Mãi cho đến lúc tiếng giày cao gót vang vọng trong hành lang đã hoàn toàn biến mất, Thịnh Mẫn mới quay về ngồi lại trên sô pha lần nữa. Trà cho Trương San nhưng bà ta lại không uống, Thịnh Mẫn cầm tới uống một hơi cạn sạch, vẫn còn cảm thấy khát nước, khát tới mức trong lòng cảm thấy buồn bực, có lẽ là vì liên tiếp có hai cuộc nói chuyện quá mức tốn sức.

Cậu chợt thấy rất nhớ Lý Huyền, nhưng từ đầu tới cuối trên điện thoại đều không có bất cứ tin tức gì, gửi tin nhắn cũng không có trả lời. Đợi chờ là sở trường của cậu, nhưng giờ phút này điều này khiến Thịnh Mẫn cảm thấy dày vò, dứt khoát gọi điện thoại tới, tiếng chuông reo lên thật lâu, cuối cùng biến thành, xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Mãi cho tới giờ ăn trưa, sắp phải chuẩn bị đi quay, điện thoại cũng không liên lạc được, so với lo nghĩ thì giờ phút này trái lại đã thành lo lắng nhiều hơn.

“Cậu đến sảnh quảng bá trước đi.” Cậu nhìn thoáng qua thời gian, nói với Dương Nhứ: “Còn năm phút nữa, nếu đạo diễn hỏi thì cứ nói tôi sẽ đến ngay.”

Cậu vừa nói vừa bước nhanh vào lối thoát hiểm bên cạnh, cũng may chưa mất danh thiếp của Tề Bạc Nguyên, Thịnh Mẫn do dự một chút, gọi tới, cuối cùng cũng có một cuộc gọi được.

“Alo? Ai vậy?”

“Tôi là Thịnh Mẫn.”

“À…Ừm ừm.” Tề Bạc Nguyên rõ ràng hơi ngây người, vừa cẩn thận nghĩ vừa ngờ vực hỏi: “Là có chuyện gì đúng không?”

“Lý Huyền có đấy không?” Không hiểu sao, vấn đề này khiến Thịnh Mẫn cảm thấy hơi khó xử, nhưng vẫn kiên trì nói hết: “Điện thoại của anh ấy không ai nhận.”

“Không ở đây thì phải… Chờ tôi xác nhận lại cho cậu chút nha.” Tề Bạc Nguyên rõ ràng hơi xấu hổ, nhưng vẫn trả lời rất chắc chắn, đầu bên kia nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau thì nói với cậu: “Không có ở văn phòng, cả ngày hôm nay tôi cũng không nhìn thấy cậu ấy… Không phải hôm qua các cậu đi cùng nhau à?”

“Sau khi ăn cơm tối xong, anh ấy đã về công ty, bây giờ không phải anh ấy nên ở công ty sao?”

“Vậy để tôi hỏi thử giúp cậu.”

Không biết cậu ta hỏi ai, có lẽ là phòng hành chính, hỏi người kia có trông thấy Lý Huyền không.

“Không nhìn thấy.” Mơ hồ nghe thấy một giọng nữ ở đầu kia trả lời: “Hôm nay tôi tới muộn, vẫn luôn không nhìn thấy anh Huyền… Anh Tề Nguyên à, đây là đơn xin nghỉ của tôi, anh xem chút đi, cuối tuần làm xong tôi sẽ từ chức…”

“Được. Đưa cho tôi đi, cô gọi cho Lý Huyền xem sao…”

Đầu bên kia yên lặng một chút, vẫn là giọng nữ kia: “Không có nhận.”

“Không có ở đây, có lẽ đi đâu rồi.” Tề Bạc Nguyên nói lại với cậu: “Vừa rồi đồng nghiệp gọi cho cậu ấy nhưng không được.”

“Uh… Cám ơn anh, không sao.”

“Không cần khách khí.” Có lẽ là nghe ra giọng điệu trầm xuống của cậu, Tề Bạc Nguyên hơi ngượng ngùng trấn an cậu: “Lý Huyền có thể là đang bận chút việc, một khi cậu ấy bận rộn là thường không nghe điện thoại đâu.”

Thịnh Mẫn chần chừ một chút: “Đợi lát nữa nếu anh ấy về công ty…”

“Tôi sẽ nhắc cậu ấy gọi lại cho cậu.”

“Cảm ơn.”

“Việc nên làm mà, quá khách khí rồi.” Tề Bạc Nguyên nói: “Chờ chút đi, có lẽ không cần đợi tới khi cậu ấy về công ty, cậu ấy mà nhìn thấy dĩ nhiên sẽ gọi lại cho cậu ngay.”

Nhưng đợi đến lúc quay hình xong, cậu vẫn không đợi được cuộc gọi trả lời của Lý Huyền.

Thịnh Mẫn cảm thấy mình không nên gọi tiếp nữa, Tề Bạc Nguyên nói rất đúng, Lý Huyền nhìn thấy rồi sẽ không có lý gì không gọi lại cho cậu. Nhưng vì sao anh không nhìn thấy, Thịnh Mẫn nhìn chằm chằm điện thoại, màn hình phản chiếu lại gương mặt nhíu chặt chân mày của cậu.

Hay là gọi lại thêm lần nữa đi. Cậu nghĩ… Đầu bên kia vẫn không xuất hiện giọng nói muốn nghe.

“Được rồi anh.” Dương Nhứ không nhìn nổi nữa, đoạt lại điện thoại của cậu: “Gọi không được thì bỏ đi, anh ấy có gì đặc biệt hơn người khác đâu, còn không thèm nghe điện thoại của anh.”

Thịnh Mẫn mở tay ra: “Đưa đây.”

“Em không…” Dưới ánh mắt của cậu, giọng nói của Dương Nhứ dần trở nên yếu ớt, bất đắc dĩ đưa tới, vừa lúc điện thoại vang lên một tiếng động nhỏ, truyền tới tín hiệu cảnh báo sắp hết pin.

“Nhìn đi, sắp hết pin luôn rồi…” Dương Nhứ vội nói: “Trước hết để em giúp anh sạc đầy pin đã, pin đầy rồi em trả lại cho anh. Tự anh cầm rồi xem một chốc rồi lại một chốc, có mệt không. Anh ấy muốn tìm anh thì đã tìm rồi, không tìm anh… Cũng không phải là anh nhìn thêm hai mắt thì hoa có thể dài ra đâu.”

“Sao bỗng nhiên lại nói như vậy rồi.” Giọng điệu của Thịnh Mẫn không nghe ra bao nhiêu hứng thú, hơi rũ mắt nghĩ, ánh mắt không rõ rốt cuộc là nằm ở đâu.

Dương Nhứ không nắm chắc được thái độ của cậu: “Dù sao anh cũng không đến nỗi bây giờ phải đi tìm anh ấy chứ… Sắp phải ra sân bay rồi.”

Từ xa tài xế đã lái xe đến đây rồi, ánh đèn màu trắng trên vách tường lưu lại một vòng bóng dáng mờ ảo màu xám.

Cho dù cậu muốn đi tìm anh lại phải đi đâu tìm đây? Thịnh Mẫn nhìn thoáng qua điện thoại trong tay Dương Nhứ, cậu không liên lạc được với anh, cũng không biết anh ở đâu.

“Đi thôi.” Thịnh Mẫn không nói tiếp nữa, mở cửa lên xe.

Trên đường ra sân bay, từ đầu tới cuối Thịnh Mẫn đều luôn im lặng. Mãi cho tới khi ngồi bên trong phòng chờ máy bay cũng không hứng thú lắm.

“Anh, anh vẫn ổn chứ?” Dương Nhứ đưa cho cậu một chai nước khoáng.

“Ừm.” Thịnh Mẫn cười nhẹ, tiếp nhận nước nhưng cũng không uống: “Còn bao lâu nữa vào đăng ký.”

“Hai mươi phút.”

Thịnh Mẫn mấp máy môi: “Sạc điện thoại xong chưa? Đưa cho tôi đi.”

“Anh lại muốn gọi…” Dương Nhứ nhỏ giọng kêu gào, bất đắc dĩ lấy ra cho cậu: “Vốn dĩ không có…”

Còn chưa nói xong, hai tin nhắn lập tức nhảy lên.

“Em chưa tắt chế độ im lặng.” Hai mắt Dương Nhứ không khỏi trừng lớn, vội vàng nói, lại không chắc chắn: “Hẳn là em chưa đóng nhỉ…”

Đúng vậy. Thịnh Mẫn nhớ rõ, trước khi quay đã bật yên lặng, còn chưa mở lại.

Cậu nhìn tên trên màn hình, cảm thấy trái tim treo thật cao của mình cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

Cậu đi tới chỗ khuất bấm lại dãy số của Lý Huyền, chỉ vang lên một tiếng, lập tức có người nhận.

“Alo.” Giọng nói của Lý Huyền hơi vội vàng.

“Làm sao vậy?”

“Sắp phải lên máy bay đúng không?”

“Ừm.”

Không biết vì sao, giọng nói của Lý Huyền hơi có vẻ gấp gáp: “Buổi sáng anh không thấy điện thoại và tin nhắn của em.”

“Không sao.” Thịnh Mẫn ấm áp nói: “Vừa rồi cũng do em quên mở âm báo.”

Cậu rất muốn hỏi sáng nay Lý Huyền đi đâu, không hiểu vì sao lại không muốn hỏi ra. Một lúc sau, chỉ nói: “Bây giờ anh ở đâu?”

Lý Huyền im lặng một chút, trong điện thoại chỉ có thể nghe thấy chút âm thanh nho nhỏ.

Trái tim Thịnh Mẫn lại nhấc lên cao, gần như kêu ra: “Anh không sao đấy chứ?”

Giọng nói hơi ngạc nhiên của Lý Huyền “ừ” một tiếng, cũng thấy rất lạ vì sao cậu lại như vậy. Bởi vì phản ứng của anh mà Thịnh Mẫn nhẹ nhàng thở ra, cắn môi dưới, chỉ cần anh không sao là được, còn lại, bao lo lắng của mình đều không quan trọng đến thế, chỉ hạ thấp giọng nói: “Không sao, em đoán mò nhiều lắm. Vậy anh cúp trước đi… Em, em sắp phải lên máy bay.”

“Thịnh Mẫn.” Lý Huyền nghe cậu nói muốn cúp máy, nhất thời có hơi chút hoảng loạn cắt đứt lời cậu: “Anh…”

Thịnh Mẫn không rõ câu nói tiếp theo của anh, đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền tới giọng nữ, chuyến bay CA1234 đến Vân Nam sắp khởi hành, xin hành khách chú ý, chúng tôi xin lỗi khi phải thông báo cho mọi người rằng bởi vì vị trí đăng ký tạm thời thay đổi…

Thịnh Mẫn sửng sốt một chút, vô thức nhìn bảng quảng cáo giống nhau như đúc đang phát ra: “Anh ở đâu?”

Lý Huyền không nói lời nào, Thịnh Mẫn bất đắc dĩ: “Em đã nghe thấy rồi.”

Bên kia dường như thở dài một hơi: “Chung một chỗ, anh tới tìm em.”

Từ khi cúp điện thoại đến khi Lý Huyền xuất hiện trước mặt câu, tất cả chỉ có ba trăm bảy mươi hai giây, Thịnh Mẫn vẫn luôn âm thầm đếm trong lòng, cảm thấy mình có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, cũng có rất nhiều lời muốn nói với anh. Nhưng thật sự gặp nhau rồi, đối mặt một lúc, lại chỉ đi lên trước một chút, nhẹ nhàng xoa mồ hôi trên trán của anh: “Sao chạy nhanh dữ vậy.”

“Anh sợ không kịp, em sắp đi rồi.”

“Em còn tưởng rằng, lần sau trở về mới có thể nhìn thấy anh…” Giọng nói của Thịnh Mẫn không tự giác mà thấp xuống một chút, nở nụ cười với Lý Huyền: “Thật ra cũng chỉ một tuần thôi, sau khi tuyền truyền về là có thể ở lại hai ngày nữa.”

Câu này không biết là tự an ủi mình hay là an ủi đối phương, Lý Huyền đưa tay nhẹ nhàng sờ lên tóc cậu: “Không phải anh cố ý không nhận điện thoại của em.”

“Em hiểu mà.” Thịnh Mẫn nói, từ đầu tới cuối anh mắt đều dịu dàng như đã hiểu rõ.

Hầu kết Lý Huyền hơi giật nhẹ: “Anh…”

“Không sao.”

“Có sao.” Lý Huyền đè lên mi tâm, nhìn cậu, giống như hạ quyết tâm thật lớn mới không tình nguyện mà nói: “Lúc trước anh chưa để ý qua, trong lúc xem “Hái Trăng”, khán giả đều sẽ bị tịch thu điện thoại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play