Không bỏ lỡ nhau (chữa lành)

chương 3


3 tuần


 

7.

Chúng tôi đứng ngoài cửa lớp, tôi kể cho anh nghe những tình cảm thầm lặng mà tôi đã luôn cất giấu trong tim mình. Tôi cứ ngỡ mình đơn phương ngần ấy năm trời, hèn mọn xiết bao. Thì ra chàng thiếu niên tôi yêu cũng yêu tôi, yêu tôi suốt những năm tháng tôi tưởng mình với anh chỉ là bụi bặm.

Chúng tôi tản bộ xung quanh khuôn viên trường một lúc, đến khi đi ngang qua phòng nhạc, tôi chỉ vào cây đàn piano.

"Trong tiệc mừng năm mới, anh ở trên đó chơi đàn dương cầm còn Giang Yên thì khiêu vũ bên cạnh, anh không biết em hâm mộ bao nhiêu đâu."

Anh xắn tay áo lên:

“Để bây giờ anh đàn cho em, chỉ đàn cho mình em.”

Tôi nói thêm:

“Vậy anh phải vừa đàn vừa hát."

"Được thôi."

Ngón tay Cố Tư Uyên thon dài, đầu ngón tay thả trên phím đàn nhanh thoăn thoắt, điệu nhạc đưa tôi trở về  năm mười bảy tuổi.

Anh cất tiếng hát:

“Tôi chắc chắn rằng tôi đã nói yêu em hàng trăm năm trước đây.”

Tôi nghe xong thì nhíu mày, ngắt lời anh:

“Chờ đã!”

Anh dừng lại, nhìn về phía tôi:

“Sao vậy em?”

Tôi nhìn anh một cách kỳ lạ, trước kia không phát hiện ra thế mà Cố Tư Uyên là tông điếc.

Chơi đàn dương cầm hay như vậy, thế mà cất giọng hát lên thì không tài nào nghe nổi.  

Sự cảm động và vui sướng trong trái tim tôi lập tức tan biến.

Tôi bước đến kéo anh lên:

“Bỏ đi, bỏ đi, chúng mình về thôi."

Vẻ mặt anh ngẩn ra:

“Không phải em bảo em tiếc nuối sao?"

"Giờ em hết tiếc rồi.”

Bước ra khỏi trường, tôi nhớ lại chuyện lá thư:

“Anh bảo rằng anh viết cho em một lá thư đúng không, là thư tỏ tình hả?”

Anh gật đầu, thoải mái cười:

“Đúng vậy, đáng tiếc em không đọc được, nhưng mà bây giờ cũng không còn cần nữa.”

Tôi rất tiếc nuối, giá như tôi tìm thấy lá thư ấy sớm hơn.

......

Sau đó tôi mở Weibo, phát hiện sáng nay sau khi Cố Tư Uyên đăng ký Weibo đã đăng dòng trạng thái đầu tiên.

Cố Tư Uyên V: Người tôi thầm mến 10 năm, Từ Niệm Hạ.

Cư dân mạng điên cuồng bình luận bên dưới.

"Là Từ Niệm Hạ, trời má ơi, tui chèo nhầm thuyền!”

"Từ Niệm Hạ tôi siêu thích luôn đó, MC nữ đỉnh nhất."

Anh còn để lại một bình luận bên dưới: Bây giờ tôi sẽ thổ lộ, lo lắng quá, hy vọng sẽ thành công.

"Ha ha ha, đừng lo lắng, mau mau xông lên!"

"Hai người siêu xứng đôi! Cặp đôi trời ban! Sinh ra dành cho nhau!”

"Ủa, vậy chuyện Giang Yên là sao? Sao lại có ảnh chụp đi ăn chung?”

Nhóm bạn cùng lớp trung học của tôi cũng đăng ảnh giải thích.

"Đó là một bữa tiệc liên hoan của bạn cùng lớp, tôi làm chứng.jpg."

Bạn học đó đính kèm ảnh chụp chung phía dưới. Trong ảnh có rất nhiều người, có cả Giang Yên và Cố Tư Uyên. Bức ảnh này sau đó được các bạn trong lớp thay phiên chia sẻ.

"Tui làm chứng!"

"Tui làm chứng!"

"Tui làm chứng!"

......

Cả lớp chúng tôi cùng nhau chia sẻ, có luật sư, kiến trúc sư nổi tiếng, bác sĩ và nhân tài ở vô số các ngành công nghiệp khác.

"Trời đất, một lúc xuất hiện nhiều đại lão như vậy. Đỉnh của chóp!”

Trong số những bài đăng chia sẻ, đột nhiên có một bài viết trạng thái khác hẳn:

"Cố Tư Uyên, thằng nhóc cậu được lắm, thầm mến nhiều năm như vậy cũng không thèm nói! Bảo sao năm đó tôi mang bữa sáng cho Tiểu Hạ đều bị cậu lén ăn mất, cái đồ tâm cơ!”

Người đăng thế mà là bạn cùng bàn trước kia của tôi, tôi chỉ vào bình luận này hỏi:

“Anh ăn vụng bữa sáng người khác tặng em hả?”

Cố Tư Uyên nhướng mày, gật đầu:

“Ờm, đều bị anh ăn sạch rồi, cậu ấy có tâm tư không tốt!”

Còn nói người khác có tâm tư không tốt, chẳng lẽ chính anh không có sao?

Nhìn từng tin nhắn trong điện thoại di động, dáng vẻ bọn họ dần dần hiện lên trong đầu tôi. Tôi lướt xem, vậy mà không có Giang Yên.

8.

Đêm ở bên tôi, Cố Tư Uyên đăng trạng thái thứ hai của anh, giống như muốn chia sẻ niềm vui với cả thế giới.

Cố Tư Uyên v: Đã theo đuổi thành công!

Cư dân mạng bị sự tương phản trong tính cách của anh thu hút, nhao nhao chúc mừng.

Mà anh không có thời gian để trả lời cư dân mạng, hai ngày cuối tuần chúng tôi hẹn hò, đi ăn đồ ăn nhẹ bên cạnh trường học.

Nào là canh gà, gạo nếp gói dầu, còn có mì khô nóng và vịt hun khói.

Cổng trường có một con phố ăn vặt rất dài, dòng người vào cuối tuần chen chúc đông đúc đến tắc cả đường.

Cố Tư Uyên chỉ vào một cửa hàng bán chân gà nướng:

“Ngày xưa anh từng thấy em ngồi trong quán này gặm chân gà.”

"Anh còn nhìn thấy hả?"

Tôi cười cười:

“Khi đó em đang giảm cân, lượng thức ăn mỗi ngày đều phải tính toán cẩn thận, đến cuối tuần em mới ra ngoài ăn một bữa."

Chân gà nhà đó làm mềm nhũn, tôi ngày nào cũng thèm, ai ngờ bị anh bắt gặp.

"Anh nhớ khi đó em rất gầy mà, sao phải giảm cân?"

Tôi mím môi cười, trên đời này làm gì có tiêu chuẩn béo gầy chứ.

Tôi không nói với anh, khi đó tôi thực sự rất ngưỡng mộ Giang Yên, ngưỡng mộ cô ấy có vóc dáng trời ban, ăn thế nào cũng không mập.

Những tâm tư của tuổi trẻ đó, lúc này nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Công việc của tôi ở Vũ Hán vẫn chưa kết thúc thì Cố Tư Uyên đã phải trở về Bắc Kinh.

Tại sân bay, tôi an ủi anh:

“Hai ngày nữa có một nhà ga mở cửa trở lại nè, đến lúc đó em xong việc sẽ về Bắc Kinh với anh.”

Anh suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi:

“Là nhà ga HP ngày đó sao?”

Tôi gật đầu:

“Đúng đó, hồi trước vì dịch bệnh nên ngừng kinh doanh mấy năm, bây giờ mở cửa trở lại, phỏng chừng có rất nhiều người tới tuyên truyền."

Tôi nhận thấy vẻ mặt anh hơi khẩn trương, sau đó anh ôm chặt lấy tôi.

Tôi sửng sốt, nhìn mọi người xung quanh, ngại ngùng:

“Sao thế?”

Giọng anh rầu rĩ:

“Không muốn xa em.”

Sau khi ở cùng Cố Tư Uyên, tôi mới phát hiện có đôi khi anh giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng cần có người dỗ dành an ủi.

Tôi vuốt tóc anh:

“Được rồi mà, muộn nhất bốn ngày là em sẽ về.”

Anh buông tôi ra, trân trọng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Những đám mây đen âm u tản đi, ánh nắng mặt trời dần dần ló rạng.

Tôi ở lại Vũ Hán bận rộn nhiều ngày, đến địa điểm cuối cùng thì không may gặp trời mưa to.

Còn cả, Giang Yên.

Hình như cô ấy gầy đi nhiều, nhưng người đẹp gầy yếu chỉ tăng thêm cảm giác nhu nhược yếu ớt như cành liễu, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Sau khi cắt băng khai trương, bên ngoài trời mưa lớn, tất cả mọi người tạm thời chưa rời đi được.

Giang Yên đi tới chào hỏi tôi:

“Chúc mừng hai người."

"Cảm ơn."

Có vài chuyện tuy rằng không rõ ràng nhưng vẫn có thể tìm ra dấu vết, chẳng hạn như tại sao ảnh chụp lại được tung ra, tin tức là do ai chủ động lan truyền, rất nhiều rất nhiều.

Thế nhưng hiện tại tôi không muốn so đo, có thể cô ấy ở giới giải trí cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ, vậy nên mới làm như thế.

Mới hai giờ chiều mà bầu trời đã tối đen.

Tôi nhớ năm lớp 12 cũng có một trận mưa lớn khiến cho toàn bộ hệ thống thoát nước của Vũ Hán sụp đổ, khi đó muốn di chuyển còn phải dùng thuyền.

"Không biết khi nào mưa mới ngừng ha, đừng giống như chúng ta năm lớp 12 phải chèo thuyền kayak ra ngoài nhé."

Giang Yên nghe xong sửng sốt, vẻ mặt có hơi rối rắm, sau đó mở miệng nói:

“Từ Niệm Hạ, cậu không biết tôi ghen tị với cậu thế nào đâu.”

Tôi nghe xong thì giật mình, ghen tị với tôi ư?

"Ghen tị ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu, tất cả mọi người đều để ý đến cảm xúc của cậu, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Rõ ràng tôi mới là tâm điểm của họ cơ mà! Tôi so với cậu xinh đẹp hơn, gia thế tốt hơn, vòng quan hệ cũng rộng hơn. Hơn nữa cũng là tôi quen cậu ấy trước!”

Cô nghẹn ngào:

“Nhưng tôi lại không tự chủ được mà thích cậu, giống như mọi người thích sự cứng cỏi của cậu, thích sự nỗ lực của cậu. Tôi không thể không thừa nhận, cậu thật sự mạnh mẽ hơn tôi nhiều lắm.”

Tôi nghe xong cảm thấy buồn cười, đoá hồng kiều diễm trên cao thế mà lại hâm mộ luống cỏ mọc nơi đồng ruộng.

Tôi há hốc miệng, không biết phải nói gì.

Giang Yên lấy ra một phong bì từ trong túi xách rồi đưa cho tôi, bật khóc.

"Thật sự xin lỗi, Tiểu Hạ."

Tôi nhận lấy, tên ghi trên mục người gửi là Cố Tư Uyên.

Đây là lá thư cố Tư Uyên viết cho tôi năm đó?

"Năm đó khi tôi mượn vở ghi của cậu đã nhìn thấy lá thư này, sau đó đem nó giấu đi."

Thì ra là vậy.

Tôi mở lá thư, đọc cẩn thận từng dòng chữ viết tay nắn nót.

9.

"Tiểu Hạ."

"Xin chào, thấy chữ như thấy người, bây giờ là năm 2015 tháng 6 ngày 18, cẩn thận nhớ lại thì chúng ta đã quen nhau gần hai năm."

"Xin tha thứ cho sự nhát gan của mình, tới bây giờ mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu nhưng luôn giấu kín trong lòng, ngứa ngáy khó chịu. Mỗi lần mình muốn lấy hết can đảm để trò chuyện với cậu, khi thấy cậu trả lời thì mình rất mừng rỡ, thế nhưng khi thấy cậu lạnh nhạt, mình bỗng hoảng loạn và buồn bã vô cùng.

"Mình luôn lo lắng mình có phải đã làm gì không tốt, cho nên mới khiến cậu cứ luôn trốn tránh mình.”

Mũi tôi chua xót, thì ra Cố Tư Uyên đối với sự kiêu ngạo mà tôi giả vờ dựng nên cũng sẽ chùn bước, cũng sẽ bởi vì sợ hãi mà không dám tới gần.

“Mình từ nhỏ đã đạt được rất nhiều thành tựu, có được quá nhiều thì sẽ cực kì sợ mất đi. Dẫu cho mình cố gắng kìm nén bao nhiêu thì thích một người chính là không có cách nào che giấu nổi, đó là cảm xúc của con người."

"Mình luôn nhớ lại xem mình thích cậu từ khi nào, hy vọng có thể từ trong kí ức tìm được lý do. Hẳn là lần đầu tiên gặp mặt, cậu tô thêm màu sắc cho áo của mình, cũng có thể là khi nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh lại kiên quyết của cậu, hoặc chỉ là một buổi chiều bình thường khi cậu chậm rãi nhìn về phía mình, trong ánh mắt luôn tràn đầy ánh trăng trong trẻo, khiến cho mình liếc mắt một cái đã khó quên."

"Mình sẽ nghiêm túc nhìn trộm cậu khi cậu làm bài tập về nhà, khi cậu rót nước sẽ giả vờ lơ đãng liếc cậu, sẽ không kìm chế được mà chú ý mọi hành động của cậu, hy vọng có thể từ trong đó cẩn thận tìm xem có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cậu cũng có một chút thích mình hay không? Nhưng người khác nói khi thầm mến sẽ luôn mơ mộng rằng người ấy có ý với mình, vậy nên mình sợ là tự bản thân mình đa tình."

"Mình quá nhát gan, nội tâm mãnh liệt nhưng chỉ dám viết trên giấy. Hiện tại đang ở bước ngoặt của cuộc đời, mình phải đi Mỹ du học. Trong thời gian học trung học cuối cùng này, mình hy vọng có thể dũng cảm một lần, điên cuồng một lần, có thể chính miệng nói ra tình yêu lớn lao trong lòng mình dành cho cậu."

"Nếu như cậu nhìn thấy lá thư này, thứ sáu lúc sáu giờ rưỡi tối hãy đến nhà ga HP, mình chờ cậu."

"Chúc cậu luôn bình an vui vẻ."

"Năm 2015 tháng 6 ngày 18.”

Nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi trên giấy, lá thư từ tám năm trước mà tôi luôn tiếc nuối cuối cùng đã trở lại với tôi.

Ngoài trời vẫn đổ mưa không ngớt, Giang Yên ngồi đối diện tôi mở miệng:

"Ngày 18 tháng 6 năm đó, Vũ Hán mưa to, tối hôm ấy tôi nhìn Cố Tư Uyên đứng ở nơi này chờ cậu cả đêm, tôi không biết có phải là ông trời an bài hay không mà để cho tám năm sau tôi và cậu lần nữa trở lại nơi đây. Vậy nên tôi quyết định trả phong thư này cho cậu."

Tôi không ngừng nhớ về đêm đó.

Khi ấy có phải trong lòng anh ấy vốn dĩ toàn là mong chờ háo hức, rồi lại trở nên thất vọng đau buồn, từ nhiệt tình phấn khởi đến khi tâm như tro tàn hay không?

Trong khi tôi nằm trên giường, cảm thán ngày hôm sau không biết có thể đi học hay không thì có một thiếu niên không ngại mưa gió, một mình đứng trong mưa lạnh chờ đợi tôi suốt một đêm, đợi đến khi mặt trời mọc mới một mình lặng lẽ rời đi.

Tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, đồng nghiệp lo lắng nhìn tôi.

Giờ đây tôi không muốn che giấu tình cảm của mình, tôi nhớ đến lần trước, nghe tôi nhắc đến nhà ga HP thì cảm xúc rối rắm đã xuất hiện trong mắt anh.

Đây liệu rằng có phải chấp niệm trong lòng anh nhiều năm như vậy hay không, hễ nhắc đến sẽ đau đớn máu chảy đầm đìa.

Tôi lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho anh.

Điện thoại được kết nối, tôi nghẹn ngào gọi:

“Cố Tư Uyên."

Giọng nói lo lắng của anh truyền đến từ đầu dây bên kia:

“Sao em lại khóc, đừng sợ, anh vừa xuống máy bay, bây giờ sẽ lập tức tới chỗ em.”

Tôi lau nước mắt:

“Ừm, em chờ anh."

Lần này tôi nhất định sẽ không thất hứa nữa.

Vũ Hán mưa lớn đến nhanh mà đi cũng nhanh, khách mời đến tham dự khai trương đã về hết, đồng nghiệp của tôi cũng bắt đầu rời đi.

Tôi đứng ở lối vào đường hầm dưới lòng đất, chờ đợi giấc mơ tuổi trẻ của tôi xuất hiện.

Bên ngoài trời đã tạnh nhưng bốn phía vẫn có sương mù giăng, người tôi muốn chờ đã đến, từ trên bậc thang chạy xuống.

Khoảnh khắc này tôi không muốn làm cô nữ sinh cấp ba tự ti năm nào nữa, cũng không muốn làm MC đoan trang tao nhã.

Cho dù một giây sau mưa to khiến đất trời điên đảo đi nữa thì giờ phút này đây, tôi chỉ muốn nhanh chóng ôm lấy Cố Tư Uyên, làm một Tiểu Hạ chân chính trung thực với tình cảm của mình.

Giữa đám đông nhộn nhịp, tôi dang cánh tay của mình rồi chạy về phía anh.

Những cảm xúc tích lũy bao năm qua giống như dòng thác lũ ào ào đổ xuống, khoảng trống mà tuổi trẻ chúng tôi từng bỏ lỡ cuối cùng đã được lấp đầy.

Trong mắt anh có sự kinh ngạc, có cả sự hạnh phúc, anh ôm chầm lấy tôi.

Cố Tư Uyên nhẹ nhàng xoa lưng tôi:

"Vừa rồi sấm sét có doạ em sợ không?”

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm:

"Không đâu, em không sợ, sau này em cũng không sợ."

Sự thay đổi của tôi thực sự khiến cho anh bối rối, thế rồi tôi lấy ra lá thư.

Anh nhìn qua, sau đó cười:

“Bởi vì cái này sao?"

Tôi gật đầu:

“Giang Yên đưa cho em."

Tôi tựa vào trong ngực anh, hỏi:

“Đêm đó có phải anh rất buồn không?"

Anh thấp giọng nói bên tai tôi:

“Ừm, cực kì khổ sở, nhưng bây giờ nhớ lại anh chỉ cảm thấy mình rất ngu xuẩn, ngay cả dũng khí mở miệng thổ lộ với em cũng không có. Thầm mến không nên lưu lại tiếc nuối như vậy, khi đó anh nên đứng trước mặt em, dũng cảm nói ra anh thích em."

Cố Tư Uyên cười nói: "Nhưng mà may sao ông trời giúp đỡ, chúng ta đã không bỏ lỡ nhau.”

Tôi gật đầu, cảm ơn Chúa, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn chúng tôi đã không bỏ lỡ nhau.

Tương lai vẫn còn một chặng đường dài cùng nhau sải bước.

10.

Sau trận mưa lớn đó, Giang Yên đã đăng weibo trịnh trọng xin lỗi chúng tôi vì những rắc rối mà cô mang đến cho chúng tôi trong suốt thời gian qua, cũng chỉ vì sự ích kỷ và ghen tị thời thiếu niên của mình.

Cô mất rất nhiều fan hâm mộ, có người nói Giang Yên quá xấu tính, chỉ thích làm tâm điểm sự chú ý. Lời lẽ khó nghe bao nhiêu Giang Yên đều chấp nhận, tuyên bố sẽ rời khỏi showbiz, đến nước Anh du học.

Chúng tôi không phản hồi lời xin lỗi của cô ấy.

Con người đều có hai mặt.

Giang Yên đã giúp tôi, cũng từng tổn thương tôi.

Cuộc sống của chúng ta sẽ luôn luôn gặp phải những người như vậy. Chung quy con đường sau này khác nhau, không gặp gỡ là tốt nhất.

Tháng 10 trùng với lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường trung học cơ sở, tôi và Cố Tư Uyên trở về trường cũ với tư cách là cựu học sinh xuất sắc, các bạn cùng lớp từ khắp nơi trên cả nước cũng hẹn nhau trở về tụ họp.

Trong lúc tôi và Cố Tư Uyên đi dạo quanh sân trường, tôi gặp mấy nữ sinh mặc đồng phục, thấy chúng tôi thì kích động xin chụp ảnh chung.

Một cô bé rụt rè mở miệng:

“Chị ơi em thật sự rất thích chị, em cũng là học sinh đến từ xã huyện, thi đỗ mới có thể đến đây nhập học.”

Hai mắt cô bé trước mặt sáng bừng, giống như ánh sao vậy. Cố Tư Uyên nói cô bé rất giống tôi năm đó.

Cô bé kể:

“Giáo viên kể chúng em nghe thành tích lịch sử của chị, bảo rằng chị từ xếp hạng rất thấp, không ngừng cố gắng và nỗ lực mà vươn lên hạng hai cả khối. Em rất khâm phục chị, chị là thần tượng của em.”

Tôi sửng sốt, sau đó nở nụ cười:

“Cảm ơn em."

Từ Niệm Hạ năm mười bảy tuổi ấy chắc chắn không thể nào tưởng tượng, sẽ có một ngày bản thân trở thành hình mẫu cho người khác học tập.

Cố Tư Uyên cười nói:

“Em xem có phải rất giống một Từ Niệm Hạ khác không nè?”

Tôi cười không đáp, ánh nắng chiếu xuống trang đầu tiên của cuốn sách giáo khoa cô bé nữ sinh cầm trong tay.

Kỉ niệm ngày xưa bỗng chốc ùa về.

Tôi cảm thấy đây chính là ý nghĩa cho sự nỗ lực của tuổi trẻ, từng bước từng bước phấn đấu trở thành một người tốt hơn.

Cứ tự tin bước đi, nếu đủ nắng thì hoa sẽ nở.

Hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play