Thịnh Mẫn rời khỏi Weibo, rồi gửi tin cho Dương Nhứ, bên kia nhanh chóng gọi điện thoại tới.
Cách ống nghe, Lý Huyền mơ hồ có thể nghe không rõ lắm, nhưng nghĩ tới chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
Từ đầu đến cuối Thịnh Mẫn đều “Ừ, được”, khi đối đầu với ánh mắt Lý Huyền thì cười một cái.
“Đừng để Trương Chí Hoa quản chuyện này… Tổng giám đốc Trương? Không sao, nói cũng nói rồi. Không cần lo lắng.” Qua khoảng hai phút, Thịnh Mẫn mới cắt đứt Dương Nhứ líu lo không ngừng: “Ừ… Cậu cứ vậy nghỉ ngơi hai ngày đi… Không có đuổi cậu đâu, đầu tuần sau không phải nói để cậu về thăm dì sao… Tôi không sao…”
Ở bên kia dường như lại kích động lên, từ tiếng chút chít bên trong chuyển thành la hét quang quác ầm ĩ.
“Dương Nhứ.” Thịnh Mẫn giương mắt nhìn Lý Huyền một chút, nhỏ nhẹ nói với bên kia: “Tôi biết tôi đang làm gì mà.”
Lại trấn an vài câu, Thịnh Mẫn mới kết thúc trò chuyện. Từ đầu tới cuối, Dương Nhứ đều căm giận bất bình, câu cuối cùng còn nói là: “Anh, anh không cứu được nữa rồi!”
Câu này quá lớn, Thịnh Mẫn cũng biết nhất định bị Lý Huyền nghe được. Hai người liếc nhau, sau đó cười tự giễu một tiếng: “Dương Như cảm thấy anh là kẻ lừa đảo.”
Thịnh Mẫn vô thức muốn phủ nhận, suy chuyển vài cái lại trở thành: “Vậy đúng là anh à?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Cũng không sao.” Thịnh Mẫn lắc đầu cười, dựa vào vách tường sau lưng, rủ tóc mái xuống che lại mặt mày của cậu: “Trên người em chỗ nào cũng tốt. Lừa gạt lâu một chút đi… Nhưng nếu có một ngày, anh không muốn lừa dối em…”
“Không đâu.” Lý Huyền nghe thấy lời nói của cậu dần trở nên nghiêm túc thì lập tức cắt đứt: “Cũng không có lừa em.”
Thịnh Mẫn không nói tiếp, đưa tay vuốt ve chân mày nhíu lại của Lý Huyền: “Em biết mà.”
Lý Huyền nắm chặt tay cậu, muốn nói gì đó, lại cảm thấy từ ngữ quá đơn giản. Thịnh Mẫn không ngần ngại chút nào, một tay khác đặt lên vai anh, xích lại gần hôn lên mắt của Lý Huyền, đổi chủ đề: “Được rồi, em nói bậy rồi. Không phải anh còn phải về họp sao?”
Lý Huyền mím môi, không trả lời. Thịnh Mẫn lắc cánh tay anh: “Được rồi.”
“Còn em? Còn công việc à? Hay là đi thẳng về nhà?”
“Hôm nay không có việc gì cả.” Thịnh Mẫn nói: “Nhưng ngày mai em còn phải quay tiết mục, ban đêm đã phải đi rồi.”
“Ngày mai? Vậy không phải là quay tới ba ngày à?”
“Đoàn phim muốn quay hết phần diễn trên núi trước mùa thu tới, vào thu mưa càng lúc càng nhiều, tiến độ sẽ sắp xếp lại, cũng đã cân đối xong với bên tổ tiết mục rồi.”
Lý Huyền ừ một tiếng, không nhiều lời nữa. Vẫn vuốt ve ngón tay Thịnh Mẫn không buông, dường như đó là một món đồ quý giá nào đó. Ánh mắt Thịnh Mẫn lướt qua đầu ngón tay quấn quýt của họ, nghĩ ngợi một chút rồi thuận tiện nói: “Muốn em đi cùng anh tới công ty không?”
“Có được không?” Lý Huyền lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, đè ép độ cong ở khóe môi, nhưng mặt mày đã không phải thế.
“Không sao.” Thịnh Mẫn lắc lư canh ấy của anh: “Anh có được không đó?”
“Anh sao cũng được.” Lý Huyền nói, qua một giây sau lại đổi thành: “Thuận tiện.”
Nói xong còn tỏ vẻ bình tĩnh, tằng hắng một tiếng, lại giống như sợ Thịnh Mẫn sẽ đổi ý mà nói: “Vậy đi thôi.”
Cho nên bọn họ tay trong tay, thuận theo đường an toàn mà ra ngoài, giống như hai bạn nhỏ xếp hàng ra khỏi nhà trẻ. Khi sắp đến cổng, Lý Huyền dừng lại: “Anh ra trước gọi xe đã.”
“Cái gì?” Thịnh Mẫn hơi sửng sốt.
“Lúc tới bị kẹt xe, xe đã bị vứt ở nửa đường rồi.”
Lý Huyền giải thích xong, lại nhìn vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Thịnh Mẫn, đột nhiên cảm giác được mình đưa ra quyết định không đúng lắm.
Đạo lý hiển nhiên nên cũng phải được thưởng một chút, Lý Huyền muốn chính là vậy.
Thế là xoay người sang chỗ khác, ôm bả vai Thịnh Mẫn như là chuyện bình thường. Xích lại gần cậu, cảm nhận được hô hấp ấm áp của Thịnh Mẫn xẹt qua trên gò má mình: “Có thể chứ?”
“Vừa rồi sao lại không hỏi.”
Thịnh Mẫn cười, đưa tay vòng lên cổ anh, sau tia sáng mờ ảo trong góc cùng anh chia sẻ viên kẹo thứ tư ngày hôm nay.
Lúc đến công ty, những người còn lại vẫn đang họp. Trong đại sảnh yên tĩnh không một bóng người, chỉ có phòng họp cuối hàng lang là truyền tới tiếng nói chuyện ầm ĩ.
“Đi họp đi, em ở đây chờ anh.”
Đây là lần thứ hai Thịnh Mẫn tới văn phòng của Lý Huyền, ngoại trừ đống tư liệu chất càng nhiều hơn lần trước thì cũng không thay đổi gì nhiều. Chậu lục la duy nhất ở cửa sổ trái lại có dáng vẻ um tùm hơn, nghĩ tới hẳn là do dì lao công làm.
“Trước hết em ngồi ở sô pha một lát đi.” Lý Huyền nói. Vừa nói vừa mở máy tính trước bàn làm việc lên. Thịnh Mẫn cho rằng anh đang xử lý công việc, mỏi mắt nhìn xem, lạ thấy trên màn ảnh là từng tin vịt trên các diễn đàn về chuyện bọn họ rời khỏi sân bay ngày hôm nay.
Đầu ngón tay Lý Huyền múa may trên bàn phím một hồi, trình biên dịch ở góc phải từng chút một chạy xuống dưới, gần như không nhìn thấy rõ.
“Thật ra cũng không sao đâu.” Thịnh Mẫn nhìn sườn mặt vì quá chuyên tâm của anh nên trông thật nghiêm túc: “Vừa rồi em có xem một chút bài viết và bình luận, không ai nghĩ tới phương diện này đâu.”
Đầu ngón tay Lý Huyền vẫn không rời bàn phím, nghe vậy vẫn ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Phương diện gì?”
Thịnh Mẫn bĩu môi không trả lời. Lý Huyền cười trấn an một chút: “Được rồi, không sao, nhanh thôi, em ngồi một lát đi.”
Anh xử lý một chút tính chân thật trong những bài viết kia, thả chút tin tức thật thật giả giả, mang tính lựa chọn, khiến tất cả đều đoán rằng đây là bình luận của nhân viên công tác. Hướng sự chú ý của fan hâm mộ vào những ký tự trên điện thoại. Lại thả giắc cắm nghe lén ở đa số diễn đàn lớn nhất và App, để phòng hậu hoạn về sau.
Bỏ ra hơn nửa tiếng mới coi như xử lý xong, Thịnh Mẫn nhìn tay anh vì dùng sức mà đỏ cả lên: “Có đau không?”
Lý Huyền sững sờ, thuận theo ánh mắt của cậu nhìn về phía tay mình, cười: “Chỉ chút này sao lại đau được?”
“Thật ra không sao cả.” Thịnh Mẫn cũng không tin, nắm chặt ngón tay định rụt về của anh, nhẹ nhàng thổi nhẹ: “Em có thể đối phó, cũng có thể xử lý. Em dám chạy cùng anh, làm xong dĩ nhiên đã chuẩn bị gánh chịu tất cả hậu quả.”
“Nhưng anh cần chịu trách nhiệm với chính anh, cũng cần chịu trách nhiệm với em.”
Lý Huyền thốt ra, giọng điệu vô cùng tự nhiên. Thịnh Mẫn sững sờ, trái lại cậu không biết nên trả lời thế nào.
“Anh đi họp đây.” Lý Huyền không cần đáp án của cậu, rút tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu: “Mật khẩu máy tính và laptop giống nhau, màn hình bên tay phải có thể kéo xuống. Trên giá sách em có thể tùy tiện lật coi.”
“Sách và luận văn gì đó của anh, em xem cũng không hiểu.”
“Bên trái có các kịch bản, truyện này kia.”
Thịnh Mẫn thuận theo nhìn qua, quả nhiên thấy vài bộ kịch bản của Doãn Tiềm Tần, thậm chí còn vài bộ nguyên tác phim truyền hình mình từng diễn qua.
Cái này không khỏi khiến Thịnh Mẫn nhớ tới chuyện Lý Huyền tự xem “Vị Ương Liễu”, cảm giác vẫn giống như hôm qua, nhưng đã trôi qua thật lâu. Cậu không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười, đi qua, tiện tay cầm lấy một bản: “Cũng do khi chán nên mua à?”
“Đều mua vì em.”
Giọng điệu Lý Huyền trái lại rất bình tĩnh, khi nói xong lại hơi mất tự nhiên gãi gãi trán, nhìn qua Thịnh Mẫn, giống như chờ cậu phê bình.
Thịnh Mẫn thì cầm lên một bản, xem sách xong cũng không nói chuyện.
“Thật đó.”
Lý Huyền lặp lại lần nữa.
“Nghe thấy rồi.” Thịnh Mẫn bất đắc dĩ liếc anh một cái: “Vốn dĩ ban đầu anh cũng không nói như vậy.”
“Ban đầu anh cũng đã nghĩ vậy rồi.”
Rốt cuộc Thịnh Mẫn cũng cười lên, thúc giục anh: “Đi nhanh đi.”
Lý Huyền nhìn đồng hồ đeo tay: “Vậy anh đi đây. Em chán thì đọc sách một hồi, nếu mệt thì có thể vào phòng nghỉ nằm một lát… Không lâu lắm đâu, nhanh lắm.”
“Được rồi. Anh đi nhanh đi. Em cũng không phải con nít.”
Lý Huyền cầm sổ ghi chép lên đi tới cửa, lại không nhịn được xoay người nhanh chóng ôm cậu một cái: “Em đợi anh nha.”
Cằm Thịnh Mẫn đặt lên vai anh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh: “Chờ anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT