Nhìn tầm mười trang, điện thoại đặt một bên lập tức sáng lên. Thịnh Mẫn cầm lên ấn mở Wechat, là Trương San.
Phản ứng so với dự đoán không khác lắm, Thịnh Mẫn rũ mí mắt, ngón tay khựng một chút, trả lời lại được, không hề rung động mà tiếp tục lật kịch bản trong tay.
Kịch bản này lúc trước cũng đã xem qua, khi đó vẫn còn đọc sách trong học viện. Không có tham gia <Hái Trăng>, cũng sẽ không nổi như hiện tại.
Có đôi khi công việc nhiều tới nỗi không xong, tuy đều là nhân vật nhỏ nhưng cũng đã lăn lộn trong từng đoàn phim, vào khoảng thời gian nào đó lại bất ngờ không nhận được chút thông báo nào, đồng thời lúc rơi vào hoàn cảnh túng quẫn, chỗ tốt duy nhất chính là có lẽ cuối cùng có thể an ổn vài tuần ở trường học. Vào ban đêm của cuối tuần, đi tới quảng trường xem mấy đàn chị lớp trên luyện tập kịch bản.
Sau đó tham gia tuyển chọn, một lần là nổi, vì để giữ gìn độ nổi, công ty sắp xếp lịch dày đặc, thiếu quá nhiều tiết ở trường, đành cưỡng chế cho cậu nghỉ học. Thói quen xem lại kịch bản trái lại vẫn được giữ, khi không có thời gian đến đoàn phim sẽ xem rất nhiều kịch bản.
Bản này là tác phẩm đầu tiên của Doãn Tiềm Tần, chuyện xưa đơn giản gần như không có, so với kịch bản thì thật ra nó càng giống một án văn xuôi hơn.
Nói về một trấn nhỏ nào đó ở phương nam, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì về nghỉ, tuần hoàn qua lại, vòng đi quẩn lại.
Mùa xuân cây cỏ sẽ nảy mầm, đêm thu sương mù sẽ che khuất ánh trăng ngày hè, mùa đông đến sẽ biến toàn bộ đất trời thành màu trắng, đợi tới sang năm, lại tan thành nước xuân chảy ra nuôi dưỡng lại những mầm non mới.
Lúc sắp chạng vạng tối, ánh nắng màu đỏ dịu dàng ấm áp, từ cửa sổ xuyên vào, chiếu vào trên lá cây xanh màu ngọc của chậu Lục La giống như loại ngọc thạch nào đó, một chút sót lại thì vẩy lên đầu ngón tay của cậu.
Thịnh Mẫn xem hết một chương, dần dần rơi vào bối rối. Gần đây đang quay một chuyện xưa, có quá nhiều tình tiết diễn ra giữa đêm hoặc là bình minh, đôi khi sẽ diễn cả đêm, đã lâu rồi chưa có cảm giác ngủ một giấc cho đã, sau đó lại về thành phố N, đến lúc này thật sự có hơi mệt mỏi.
Do dự một chút, cậu đứng dậy đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra. Không biết Lý Huyền đã tập thành thói quen từ chỗ nào, miễn là chăn anh đắp đều sẽ luôn ngay ngắn, sợi tơ tằm tổng hợp mềm mại cũng gấp thành một góc gọn gàng.
Thịnh Mẫn hơi xoay người, nhặt một sợi tóc từ trên gối đầu, khóe môi không tự giác cong lên, nghĩ ngợi một chút lại lấy ví tiền ra, đặt chung vào cùng giấy tờ của mình.
Cậu cởi áo khoác ra nằm xuống, kéo chăn che tới ngang cằm, nửa gương mặt cũng vùi vào đó. Chóp mũi ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Không hiểu sao, Thịnh Mẫn nhớ tới lúc nhìn vào trong kịch bản, bên trong miêu tả kỹ càng mùi lúa mạch.
Đây rõ ràng là hai mùi khác nhau, nói không rõ vì sao, lúc này lại ngoài ý muốn liên tưởng nó lại cùng nhau. Tựa như rõ ràng cậu mới là người xúc động bất chấp hậu quả, lại cảm thấy mình như tiến vào cuộc sống yên tĩnh được miêu tả bên trong sách.
Cậu nhẹ nhàng nghiêng người sang, đối mặt với hướng cửa.
Cánh hai cánh cửa và hàng lang dài dằng dặc, cuối cùng tiếng động vang lên ở phòng họp đã không còn nghe thấy nữa, nói không rõ vì sao, Thịnh Mẫn như có thể nghe thấy tiếng của Lý Huyền.
Nhưng sao lại không có khả năng chứ?
Trên đời có mấy nghìn mấy chục triệu người, cậu chỉ nhận định một mình anh, dĩ nhiên cũng có thể phân biệt được anh từ trong hàng trăm triệu tiếng vang ồn ào kia.
Cậu bỗng nhiên muốn gặp Lý Huyền, ngay vào lúc này.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ này, lập tức có loại xúc động muốn đi tìm anh, may mà Thịnh Mẫn dễ dàng thỏa mãn, bên trong cùng một không gian thế này cũng đã tốt lắm rồi, sự nhận biết này đã khiến cảm giác căng tràn trong lòng cậu tăng lên.
Phải kiên nhẫn, còn chút nữa. Cậu tự nhủ, nghĩ lại mới thấy, dù chỉ một khắc cũng không đủ.
Cuối cùng khi khép mắt lại, luân hãm vào bên trong hơi thở quen thuộc rồi nặng nề thiếp đi.
Lý Huyền trở lại văn phòng, đầu tiên là không thấy người, lật quyển sách được lật một nửa ở trên bàn lên.
Bước chân tiến vào phòng cũng không khỏi vội vàng hơn chút, trông thấy bên dưới ánh đèn vàng ấm áp cùng với giữa mền lộ ra một kẻ hở, lúc này trái tim mới coi như được thả lỏng.
Thật ra còn có thể đi đâu đây? Thịnh Mẫn đồng ý với anh, cũng gần như là đang chờ anh.
Đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, mới thả nhẹ bước chân, cẩn thận từng chút đi qua, ngay cả hít thở cũng không tự giác thả chậm lại.
Thịnh Mẫn ngủ rất ngon, Lý Huyền sợ đánh thức cậu, không dám ngồi xuống bên giường, dứt khoát quỳ ở trên thảm, đầu ghé vào bên giường yên lặng nhìn cậu.
Gương mặt khi ngủ rất an tường, hô hấp nhẹ nhàng, mi mắt rung nhè nhẹ, phủ xuống cánh mũi một chút bóng đen. Gò má vừa gầy lại vừa trắng, giống như một món đồ sứ tôn quý nhất, nên bày ở nơi cao cao để hàng nghìn người thưởng thức, nhưng lại cam tâm tình nguyện tới làm vật sở hữu của người nào đó.
Nhưng đây là lỗi của mình à?
Trong lòng Lý Huyền có hơi mừng thầm, không để ý tới thì có thể thế nào đây?
Chỉ có một chuyện phiền muộn duy nhất chính là trễ nải quá lâu, lúc trước do dự cái gì không biết.
Tất cả vấn đề, tất cả lo nghĩ rõ ràng đều không có ý nghĩa. Chưa từng có kế hoạch, chưa từng có cũng không cần có. Anh đối với thế giới có một quy tắc riêng, nhưng ngay từ đầu Thịnh Mẫn đã nằm ngoài đám quy tắc kia.
Bỏ lỡ một giây cũng không thể cứu chữa, may mắn thay, bọn họ còn tương lai rất dài ở phía trước.
Yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, cách chăn mền nhẹ nhàng chạm lên cánh tay cậu, tựa ở bên giường rồi cũng ngủ thiếp đi.
Có lẽ nằm mơ một hồi, không nhớ rõ chi tiết lắm, dường như là trong đêm đen, có vô số chấm nhỏ rực rỡ, ánh trăng cũng sáng chói. Gió nhè nhẹ lên, có lẽ là một ngày xuân, mới có thể phất qua mặt cậu từng hơi thở ấm áp đến thế.
Lý Huyền mở to mắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt mơ màng của Thịnh Mẫn quăng tới chỗ anh.
“Tỉnh sao?”
Buồn ngủ quá, tỉnh lại nhưng vẫn còn giống như mơ, giọng nói của Thịnh Mẫn hơi mơ hồ: “Tại sao lại ngủ ở đây?” Lại nhích sang bên cạnh một chút: “Lên đây ngủ đi.”
“Không sao, em muốn ngủ tiếp không?” Lý Huyền ấm áp hỏi cậu: “Có đói bụng không, có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
Thịnh Mẫn lắc đầu rồi lại gật đầu, chậm rãi vươn tay ra khỏi ổ chăn, nắm chặt anh, nhìn chằm chằm anh một hồi.
“Sao vậy?” Lý Huyền hỏi.
“Vừa rồi em rất muốn gặp anh… Kết quả vừa mở mắt ra thì anh đã đến.”
Giọng nói của cậu rất nhỏ, tựa như nói mê. Lý Huyền cẩn thận nghe kỹ mới nghe ra, không nhịn được lại siết chặt tay Thịnh Mẫn, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đó, xích lại gần hơn rồi hỏi cậu giống như dỗ dành: “Nếu anh không đến thì sao? Em phải làm sao bây giờ?”
Thịnh Mẫn cúi đầu, rủ mắt, bởi vì buồn ngủ nên tư duy có hơi chậm chạp, vô cùng thành thật ngẫm nghĩ một hồi mới nhẹ nhàng trả lời anh: “Không thể làm gì cả.”
Trong lòng Lý Huyền mềm mại một đống, đứng dậy ngồi lên giường, ôm luôn cả người lẫn chăn mền, gò má nhẹ nhàng chạm vào Thịnh Mẫn, nhỏ nhẹ nói: “… Anh thật sự ngốc quá.”
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, Thịnh Mẫn cũng không biết có nghe được không, trong vô thức lại cọ lên cổ anh, trả lời lại: “Anh là tốt nhất.”
Thực sự quá buồn ngủ, mơ hồ nói xong câu này, bị Lý Huyền ôm như vậy rồi ngủ thiếp đi luôn.
Tia sáng mỏng manh chiếu vào trên tóc cậu, là một tầng sáng hiền hòa, Lý Huyền nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, không khỏi hơi hốt hoảng, giống như bọn họ đã yêu nhau rất nhiều năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT