Xưa nay Trương San giữ gìn nhan sắc rất tốt, mấy năm nay không quản lý nhiều chuyện công ty nên trông trạng thái càng thoải mái hơn trước đây.
“Vừa rồi bận nói chuyện điện thoại nên không kịp ra mở cửa.”
“Không sao… Ngồi đi.” Trương San để túi xách xuống, cười nói: “Kể ra chúng ta cũng đã mấy ngày rồi không gặp nhau, cũng tại tôi cứ đi đây đi đó suốt… Có điều tôi cũng đã già rồi, phải tranh thủ thời gian dạo chơi, làm chút gì đó vui vẻ đúng không?”
Thịnh Mẫn cười một cái: “Lần này Trương tổng đi dọc theo bờ biển Nam Hải phải không? Chơi vui chứ ạ?”
“Vui, có điều nóng, cháy hết rồi. Xem này, tôi đã đen hẳn đi mấy tone rồi, thế là phải vội vàng trở về…” Trương San cau mày than thở nửa đùa nửa thật, sau đó bất ngờ đổi đề tài: “Cũng vừa hay tôi về nên tin tức của cậu mới dễ xử lý. Ném cho bọn đàn em làm thì lề mề lại chuyện bé xé ra to mất.”
Thịnh Mẫn hoàn toàn không liên lạc với Trương San vì chuyện này, thực ra Lý Huyền đã xử lý được bảy, tám phần rồi. Tuy vậy, cậu vẫn cầm ấm trà sứ xương trên bàn lên, rót cho Trương San một chén trà hoa: “Làm phiền Trương tổng rồi.”
“Không phiền, chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại thôi mà.” Trương San phẩy tay: “Có điều tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra trong số các trợ lý của cậu có người này từ bao giờ.”
“Anh Trương chưa nói ạ?”
“Cậu em họ này của tôi bất kể nói gì cũng chỉ có thể tin 50% thôi.” Trương San nói đầy xem thường: “Tôi vẫn luôn không tin chuyện lần ấy của cậu và Tần Chính Thần là thật.”
Thịnh Mẫn cũng uống một ngụm trà, hương hoa nhài lan tỏa trong răng môi: “Chuyện đó quả thực không phải.”
“Vậy còn chuyện hôm nay thì sao?”
Thịnh Mẫn cầm chén, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “… Tôi sẽ không khiến công ty phải khó xử.”
Rõ ràng câu này không thể thuyết phục được Trương San: “Vậy nghĩa là thật sao?”
“Sao vậy?” Thịnh Mẫn ngước mắt lên cười khẽ một tiếng.
Trương San cũng cười: “Bất kỳ nghệ sĩ nào khác trong công ty làm chuyện này tôi cũng đều cảm thấy bình thường, đừng nói yêu đương, ngủ với fan, giấu công ty chủ động đưa tới cửa bị quy tắc ngầm, đủ chuyện bẩn thỉu xấu xa, nam nam nữ nữ chẳng có gì hiếm lạ… Chỉ có điều chuyện này xảy ra với cậu thì tôi thấy hơi lạ… Đương nhiên, chuyện này cũng hoàn toàn có thể hiểu được. Tôi vẫn còn nhớ hồi mới ký với cậu, cậu vẫn còn là một đứa trẻ choai choai, ngốc nghếch gọi tôi là chị, giờ cậu đã hai mươi hai rồi, cao hơn tôi hơn hẳn hai cái đầu… Có điều có câu này tôi phải hỏi rõ ràng, cậu chơi đùa hay nghiêm túc?”
Thịnh Mẫn ngả lưng dựa vào ghế sô pha: “Ý Trương tổng là sao?”
“Nếu là chơi đùa thì dễ rồi. Nay gặp gỡ, mai chia tay. Cậu có nhiều lợi thế như vậy, có nhẽ nào người khác làm thì được nhưng lại cấm mỗi mình cậu, sao có thể bất công như vậy được?… Cậu bảo sẽ không khiến công ty khó xử, tôi cũng nói rõ thế này. Mấy năm nay cậu kiếm về cho công ty không ít lợi nhuận nên bất kể là công ty hay là tôi cũng đều không sợ bị khó xử vì chuyện này.” Trương San vẫn cười: “Nhưng nếu là nghiêm túc… Thịnh Mẫn, tôi cảm thấy không đáng đâu.”
Thịnh Mẫn mấp máy môi, không nói gì, đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn trang sức trên tay.
“Tên là Lý Huyền nhỉ?” Trương San chậm rãi nói, thấy hàng mi của Thịnh Mẫn chớp nhẹ: “Con trai của tổng giám đốc Hinh Cách Quang Học phải không? Năm ngoái có buổi tiệc cuối năm của công ty nào đó tổ chức, tôi đã gặp cha cậu ấy rồi. Có điều khác nghề như cách núi, tôi không tiếp xúc nhiều. Ngoại hình của cậu ta cũng điển trai lắm… Hình như tự mình điều hành một studio game phải không? Cậu còn từng quảng cáo cho cậu ta rồi. Gần đây game rất hot nhỉ? Tôi có nghe nói mấy lần.”
Điều tra rõ lý lịch của Lý Huyền nhanh như vậy đúng là rất giống phong cách làm việc nghiêm khắc, nhanh chóng của Trương San mấy năm trước. Thịnh Mẫn im lặng một lát, đáp: “Không nói sớm với công ty là lỗi của tôi.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chẳng qua cậu bị mất vài hợp đồng đại diện thương hiệu game thôi đúng không? Chính cậu còn chấp nhận thì công ty cũng dám chấp nhận mất số tiền ấy.”
Hơi điều hòa của tòa nhà này nhiều đến độ thấy hơi lạnh. Trương San đứng dậy đi chỉnh nhiệt độ tăng lên một chút, xoay người lại, đi tới trước mặt Thịnh Mẫn: “Tôi chỉ hơi tò mò. Cậu làm những chuyện này vì cậu ta, cậu ta có làm gì cho cậu không?… Những người thuộc thế hệ con cái đời thứ hai của các nhà giàu có mà tôi từng tiếp xúc đều là hạng người khôn khéo, còn giỏi tính toán hơn thế hệ cha mẹ họ.”
“Trước khi tôi quảng cáo cho <One Corner>, anh ấy hoàn toàn không biết, tôi không cần anh ấy làm gì cho tôi cả. Anh ấy là con trai của ai càng không có quan hệ gì.”
“Vậy là cậu thừa nhận?” Trương San cười nói.
“Tôi có thừa nhận hay không đều không có gì khác cả, dù có chuyện ngày hôm qua hay không cũng không liên quan gì.” Thịnh Mẫn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh Trương chắc chắn đã nói cho chị biết về sự tồn tại của anh ấy từ trước. Thậm chí có phải anh ấy hay không, có một người như vậy hay không cũng không quan trọng, có thể là bất cứ người nào bên cạnh tôi.”
Trương San hơi nhíu mày, rất chân thành quan sát nét mặt của Thịnh Mẫn nhưng ánh mắt cậu hoàn toàn không giấu bất kỳ điều gì, một lúc lâu sau, Trương San cảm khái nói: “Đúng là đã quá lâu rồi tôi không gặp cậu, cậu trưởng thành rồi.”
Thịnh Mẫn không có phản ứng gì về câu nói có vẻ như là khen ngợi này của Trương San. Trương San nói: “Đối với tôi hay đối với công ty thì đều không có gì khác cả nhưng đối với cậu thì có gì khác không?”
Đáy mắt Trương San chưa hẳn không có chút quan tâm chân thành nào: “Cậu không phải người nông nổi, đã nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Anh ấy đã nghĩ kĩ rồi.”
“Ôi, thằng bé ngốc này, người ta rót bùa mê thuốc lú gì cho cậu vậy?” Trương San lắc đầu: “… Nói chuyện chơi vậy thôi, tôi cũng không cấm đoán gì những chuyện này của cậu. Nếu cậu còn dùng tiếng tăm của bản thân để trải đường cho cậu ta thì dốt lắm… Không phải tôi đã có sẵn ví dụ bày ra trước mắt cậu rồi sao? Tôi không dám nói là mình một tay sáng lập công ty nhưng ít nhất phần lớn tiền vốn là của tôi. Giờ thì sao? Cậu nghĩ tôi ham chơi nên mới một năm mười hai tháng, có tới mười tháng không về nhà sao? Tôi thấy buồn nôn với đám em ba, em tư của ông ta đó thôi.”
Thịnh Mẫn nhíu nhẹ mày, đang định nói chuyện thì Trương San ra hiệu im lặng: “Tôi đã nghĩ thoáng rồi. Chúng ta cứ nói chuyện của cậu thôi… Nếu không có chuyện cậu từng quảng cáo cho người ta thì tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với cậu về chút chuyện nhỏ nhặt này. Thịnh Mẫn, cậu là người thành thật, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Nghiêm túc là nghiêm túc cỡ nào? Hai người đàn ông có thể kết hôn sao, người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
“Trương tổng.” Thịnh Mẫn nghiêm mặt nói: “Những chuyện này chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho công ty. Tuy chị nói không sao nhưng quả thực là do vấn đề của tôi. Tỷ lệ trích phần trăm trong hợp đồng của tôi giảm 5%, coi như tôi đền bù tổn thất cho công ty. Còn những chuyện khác…”
Cậu thoáng dừng lời, cười khẽ một tiếng: “Tôi tin tưởng anh ấy… Lui một bước mà nói, cho dù có ngày chúng tôi chia tay, tôi cũng vẫn có thể sống tiếp như bình thường. Nhưng hiện tại anh ấy muốn ở bên tôi, tôi bằng lòng.”
Thấy cậu chủ động nhắc tới chuyện hợp đồng, Trương San giật mí mắt nhưng miệng vẫn nói: “… Ôi trẻ con, về lý mà nói thì cậu đã vào nghề hơn mười năm, đã gặp không ít người và việc… Yêu đương thôi mà cho người ta cả tiền lẫn tiếng… Cậu ta muốn, cậu ta muốn được bao lâu? Ba năm, năm năm, cậu đừng nói với tôi là cả đời nhé…”
Sáng nay, Dương Nhứ cũng hỏi một câu gần như tương tự. Thịnh Mẫn cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại vẫn nằm im nãy giờ, cậu im lặng lâu hơn một chút: “Đến khi nào anh ấy không cần tôi nữa thì thôi.”
Lời này khiến ngay cả Trương San cũng phải ngây người một giây, một lúc lâu sau mới cười một tiếng.
“Được thôi.” Trương San xòe tay: “Tôi hiểu đại khái ý của cậu rồi… Cũng được thôi, vốn dĩ hôm nay tôi tới cũng không phải để khuyên gì. Trên đường đi tôi đã nghĩ nếu như cậu chỉ nhất thời nổi hứng thì tôi sẽ đi luôn, nếu cậu khăng khăng bướng bỉnh thì tôi phải khuyên cậu mấy câu. Giờ cậu thế này, tôi lại chẳng biết khuyên cậu như thế nào. Nói thật, tôi không đồng ý. Có điều cậu đã nói tới mức này rồi thì tôi có đồng ý hay không cũng không có ý nghĩa gì hết.”
“Tôi càng phản đối, chưa biết chừng cậu lại càng đắm chìm. Tôi không chia rẽ đôi lứa thì có khi ngày nào đó hai người lại tự chia tay… Đừng trách tôi nói khó nghe. Đôi khi con người còn thay đổi nhanh hơn mây trên trời.” Trương San cầm túi đứng dậy có vẻ như rất ung dung: “Được rồi, tôi biết rồi, buổi chiều cậu còn phải quay tiếp, tôi đi đây.”
“Tôi tiễn chị.”
“Không cần tiễn.” Trương San vỗ vai cậu như một bề trên hòa ái: “Chuyện hợp đồng cậu nói thì tạm thời cứ giữ nguyên. Chỉ còn vài tháng nữa là hết hạn rồi, tới thời điểm tái ký, nếu cậu vẫn còn muốn thắt cổ ở cái cây này thì lúc đó sửa sau cũng không muộn. Phải sửa lại cả những điều khoản khác nữa. Trong vòng hai tuần, tôi sẽ bảo luật sư soạn thảo sơ bộ cho cậu xem thử nhé?”
Thịnh Mẫn không đồng ý ngay, cậu nhớ lại một chuyện ngày xưa. Lúc đó cậu mới debut cùng với “Hái Trăng”, bắt đầu hot lên, nhận được cơ hội diễn vai nam thứ trong một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng. Các ứng cử viên cho vai này được phát truyện ngắn về nhân vật, được yêu cầu phát biểu phân tích của bản thân về nhân vật. Hôm đi gặp đạo diễn, Trương San đích thân đưa cậu đi, lúc gần xuống xe, Trương San nói với cậu, đừng căng thẳng, đừng sợ nói nhiều, đừng sợ nói sai. Đôi khi, thực ra chỉ có một câu là quan trọng.
Trời xui đất khiến, cuối cùng Thịnh Mẫn không được diễn phim đó.
Tên phim là gì nhỉ? Cậu nhớ ra rồi: “Túy Ông Chi Ý”.
Thấy cậu không trả lời, sắc mặt Trương San cứng lại, lập tức cười nói: “Nếu cậu cảm thấy còn quá sớm thì chờ một thời gian nữa, không có gì phải vội vã. Chuyện hợp đồng của những người khác trong công ty là tôi đã mặc kệ từ lâu rồi. Cậu ấy à, bao giờ tôi cũng phải đích thân làm mới yên tâm. Chỉ có điều gần đây tôi cũng bận chút chuyện, chưa biết chừng hai tuần nữa lại đi tiếp nên muốn quyết định nhanh chóng… Phải rồi, cậu hẹn hò thì hẹn hò nhưng phải chú ý đừng để bị chụp được, lỡ như tôi không có ở thành phố N thì không tiện xử lý.”
Bàn tay cầm di động của Thịnh Mẫn bất giác siết chặt, cậu nhìn Trương San nhưng không chỉ trích hay thất vọng. Mắt Trương San sáng lên, nhìn ngược lại Thịnh Mẫn.
“Tôi biết.” Sau một lúc lâu, Thịnh Mẫn nói: “Tôi sẽ chú ý. Dạo này, tiến độ của đoàn phim gấp gáp, không thể gặp mặt thường xuyên. Chuyện hợp đồng để quay xong phim rồi bàn sau.”
“Được, tùy cậu, tôi cũng không vội. Phải rồi.” Trương San lặng lẽ thở phào một hơi, gật đầu như thể nhớ ra gì đó: “Tháng trước, lúc ở miền Nam, tôi đi dạo cửa hàng đồ bạc có nhìn thấy một pho tượng phượng hoàng bạc trông rất đẹp nên đã ngứa tay mua nó, sau đó nghĩ lại cảm thấy để ở đâu cũng không hợp, chi bằng tặng cho cậu… Đừng từ chối, giờ cậu là thần tài của công ty, tặng một pho tượng Phật bằng vàng cũng được ấy chứ.”