Không bỏ lỡ nhau (chữa lành)

chương 2


3 tuần


 

3.

Tôi sững sờ nhìn anh, không hiểu anh đang nói tới điều gì.

Cố Tư Uyên nhìn dáng vẻ mờ mịt của tôi, cười khổ lắc đầu, không nói thêm nữa.

Tôi giữ cửa xe, đầu ngón tay trắng bệch, mơ hồ cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ thứ gì đó cực kì quan trọng.

"Cậu bảo gì cơ?”

Cố Tư Uyên cười cười, sờ sờ mũi:

“Năm lớp 12, trước khi mình đi Mỹ, mình có viết cho cậu một lá thư, kẹp vào trong vở ghi chép của cậu."

Thấy tôi giật mình, anh nói tiếp:

“Thôi, dù sao cũng qua nhiều năm như vậy rồi. Cậu mau vào nhà đi, bên ngoài còn đang mưa.”

Tôi cứng đờ, xuống xe một cách máy móc, ngay cả ô cũng quên lấy ra. Mãi đến khi vào trong nhà, ngồi trên sofa, trong đầu tôi vẫn văng vẳng những lời Cố Tư Uyên vừa nói.

Tôi thậm chí còn mong đợi, biết đâu nhân vật chính trong câu chuyện có thể là tôi thì sao? Sẽ thế nào nếu tôi không phải kẻ dư thừa bị bỏ lại?

Đêm đã về khuya, nhưng trái tim rạo rực của tôi không cách nào ngủ yên nổi.

Toàn bộ đồ đạc cũ của tôi đều để lại Vũ Hán, nghĩ vậy, tôi cầm điện thoại lên gọi cho mẹ. May mắn là mẹ tôi có thói quen thức khuya.

"Mẹ, mẹ giúp con tìm sách vở năm lớp 12 của con, dạ... Mẹ cứ tìm hết một lượt nhé, xem xem có quyển sách, quyển vở nào cất đồ bên trong không.”

"À à, được rồi."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng loạt xoạt, hẳn là mẹ tôi đứng dậy chuẩn bị đi tìm, sau đó bỗng “ối” một tiếng:

“Chờ đã, nhóc con, con còn chưa nói con muốn tìm gì mà?”

Tôi dừng lại, giọng điệu trầm xuống, không kìm được run rẩy:

“Tìm một lá thư."

Đêm đó, tuy rằng mẹ tôi lục tìm hết tất cả sách vở của tôi suốt thời trung học, thế nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ lá thư nào.

Mười năm trôi qua, lá thư ấy có thể đã biến mất từ rất lâu trước đây. Quyển vở ghi đó mỗi ngày tôi đều mở ra, biết bao ngày tháng mà vẫn không hề thấy bất cứ lá thư nào.

Đêm đó tôi trằn trọc mãi, đến nửa đêm mới bắt đầu mơ màng, dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, tôi như trở về thời thanh xuân cấp ba, những kí ức phủ bụi bỗng chốc trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Trong kỳ thi thử đầu tiên của năm học, tôi bị điểm kém tất cả các môn, chỉ đứng thứ hai mươi tám trong lớp. Xếp hạng dưới hai trăm của cả khối, thậm chí môn toán chỉ được hơn bốn mươi điểm. Tôi cảm thấy cực kì xấu hổ, càng nghĩ càng giận, tự trách bản thân không đủ nỗ lực.

Trong lớp có 30 người, cả khối chưa đến 300 người, tôi gần như đứng bét bảng. Ngược lại, điểm số của Cố Tư Uyên đứng nhất lớp, đồng thời xếp hạng nhất cả khối.

Piano, thổi sáo, bóng rổ, thêm cả thành tích đứng đầu bảng xếp hạng, sự chênh lệch giữa tôi và Cố Tư Uyên hiện ra rõ rệt.

Phong cách giảng dạy của Trường Trung học Giang Thành khác với cách dạy học của Trung học Hành Thủy tôi theo học hồi cơ sở. Nếu nói trường cơ sở của tôi ép học sinh vào khuôn khổ, quản lý nghiêm khắc thì nơi này có cách giảng dạy sáng tạo hơn hẳn, các bài giảng đa dạng, giáo viên cũng để cho học sinh có không gian tự do thoải mái.

Trung học số một Giang Thành thành lập rất nhiều câu lạc bộ, chương trình giảng dạy nhiều đến hoa mắt. Đối với tôi, một học sinh đã quen được thầy cô theo sát hướng dẫn, học tập theo hướng truyền thống mà nói thì thật sự không dễ thích nghi.

Nhận về bảng điểm lẹt đẹt khiến cho tôi càng thêm tự ti. Ngày nào tôi cũng ngồi trong lớp học không dám ra ngoài với hi vọng rằng không ai nhớ đến tôi, cả bạn học và thầy cô đều đừng ai để ý đến thành tích thấp đáng xấu hổ này.

Giáo viên chủ nhiệm của tôi là một giáo viên trẻ rất nhiệt tình, cô chủ động đến tìm tôi, dịu dàng khích lệ:

"Mỗi học sinh đều có một phương pháp học phù hợp với mình. Có em sẽ học một hiểu mười, tự suy ngẫm và tìm ra sự cân bằng giữa việc học và vui chơi, có em chỉ phù hợp với cách học truyền thống là tập trung vào nền tảng kiến thức cơ bản. Trường chúng ta không phân biệt bất cứ cách học nào.”

Cô vỗ vỗ bả vai tôi:

“Tuy rằng phương thức giảng dạy của Nhất Trung không phù hợp với tất cả học sinh, nhưng chắc chắn trường ta không tuyển người kém cỏi. Em hãy tin tưởng ánh mắt của phòng tuyển sinh trường ta nhé. Tiểu Hạ, hãy cứ mạnh dạn tiến về phía trước."

Ngay cả trong mơ, tôi vẫn có thể hình dung rõ ràng khuôn mặt của cô chủ nhiệm, người giáo viên đã chỉ bảo tôi suốt những năm tháng cấp ba, cũng là người luôn luôn cổ vũ tôi, động viên tôi cố gắng phấn đấu.

Khi đó là tháng đầu tiên tôi nhập học, tôi đã dành ra một tuần đắm mình trong sự lo lắng và sợ hãi, nhưng rồi tôi dần dần nhận ra không có ai châm chọc hay chê trách tôi cả. Mọi người thậm chí còn giúp tôi tóm tắt trọng tâm bài học, nhiệt tình hướng dẫn tôi.

Giang Yên sẽ giúp tôi bổ túc môn tiếng Anh sau khi kết thúc công việc ở phòng phát thanh, điều này khiến tôi hổ thẹn khi trước đây từng ghen tị với cô ấy.

Bạn cùng bàn kiêu ngạo vẽ lên giấy nháp của tôi. Cậu ấy viết rất nhanh, trôi chảy liền mạch, làm cho tôi trợn mắt há mồm khâm phục:

"Đề này rất đơn giản nhá, đầu tiên rút gọn số này làm hai lần, cuối cùng áp dụng công thức là có thể ra được đáp án là căn bậc 3…”

Bạn học xung quanh nghe thấy thì ho nhẹ một tiếng mới khiến cậu ấy ngừng lại.

Cậu nhìn tôi một cái, lại nhìn sang các bạn học khác, vò đầu bứt tai:

"Ớ, tớ không phải cố ý nói đề bài này dễ, tớ…”

Tôi cảm nhận được dáng vẻ bối rối của cậu ấy thì lên tiếng nói đỡ:

“Là do cậu thông minh."

Cố Tư Uyên cười mở miệng:

“Thông minh tuyệt đỉnh chứ còn gì.”

Bạn học kia lập tức gật đầu:

“Đúng đúng đúng."

Sau đó sửng sốt một chút, đứng lên:

“Tuyệt đỉnh cái gì? Cố Tư Uyên, cậu mau đứng lại cho tớ."

Nhìn hai người đuổi nhau chạy tán loạn quanh lớp học, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Chính vào khoảnh khắc ấy tôi đã nghĩ, bất kể sau này tôi thành công thế nào, gặt hái được thành tựu to lớn ra sao, đều chỉ là cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên xứng đáng với danh hiệu học sinh của trường cấp ba số một Giang Thành.

4.

Tôi xốc lại tinh thần rà soát các bài thi, dùng phương pháp vụng về nhất ghi lại những lỗi sai đã phạm phải, nhắc nhở bản thân ghi nhớ. Thành tích của tôi dần dần tăng lên sau các kỳ thi.

Mà người tôi luôn ngưỡng mộ, trước giờ chưa từng xuống khỏi vị trí hạng nhất.

Có một lần Cố Tư Uyên bị viêm ruột thừa, sau khi nằm viện trở về thi, mọi người đều trêu ghẹo, bảo anh lần này đành phải nhường vị trí đầu bảng cho hạng hai thôi. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn vững vàng đạt được số điểm cao nhất.

Vì anh đã phẫu thuật ruột thừa nên không thể tham gia các lớp học thể thao, khi đó tôi bị cảm lạnh nên cũng không tham gia được.

Hai chúng tôi ngồi trong lớp học, Cố Tư Uyên giảng bài cho tôi trên bục giảng.

Anh giơ tay phải lên, hí hoáy viết vẽ lên bảng đen, vẻ mặt dịu dàng lúc này xen lẫn sự tập trung nghiêm túc.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng giống như có một loại sức mạnh có thể nắm giữ trái tim tôi, khiến cho tôi vô thức đắm chìm trong đó.

Khi ấy, tôi chỉ mong thời gian dừng lại ngay ở thời khắc này, để tôi được cạnh bên anh lâu thêm chút nữa.

Thế nhưng điều ước ấy không thể thành hiện thực.

Giang Yên không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, cô mặc váy ngắn đồng phục mùa hè, tôn lên dáng vẻ eo thon chân dài.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười đi vào:

“Tư Uyên, không phải cậu nói muốn đi uống trà sữa sao, lần này cậu phải mời đó nhé."

Vừa nói, Giang Yên vừa lôi kéo Cố Tư Uyên ra ngoài.

Tôi nhìn theo bóng dáng bọn họ ra khỏi phòng học, cánh tay thiếu nữ kéo thiếu niên. Làn váy đồng phục học sinh tung bay trong gió, cực kì xinh đẹp.

Khi đó tôi chỉ biết cúi đầu, tiếp tục làm bài tập toán.

Tôi tự nhủ thầm với bản thân vô số lần, đừng hy vọng xa vời, đừng mơ ước viển vông.

Mơ mộng là mơ mộng, thực tế là thực tế, tôi không giống với họ, kỳ thi tuyển sinh đại học là lối thoát duy nhất của tôi.

Nhưng một khi đã rung động thật sự rất khó lòng kìm nén, tình yêu thầm lặng của tuổi trẻ tựa như dây leo quấn quanh trái tim tôi, càng giãy dụa càng bị siết chặt.

Giống như tôi thích Cố Tư Uyên, càng thích càng hèn mọn, càng hèn mọn càng không dám nhìn thẳng anh.

Vì vậy, tôi bắt đầu lảng tránh anh, nếu như không gặp nhau, không trò chuyện thì sẽ không tiếp tục mong mỏi.

"Tiểu Hạ, đi chạy bộ không?"

"Không đi."

"Vậy đi ăn cơm nha?"

"Không đi."

Khoảng thời gian sau đó, Cố Tư Uyên cuối cùng đã nhận ra, bất đắc dĩ hỏi tôi:

“Mình có đắc tội với cậu không vậy?”

Tôi nhìn chim sẻ ngoài cửa sổ, không dám đối diện với ánh mắt anh:

“Không có, tại mình bận thôi, mình phải trở về làm đề."

Thật ra, dáng vẻ thoạt nhìn tươi tắn bình ổn đó của tôi, phải dùng không biết bao đêm buồn tủi khóc lóc rồi tự nhắc nhở bản thân phải duy trì tỉnh táo mới đổi lấy được. Không thể không thừa nhận, tôi thật sự rất ghen tị.

Ghen tị với tài năng thiên bẩm của họ, ghen tị với Giang Yên cùng anh lớn lên bên nhau, đồng thời nội tâm lại cảm thấy xấu hổ vì sự ghen tị của mình.

Từ Niệm Hạ, mày có tốt đẹp gì đâu, sao còn dám sinh lòng ghen tị cơ chứ?

Nhưng may mắn xiết bao, ngoại trừ chuyện tình cảm thì ông trời vẫn rất công bằng, những nỗ lực của tôi đã được đền đáp.

Tôi cố gắng từng bước leo lên phía trước, cuối cùng, trong học kỳ cuối cùng của lớp 12 tôi đã đứng thứ chín lớp, thứ sáu mươi cả khối. Đây thực sự là một thành tích tốt.

Tôi nhìn lên bảng xếp hạng, khoảng cách chênh lệch với hạng nhất đã từ hơn hai trăm xuống thành sáu mươi. Mặc dù chúng tôi một người ở trên đầu, một người lay lắt phía cuối của tờ giấy thì đây cũng là tiến bộ rất lớn rồi.

Tôi vui mừng với kết quả của mình, quay lại muốn chia sẻ nó với những bạn học khác thì tôi thấy mọi người bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi IELTS và TOEFL.

Tôi cứ ngỡ bản thân đang dần đuổi kịp, thế nhưng thì ra trong khi vất vả xoay sở vươn lên thì họ đã bắt đầu đoạn hành trình tiếp theo mất rồi.

Kết cục đã sớm được viết xong xuôi, sẽ không thay đổi vì sự tác động của những điều nhỏ nhoi thế này.

5.

Đồng hồ báo thức reo không ngừng.

Tôi giật mình tỉnh lại, cười khổ vỗ đầu.

Gần đây thực sự choáng váng đầu óc, cứ luôn nhớ lại về quá khứ.

Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân mình rằng lá thư mà tôi muốn tìm ấy, có thể chỉ là một lá thư tạm biệt bình thường.

Biết đâu tất cả mọi người trong lớp đều có?

......

Tôi điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, xốc lại tinh thần đi đến điểm hẹn.

Đối tượng xem mắt của tôi là một người đàn ông đeo kính, không cao, vẻ ngoài chỉ xem như tạm ổn.

Chỉ là anh ta vừa mới mở miệng đã doạ sợ tôi.

Anh ta dậm chân, ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng giọng điệu thờ ơ nói:

“Tôi xem chương trình của cô rồi, cũng không tệ lắm. Nhưng mà sau khi kết hôn với tôi, tôi hy vọng cô có thể từ chức về chăm sóc gia đình. Nhà chúng tôi giàu có, không cần một người phụ nữ như cô phải ra ngoài kiếm tiền. Cô chỉ cần ở nhà chăm sóc con cái và cha mẹ tôi là được.”

Tôi nghe xong chỉ thấy nực cười, cũng thật sự bật cười tại chỗ.

Tôi đã phải đi một chặng đường dài đằng đẵng, chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ để có thể đứng được ở vị trí hiện tại. Hành trình vất vả khổ sở, bão táp mưa sa ấy chỉ có tôi biết, bây giờ bảo tôi từ bỏ tất cả về nhà quét dọn nấu cơm còn khiến tôi tức giận hơn bị người ta sỉ nhục.

Không cần phải tiếp tục trò chuyện với những người như thế này, tôi nói thẳng:

“Anh Trần, tôi thấy chúng tôi không thích hợp đâu.”

Tôi cầm túi xách chuẩn bị rời đi, ngẫm lại vẫn thấy bực nên quay người trở về.

"Trần tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, anh xem thường sự nghiệp của tôi, tôi cũng xem thường công ty của anh đấy! Đầu tư mười lần đến tám lần thua lỗ, sự nghiệp như thế chẳng thà vứt đi.”

Tưởng rằng tôi không tìm hiểu trước về anh ta sao, một kẻ như vậy mà cũng dám khinh thường tôi, lắc lư chỉ tay năm ngón ra lệnh.

Nghe thế, anh ta sửng sốt, sau đó thẹn quá hóa giận đứng lên, cái bụng nước lèo ban nãy không thấy phình ra:

"Cô là một MC rẻ tiền đọc theo kịch bản, còn tưởng rằng mình thật sự am hiểu tài chính hả! Tôi là đầu tư mạo hiểm, cô thì hiểu cái quái gì!”

Tôi vừa định mắng lại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tiểu Hạ?"

Tôi quay đầu nhìn, thế mà lại là Cố Tư Uyên.

Anh đi đến ôm bả vai tôi, mỉm cười yếu ớt:

“Tôi nghe thấy hai ngươi hình như đang bàn chuyện đầu tư đúng không? Tôi cũng hiểu một chút, cho tôi tham gia với nhé?”

Tay phải của anh siết vai tôi, tôi hiểu ý Cố Tư Uyên.

Tôi chỉ vào Trần Tín Nam:

“Vị Trần tiên sinh này vừa mới nói không ai am hiểu đầu tư và tài chính hơn anh ta, Tư Uyên, cậu cũng là nhà đầu tư ha, đến xem xem hai người ai giỏi hơn ai?”

Người đàn ông đối diện nhìn thấy Cố Tư Uyên lập tức biến sắc, vội vàng khom lưng xuống, đưa danh thiếp ra:

“Cố tiên sinh, ngưỡng mộ ngài đã lâu.”

Cố Tư Uyên nhìn danh thiếp đưa tới, không nhận mà chỉ đọc tên in trên đó lên:

"Đầu tư vốn Kim Thành? Chưa nghe bao giờ, tôi thấy chúng ta không cần bàn thêm nữa."

Mặc dù cách trả đũa này hơi trẻ con nhưng trong lòng tôi vẫn rất sảng khoái.

Trần Tín Nam lúng túng rụt tay lại, hụt hẫng ra về.

Khi anh ta đi xa, tôi không thể nín cười được nữa.

Sự phối hợp ăn ý này của chúng tôi dường như đã phá vỡ chút lúng túng và xa cách trước đó.

Tôi trêu ghẹo anh:

“Trước kia sao mình không phát hiện cậu xấu bụng thế chứ?”

Cố Tư Uyên gãi đầu, rất vui vẻ:

“Có hả?"

Dáng vẻ vụng về của anh bây giờ khiến tôi cảm thấy rất đáng yêu, tôi lẩm bẩm:

“Cố Tư Uyên, chẳng lẽ cậu không có khuyết điểm sao?"

Anh nói:

“Tại sao không chứ. Mình không phân loại được ngũ cốc nhưng cậu biết mà.”

Lời nói của anh khiến tôi nhớ đến một kỉ niệm, tôi mỉm cười.

Học kỳ cuối năm lớp 12, chuyến du xuân của chúng tôi là đi đến một trang trại.

Một đám công tử đến nơi đó cảm thấy cái gì cũng mới lạ, thấy heo chạy trên mặt đất còn cảm thán trầm trồ.

Chuyến hành trình này giống như dẫn họ đến sân nhà của tôi vậy. Tôi dẫn theo họ đi bắt cua câu cá, chơi đùa vui vẻ. Cuối ngày, cả đám đổ mồ hôi nằm la liệt trên bờ ruộng.

Gió xuân mang theo hơi thở của sự sống lướt qua hai bên má tôi, khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại cảm nhận. Theo làn gió xuân còn có tiếng Cố Tư Uyên thầm thì:

"Từ Niệm Hạ, cậu hiểu biết nhiều quá.”

Anh nằm bên cạnh tôi, hai bàn tay đan chéo trên đỉnh đầu, khóe miệng cong lên.

Tôi tự giễu:

“Mình đâu hiểu được bao nhiêu, mình chưa từng thấy biển, chưa từng thấy hẻm Grand Canyon, thậm chí còn chưa từng ra khỏi tỉnh."

Ánh mắt Cố Tư Uyên sáng lấp lánh, nhìn thẳng tôi:

“Nhưng cậu đã gặp qua cánh đồng lúa mì, xem heo chạy, nhìn thấy bầu trời đầy sao. Cậu là tồn tại độc nhất vô nhị, cậu thật sự rất tuyệt vời."

Đối diện với lời khen ngợi thẳng thắn như vậy, ánh mắt nóng bỏng như thế khiến cho tôi hoảng hốt.

Tiếng ồn ào của đám đông bị bỏ lại phía sau, dường như lại có gió thổi qua, tôi chớp hai mắt, có gì đó vừa khẽ khàng chạm đến sâu thẳm trái tim tôi.

6.

Trở về hiện tại, tôi lùi về phía sau một bước, hơi mất tự nhiên.

"Cậu không phải nói muốn trở về thăm trường à? Sao vẫn còn ở Bắc Kinh?”

Cố Tư Uyên giống như nửa đùa nửa thật đáp:

“Cậu không về cùng với mình thì mình trở về làm gì chứ.”

Lời này của anh nói ra, trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.

Anh có chút bối rối sờ tóc:

“Mấy ngày nữa các bạn học cũ sẽ tổ chức một buổi gặp mặt ở Bắc Kinh, cậu có đi không?"

Tôi cân nhắc hỏi:

“Giang Yên có đi không?"

Anh sửng sốt:

“Giang Yên? Mình không hỏi."

Trong đầu thoáng cái hiện lên gì đó, giọng điệu của anh bắt đầu trở nên nóng nảy:

“Mình cũng không biết cậu ấy có đi hay không, mình không liên lạc với cậu ấy.”

Cố Tư Uyên nói xong còn bổ sung một câu:

“Mình và Giang Yên chỉ là bạn thôi, từ nhỏ đã vậy.”

Anh đang giải thích cho tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, nhịn không được cười ra tiếng.

"Ừ, để mình sắp xếp nhé. Nếu rảnh mình sẽ đến.”

Kết quả buổi tụ tập đó tôi không đến được. Sau đó trong đài truyền hình có chuyến công tác Vũ Hán, Cố Tư Uyên nói đùa với tôi rằng anh vẫn luôn muốn trở về thăm, ai dè để cho tôi về trước.

Ngày thứ ba trở về Vũ Hán, Giang Yên và Cố Tư Uyên lại lên hot search, họ cùng nhau ăn tối rồi bị cánh nhà báo chụp ảnh.

# Tình yêu cuồng nhiệt của Cố Tư Uyên Giang Yên #

Tin tức trực tuyến phát triển quá nhanh, mới một đêm đã có lời đồn rằng hai bên đã gặp cha mẹ, chuẩn bị kết hôn.

Mặc dù ban đầu tin tức chỉ giật tít từ những tấm ảnh mờ mờ ảo ảo, nhìn qua cứ như ai đó cố tình đăng lên vậy.

Tôi vừa đọc tin tức chưa đến nửa tiếng thì Cố Tư Uyên gọi điện cho tôi.

Điện thoại vừa kết nối, giọng của anh vang lên:

“Tiểu Hạ."

"Ừ, mình đây."

"Tin tức không phải sự thật, cậu phải tin mình."

"Ừ, mình tin."

"Ngày mai là cuối tuần, mình ở cửa lớp học trung học chờ cậu."

"Được."

Đã là thời gian nghỉ hè nên trường học cũng không quản lý quá chặt chẽ, tôi chào hỏi bảo vệ xong thì tiến vào.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Tư Uyên gọi, tôi bỗng có ảo giác rằng anh gọi đến vì tôi.

Trong lòng tôi dường như đã sinh ra sự tin tưởng với anh, giống như leo lên bậc thang rất cao, đến khi leo tới đỉnh, trông thấy phong cảnh mình vẫn luôn muốn ngắm nhìn, nhận thấy khung cảnh này so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, những nỗi sợ hãi xưa kia của tôi đều tan thành mây khói.

Đêm tháng sáu, ánh trăng sáng chói chiếu rọi mái trường, khiến tôi có cảm giác đây không phải đêm mà là ban ngày.  

Sách ở góc bàn bị gió thổi bay, bỗng dưng khiến tôi nhớ đến lớp thể dục thể chất năm ấy, anh đứng trên bục giảng bài, tôi ngồi dưới lặng lẽ nghe.

Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, Cố Tư Uyên chạy tới nơi vẫn không ngừng thở dốc, nhưng sự chân thành trong mắt không thể giả vờ.

Tôi ngẩng mặt lên:

“Người cậu thích là mình, không phải Giang Yên đúng không?"

Dường như anh không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn như vậy.

“Là cậu."

Anh nói:

“Vẫn luôn là cậu, không có ai khác. Hình ảnh trên hot search là một bữa tiệc sinh viên, có rất nhiều bạn cùng lớp ở đó...”

Tôi nhìn dáng vẻ vội vàng giải thích của anh, bước lên bậc thang bên cạnh hai bước, khi tầm mắt hơi cao hơn anh, ôm lấy mặt anh, ngăn lại mọi lời nói bằng cách hôn xuống.

Môi Cố Tư Uyên rất mềm, còn có mùi bạc hà nhàn nhạt thoảng qua.

Mãi đến khi tôi buông tay ra, anh mới lấy lại tinh thần rồi ôm tôi vào lòng, thấp giọng gọi bên tai tôi:

“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ...”

Cánh tay anh dùng lực, vững vàng siết chặt lấy tôi, đáy lòng tôi bỗng chốc cảm thấy kiên định chưa từng có.

Năm mười bảy tuổi, chàng thiếu niên trong tiết giáo dục thể chất đó cầm phấn đứng trên bảng đen giảng bài cho tôi, sau mười năm dài đằng đẵng tưởng chừng như trôi qua nửa đời, bây giờ nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, nhẹ nhàng hôn lên.

Tôi nhịn không được bật khóc, giếng khô trong lòng đột nhiên chảy tràn, những tự ti và nhát gan trước kia toàn bộ không ngừng trào ra, sau đó hoá thành tro bụi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play