ Magnoliaceae (mộc lan). Cô nhấp chuột vào hình ảnh đại diện, ảnh đại diện chuyển sang chế độ đang tải.

Lạch cạch, hiện ra.

Trang web xuất hiện một thông báo nhắc nhở: Bạn không phải là bạn bè với người này, đối phương chỉ công khai một số bài viết.

Lúc đó, khóe miệng hơi nhếch lên, cô đặt quả táo sang bên cạnh, hai tay đặt lên bàn phím.

Không đánh chữ, đầu ngón tay chỉ gõ nhẹ trên mặt phím, Long Thất do dự mười lăm phút, cuối cùng cũng nhấp vào "Gửi lời mời kết bạn". Cô cầm quả táo đã bị oxy hoá lên, cắn một miếng, ngón tay lướt trên bàn phím, đánh từng chữ một: Long…Thất

‘Mình là Long Thất’.

Vừa đánh xong, cô lại xoá đi, gõ lại: Cùng…lớp…  

‘Học cùng lớp với cậu’.

Viết xong, cô lại xoá bỏ toàn bộ, rồi lại cắn một miếng táo nữa, cuối cùng gõ: Xin…lỗi…

‘Xin lỗi’.    

Đánh xong, nhấp chuột trái gửi đi.

Cùng lúc đó, cô sực nhớ đến một chuyện khác, bèn quay trở lại trang cá nhân của mình, xoá tấm ảnh ái muội đã đăng tuần trước đi, tiếp theo mở album ảnh ra soi kỹ một lượt, rồi xoá hết tất cả những bức ảnh mờ ám trước kia đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Bên phải màn hình đột nhiên hiện ra thông báo, kèm theo tiếng "ding dong", động tác của Long Thất chậm lại, cô đưa mắt nhìn, rồi nhấp chuột mở lên.

Tin nhắn của Long Tín Nghĩa: Mày quen Cận Dịch Khẳng à?

Môi dưới đang bị cắn chặt từ từ nhả ra, cô bấm đóng cửa sổ trò chuyện, quay lại trang chủ, nhưng vẫn chưa có bất kỳ thông báo mới nào.

Cứ cách năm phút cô lại kiểm tra một lần, cách mười phút lại kiểm tra một lần, mười lăm phút sau lại kiểm tra thêm một lần nữa. Nhìn nhìn đồng hồ bây giờ là 9 giờ 45 phút. Với lượng bài tập về nhà được giao mỗi ngày, bình thường học sinh phải làm đến 11 giờ mới xong. Học sinh giỏi có thể hoàn thành vào lúc 10 giờ, nhưng đã là học sinh giỏi thì luôn muốn dành thêm thời gian để soát lại bài, cho nên thông thường đều sẽ đi ngủ vào lúc 11 giờ 30 phút. Khoảng 11 giờ 30 phút, Long Thất lại lên mạng xem có nhận được thông báo mới nào không, nhưng vẫn như cũ không có gì.

Cô chống cằm, ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím.

Lúc này, cô lại nhận được một tin nhắn khác của Long Tín Nghĩa: Trả lời đi mà, có quen không?

Long Thất vẫn bơ hắn. Long Tín Nghĩa vội vàng gửi tin thứ ba: Em gái à, anh sai rồi, sai thật rồi. Anh xin lỗi, trả lời đi mà.

Cô gõ chữ: Cậu ta đánh anh à?

Long Tín Nghĩa trả lời: Không.

Lại nhắn: Vậy cậu ta cướp bạn gái anh à?

Trả lời: Không nốt.

Cả hai cái đều không phải, Long Thất đang tính chặn Long Tín Nghĩa thì tin nhắn của hắn gửi tới: Cậu ta tặng tao một bộ máy tính mới. Thật chứ, cấu hình của cái máy đó khủng vãi đạn.

Long Thất lập tức quăng chuột, đi vào nhà vệ sinh lấy điện thoại, gọi thẳng đến số của Cận Dịch Khẳng. Cậu vừa bắt máy, cô đã tức tối hét lên: "Cậu bị điên hả!"

Bên chỗ của Cận Dịch Khẳng rất im ắng, có vẻ như đang ở trong thư phòng ôn tập. Cậu vừa nghe cô chửi liền cười. Long Thất giận dữ đến độ có thể phun ra một tràng: "Rảnh rỗi đến điên hay là nhiều tiền quá nên phát điên! Hay là lần này cậu tính cua Long Tín Nghĩa, đổi khẩu vị rồi à? Cận Dịch Khẳng, nếu cậu muốn thì ngày mai tôi sẽ đi đến phòng phát thanh giúp cậu tỏ tình. Cậu cảm thấy thế nào? Đồ biến thái! Đồ thần kinh!"

Mặc cho cô mắng cậu ra sao, cậu vẫn cười, còn cười một cách rất khoái chí. Đợi cô mắng xong, cậu mới nói: "Thất à, cậu không để lại đường lui cho mình, là gia đang giúp cậu lót đường đấy."

Cô kéo tài khoản của Long Tín Nghĩa vào danh sách chặn, đang chuẩn bị cúp máy thì Cận Dịch Khẳng hỏi: "Chuyển ra ngoài ở rồi à?"

"Cúp đây!"

Lửa giận của Long Thất vẫn chưa nguôi ngoai. Trước khi cậu kịp gọi lại, cô đã tắt nguồn, rồi ném mạnh điện thoại lên ghế sô pha phía đối diện.

Xong chuyện, cô lại chuyển hết sự chú ý vào màn hình máy tính, song lửa giận vẫn đang cháy hừng hực, tiếng ấn chuột rất vang.

Cô lướt vài lần vẫn không thấy có thông báo mới, thế là cáu tiết ném cái gối đi, lại bước xuống giường, đi đến ghế sô pha nhặt điện thoại lên, rồi gọi điện cho Cận Dịch Khẳng. Cậu vừa nhận máy, cô lập tức nói: "Im miệng."    

"Ừ?"

"Hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì đừng có lên tiếng... Có phải lúc trước Đổng Tây học cùng lớp với cậu không?"

“Đổng Tây.” Giọng cậu vẫn còn mang theo ý cười, dừng lại hai, ba giây sau rồi nói: “Đúng.”

Long Thất cũng dần bớt nóng, hỏi: "Vậy bình thường cô ấy có dùng tài khoản của trường không?"

"Không để ý."

"Vậy cô ấy có người bạn thân nào không?"

"Không để ý."

"Vậy cô ấy và Bạch Ngải Đình có quen biết nhau không?"

"Không."

Long Thất ngừng một lát, rồi chậm rãi nói: "Không phải chứ. Cô ấy không chỉ là hàng xóm của cậu mà còn là bạn học chung lớp với cậu nữa đấy. Lúc hai người gặp nhau ở trước khu nhà còn chào hỏi nhau cơ mà, giờ hỏi ra thì cái gì cũng không biết."

Cận Dịch Khẳng hoàn toàn hiểu được ý cô, đáp: “Tranh của bố cô ấy rất đắt, mẹ tôi từng đấu giá một bức. Cua ngâm tương nhà cô ấy làm rất ngon, nhưng mỗi năm chỉ có thể ăn một lần.”

Thứ nhất, Đổng Tây xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nghệ thuật.

Thứ hai, nhà của Đổng Tây có quan hệ rất tốt với những nhà khác ở trong khu, nhưng lại không hay tham gia những hoạt động xã giao.

Thứ ba, mối quan hệ giữa gia đình Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng chỉ dừng lại ở mức tán thưởng lẫn nhau.

Đây là những điều mà Long Thất tổng kết ra được.

“Nghe nói bố mẹ của Đổng Tây đã nói chuyện với hiệu trưởng về chuyện cô ấy bị chuyển lớp.” Cận Dịch Khẳng lại bắt đầu cung cấp thêm thông tin, Long Thất liền vểnh tai lên nghe, nhưng đúng lúc này, ở đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng gõ cửa, cậu khựng lại, rồi biếng nhác nói: “Tôi đi uống canh đây.”

Thế là cúp máy.

Nhàm chán.

Long Thất im lặng quay trở lại giường, xem trang chủ một lần nữa.

Chẳng có thông báo nào.

Cô chống cằm, nhìn chằm chằm vào bài viết mới nhất được hiển thị trên trang cá nhân của Đổng Tây, được đăng cách đây mấy chục ngày trước.

Cả một buổi tối liên tục kiểm tra đi kiểm tra lại thông báo mới, thời gian tích tắc trôi đi, Long Thất ngủ quên lúc nào không hay. Cô mặc kệ việc bài tập về nhà có phải làm hay không, rèm cửa cũng chẳng thèm kéo, ngủ thẳng cẳng đến khi ánh nắng ban mai chiếu lên tóc, cô mới giật mình phát hiện một đêm đã trôi qua. 

Long Thất ngồi dậy, giơ tay chạm vào con chuột máy tính, màn hình đang trong trạng thái chờ thoáng cái đã sáng lên. Trang chủ nhảy ra một thông báo.

‘Đổng Tây đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.’

……

Nắng mai dìu dịu, tiếng chim hót líu lo. Giây phút nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cô liền tỉnh táo. Tay phải đang vuốt trán cũng ngừng lại, mái tóc dài bị ép chặt do ngủ quên dần xõa xuống vai, trở lại hình dáng ban đầu. Trong mắt là ánh sáng của màn hình chiếu rọi, đôi môi đang mím chặt cũng từ từ thả lỏng.

Trên góc màn hình bên phải tự động hiện ra thông báo của hệ thống: Chúng ta đã trở thành bạn bè, bây giờ hãy bắt đầu trò chuyện nhé.

……

【Đổng Tây đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn】

【Chúng ta đã trở thành bạn bè, bây giờ hãy bắt đầu trò chuyện nhé】

Cô nhìn hai dòng chữ này hồi lâu, vô thức nhấp vào trang cá nhân của Đổng Tây.

Bạn bè của cô ấy rất ít, đúng như lời đồn chỉ có vài người mà thôi, sau khi thêm cô thì vừa tròn mười người. 

Sau khi phát hiện ra điều này, Long Thất từ từ nhả ngón tay đang bất giác cắn chặt trong miệng ra. Có tiếng trống vang vọng bên tai, trái tim cũng đang đập loạn nhịp.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play