Nhập viện được ba ngày thì Lý Minh Cách đến.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Huyền đang nói chuyện điện thoại ở trên sân thượng với Tề Bạc Nguyên. Tất cả những công việc ngày trước cơ bản đã hoàn thành xong, trò chơi chuẩn bị sắp ra mắt rồi. Lý Huyền không ở công ty chủ trì đại cuộc, Tề Bạc Nguyên phải kiểm tra tất cả các mảng, quay như chong chóng, nhưng trái lại cũng không oán thán cái gì, càng không thúc giục anh, chỉ hỏi: “Ngày trò chơi ra mắt cậu đến công ty không?… Nói thật thì tôi có chút căng thẳng. Nếu cậu rảnh thì đến một chuyến đi.”

“Có gì căng thẳng chứ.” Lý Huyền quay đầu nhìn Lý Minh Cách một cái, nhưng không để ý đến ông ta, vẫn nói chuyện điện thoại của mình. Anh xuất quỷ nhập thần lâu như vậy, Tề Bạc Nguyên đã chuẩn bị tốt sẽ bị từ chối, nhưng câu trả lời của Lý Huyền lại là: “Qua mấy ngày nữa tôi về công ty, thời gian này cậu cũng vất vả rồi.”

“Cậu hết bận rồi?” Tề Bạc Nguyên hiểu ra ý tứ của anh, vui mừng nói.

“Sắp rồi.” Lý Huyền không nói với cậu ta mình đang ở bệnh viện: “Không còn việc gì khác thì tôi cúp máy đây… Phải rồi, bức tranh tuyên truyền lần trước của Sở Thiên Hằng được rồi, đừng để cậu ta sửa nữa. Tôi thấy cậu ta sắp điên vì một bức tranh rồi.”

Trong lòng Tề Bạc Nguyên nghĩ lúc cậu soi từng chi tiết soi đến điên cũng không ít: “Cậu ta cũng không nghe lời tôi… Được, để tôi bảo cậu ta…”

Cúp điện thoại, Lý Huyền ấn huyệt thái dương. Tai nạn xe dẫn đến chấn động não, khiến mấy ngày nay anh có chút đau đầu buồn nôn, vốn dĩ muốn xuất viện, trong đầu lại luôn kiểm tra ra lượng ít máu bầm còn sót, bác sĩ yêu cầu tiếp tục ở lại viện quan sát mấy ngày rồi kiểm tra lại CT não.

“Trái lại anh lại rất bận.” Lý Minh Cách ngồi xuống sô pha.

Giọng điệu Lý Huyền nhàn nhạt: “Cũng ổn.”

“Cũng ổn? Ổn đến mức vào bệnh viện rồi?… Anh với minh tinh kia có chuyện gì, tôi nghe nói hai người ở trên cùng một chiếc xe. Mỗi ngày anh đang làm cái gì? Không về nhà mà lại có thời gian qua lại với loại người này.”

Giọng điệu khinh thường của ông ta khiến khuôn mặt Lý Huyền trầm xuống: “Việc kết bạn của tôi không cần nói rõ từng chút một với ông đâu nhỉ.”

“Nếu anh có thể tự quản tốt bản thân thì hẵng bàn đến vấn đề nói hay không. Không đến phòng thí nghiệm, cũng không phát triển trại hè. Gây ra chấn động não nằm đấy còn cảm thấy rất ổn?” Lý Minh Cách giống như giáo dục anh: “Những chuyện này tôi đều không dám để mẹ anh biết, bà ấy hỏi tôi còn phải giấu diếm thay anh.”

Lý Huyền cười rồi: “Không phải ông giấu diếm thay tôi mà là giấu diếm vì bà ấy. Nếu như ông muốn, đương nhiên có thể trực tiếp nói cho bà ấy, chuyện này đối với tôi không có ảnh hưởng gì.”

Nghe vậy sắc mặt Lý Minh Cách khẽ thay đổi, Lý Huyền cũng không quan tâm. Sắc trời đã nhá nhem tối, ban ngày anh kiểm tra các thứ, lại dành ra thời gian xem tài liệu Tề Bạc Nguyên gửi đến, cơm tối được đưa đến lại không để ý mà ăn, bèn gọi điện thoại gọi đến một phần nữa.

“Anh nhất định phải dùng thái độ này nói chuyện?” Một lúc lâu sau, lúc Lý Minh cách lên tiếng, sự tức giận thấp thoáng đã bị đè lại, mang theo dáng vẻ bố thí vốn có của kẻ bề cao: “Lý Huyền, chúng tôi không bạc đãi anh. Bên quản lý giao thông liên lạc với tôi nói anh xảy ra tai nạn xe, tôi đã lập tức sắp xếp người qua đây. Vốn dĩ là dự định chuyển anh qua bệnh viện tư nhân, bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, chuyển qua chuyển lại trái lại phiền phức, mới để anh ở lại đây. Bây giờ nơi anh ở cũng là phòng bệnh tốt nhất cả bệnh viện, cũng sắp xếp bác sĩ toàn bộ là chuyên gia. Như phí ăn mặc dùng ở mấy năm nay của anh, đã ai thiếu của anh một đồng một cắc nào chưa? Anh cứ không bằng lòng ở nhà chúng tôi như vậy?”

“Đúng vậy, tôi không bằng lòng.” Lý Huyền uể oải mở miệng, nghĩ một lúc, lại bắt đầu bằng một câu không quan trọng: “Trước khi tôi đến nhà các người… Không, có lẽ là trước lần thứ ba lấy máu sau khi tôi đến, thật ra tôi không có khái niệm gì với chuyện bị bệnh… Lúc đó có lẽ là y tá lấy máu đó phát hiện ra đúng không? Nói tôi đang sốt, không thể lấy máu, khi đó lần đầu tiên tôi biết, thì ra tôi cũng sẽ bị bệnh, nhưng giống như không có việc gì, tôi vẫn khuyên y tá lấy máu…”

“Vậy đó cũng là anh tự nguyện.” Lý Minh Cách không kiên nhẫn cắt lời anh:

“Đúng vậy, đương nhiên.” Lý Huyền gật đầu khẳng định, nhìn biểu cảm của Lý Minh Cách có chút muốn cười: “Đừng hiểu lầm, ông tưởng tôi muốn nói điều gì? Những lời này không có ý gì khác, ông đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ là muốn nói, tôi là một người sống rất qua quýt, không cần môi trường sống quá cao quý. Không cần phòng bệnh xa hoa chuyên gia chăm sóc, những ngày tôi lấy trời làm chăn lấy đất làm giường còn ít sao? Trước đây căn bản không có khái niệm bị bệnh, đau đầu phát sốt không cần chữa, chịu qua hai ngày là khỏi rồi, vẫn có thể sống như thường, bây giờ cũng vậy.”

Lý Huyền lấy cốc nước: “Tôi đã chuyển viện phí vào trong thẻ ông đưa tôi rồi, tấm thẻ đó tôi căn bản chưa từng động đến, luôn để ở nhà các người, mật khẩu cũng không đổi. Điểm này tôi vẫn nên rõ ràng, vì vậy nên mãi lấy chuyện này ra nói không có ý nghĩa gì… Còn về việc lần này tôi xảy ra tai nạn xe bên giao thông tìm ông, quả thực tôi chưa nghĩ đến. Cho nên ông xem lúc nào tiện thì chúng ta đi tách hộ khẩu của tôi ra, sau này đương nhiên cũng sẽ không làm phiền đến ông nữa. Hoặc là ông cảm thấy làm lỡ việc chung của ông, cần bồi thường thì cũng có thể nói.”

Lý Minh Cách giống như nghe thấy chuyện cười, giọng điệu vẫn khinh thường như cũ: “Anh nói chuyện tiền nong với tôi, anh thật sự đủ lông đủ cánh rồi? Những năm vừa qua anh tích góp được bao nhiêu? Công ty trò chơi đó vẫn chưa kiếm được một đồng nào đúng không. Anh lớn như vậy rồi mà còn mơ hồ đi so sánh những thứ này?! Tôi cần tiền của anh chắc?”

“Tại sao tôi phải so?” Vẻ mặt Lý Huyền thản nhiên: “Cũng không phải việc ông cần hay không, là tôi có thể cho hay không.”

“Anh đúng là cứng đầu.” Lý Minh Cách nhắc lại một lần nữa, mỉa mai: “Anh tưởng rằng anh không dùng tiền của tôi là không nợ chúng tôi nữa? Lý Huyền, làm người phải có chữ tín.”

Những lời sáo rỗng, Lý Huyền nghe đến đau đầu. Trái lại vẫn còn tâm trạng nghĩ linh tinh, Lý Minh Cách lảm nhảm không khác gì Đường Tăng, đáng tiếc anh không phải là Tôn Ngộ Không, có niệm chú nhiều lần cũng vô dụng. Nhưng quả thực anh không muốn lại lãng phí thời gian vào vấn đề này, chầm chậm uống hết nước trong cốc rồi tiện tay đặt lên bàn: “Những lời này ông chắc chắn là nên nói với với tôi sao? Hợp đồng của chúng ta đã kết thúc sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc rồi. Phẫu thuật thất bại không thể trách tôi. Tôi cho rồi, con trai của ông mất phải…”

“Anh nói linh tinh gì đó!” Lý Minh Cách nghe vậy bèn trừng to mắt, đập mạnh xuống bàn.

Hình như dưới lầu đang phun thuốc khử trùng, mùi hương bao phủ có chút nặng mùi. Lý Huyền đóng cửa sổ, thờ ơ với sự thất thố của Lý Minh Cách: “Không cần nhìn tôi, cũng đừng chê tôi nói lời khó nghe. Lời nói thật mà, luôn không được mọi người yêu thích. Sở dĩ tôi ở lại nhiều năm như vậy, là bởi vì tôi đồng ý với cậu ấy rồi, nếu như phẫu thuật xảy ra điều ngoài ý muốn, sẽ thay cậu ấy chăm sóc cho dì Thư. Ai cũng không ngờ đến bà ấy sẽ điên…”

“Bà ấy không điên!” Lý Minh Cách tức giận nói.

Lý Huyền nhún nhún vai: “Vậy thì là ông điên rồi… Tóm lại, hồi đầu tôi đồng ý chăm sóc không phải lấy mận thay đào, chỉ là ông cảm thấy như thế ổn, vậy thì tùy. Nhưng lúc đầu chúng ta đã nói rõ rồi, sự việc bắt đầu là vì Triệu Tích Triết, vậy thì cái gọi là chăm sóc, nhiều nhất duy trì đến lúc ông ta ra tù thì kết thúc. Tôi phải sống cuộc sống của mình… Điều này, năm năm trước tôi cũng đã nói với ông rồi.”

“Lý Huyền, nó đã không còn nữa. Đương nhiên anh muốn nói gì thì nói… Dù vậy, lúc đó các anh mới bao lớn chứ, lời trẻ con nói thì tính gì.”

“Tôi chịu trách nhiệm với từng lời nói của mình, liên quan gì đến tuổi tác.” Lý Huyền lắc đầu, huyệt thái dương vẫn còn đau, xoa xoa sống mũi: “Hà cớ gì chứ. Thực ra trong lòng ông đã rõ, tôi không giữ lời hứa, hạ quyết tâm muốn đi, không ai có thể giữ tôi lại. Rốt cuộc là ai thất hứa?”

Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, là đồ ăn Lý Huyền vừa đặt.

“Thời gian thăm bệnh sắp hết rồi, bệnh nhân phải nghỉ ngơi.” Đúng lúc y tá cũng tới kiểm tra phòng bệnh, nhắc nhở.

Lý Huyền ừm một tiếng nói biết rồi, tự ngồi xuống rút đũa ra. Đồ ăn của bệnh viện thanh đạm, chỉ là anh quả thật đói rồi, ăn nửa bát canh trước, lại không hề nhìn Lý Minh Cách, tuỳ ý nói: “Tháng sau Triệu Tích Triết ra tù. Mùng chín hay mùng mười tôi không nhớ rõ. Trước đó nếu cần, tôi có thể về diễn cảnh con hiền cháu thảo một ngày.”

Trong lời nói của anh không hề có ý muốn bàn bạc, Lý Minh Cách đương nhiên cũng nghe ra rồi.

“Được, được.” Ông ta nhăn mày, nói liền hai chữ được nhưng không có ý đồng ý: “Tôi không quan tâm lúc đó các anh nói như nào. Nhưng anh nói với tôi như thế nào? Năm nhất anh đổi chuyên ngành còn nhớ chứ, đã nói anh phải học xong, bây giờ anh đang tính là học xong rồi?”

Lý Huyền bất giác vân vê chặt đôi đũa trong tay, anh dừng một lúc mới ngẩng đầu, nhìn Lý Minh Cách, đến khi đối phương có chút mất tự nhiên thì di chuyển tầm mắt. Trái lại anh cười ra tiếng: “Nói thật, tôi thật sự không ngờ tới, ông lại nhắc tới cái này trước… Có điều cũng không sao, ông là trưởng bối, nếu đã nhắc rồi, vậy thì tôi nói rõ là được… Học kỳ này kết thúc, điểm cũng tích đủ rồi. Đồ án tốt nghiệp trước kia đã chuẩn bị xong, nếu ông không yên tâm thì tôi gửi cho ông. Ông học về ngành này, đương nhiên xem sẽ hiểu. Có thể nói là học kỳ sau không có tiết học nào, cái này còn không phải là học xong rồi sao?”

“Vậy một năm này anh cũng đợi đủ cho tôi, đợi đến năm sau chính thức tốt nghiệp, tôi có thể nói với mẹ anh anh xuất ngoại rồi.” Lý Minh Cách cân nhắc trong chốc lát, miễn cưỡng nhượng bộ.

“Không.” Lý Huyền trực tiếp từ chối: “Năm sau ông lại có cách nói mới, tôi không có sức đâu mà lại chịu dằn vặt lần nữa… Chỉ sợ đến lúc đó ông còn muốn tôi học lên tiến sĩ vật lý, tiến hành nghiên cứu các thứ mới thôi. Ngại quá, thật sự không có hứng thú.”

Giống như bị anh đâm trúng nỗi lòng, sắc mặt Lý Minh Cách càng thêm u ám, rất lâu sau không nói chuyện.

Lý Huyền rất nhanh đã ăn xong, gọi người giúp việc đến lấy đi. Có hơi chút muốn hút thuốc, lật trong túi áo không có hộp thuốc bèn lấy kẹo bạc hà ra: “Thực ra ông có thể trực tiếp nói sự thật cho dì Thư… Bà ấy chưa chắc nghe không hiểu, là ông luôn…”

“Mẹ anh chịu được điều đó sao? Anh là muốn mạng của bà ấy!” Lý Minh Cách mạnh mẽ đứng dậy, phẫn nộ đập bàn.

Nói đến đây, ông ta vẫn cố chấp như cũ, cũng không thay đổi xưng hô. Nhiều năm như vậy, Lý Huyền đã rất hiểu điểm này, nhưng giờ phút này vẫn không tránh được mà cảm thấy có chút nhàm chán: “Đó là việc của các người, trách nhiệm nghĩa vụ của tôi đã hết rồi… Nếu lúc đầu nói chưa đủ rõ ràng thì bây giờ nói cho rõ luôn.”

“Anh quyết tâm đối đầu với tôi rồi?” Lý Minh Cách lại ngồi xuống lần nữa.

Lý Huyền có chút không biết làm sao mà thở dài: “Với tôi, đây thật sự không phải là đối đầu. Nhưng nếu ông cảm thấy là vậy thì cứ vậy đi.”

“Chỉ sợ anh còn chưa đủ tư cách.” Lý Minh Cách cười mỉa mai: “Lần trước tôi đã nói với anh rồi, đừng thật sự tưởng rằng mình có chút thông minh, là một thiên tài, rất đáng tiền. Với tôi mà nói, anh chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.”

Lần trước. Đầu lưỡi Lý Huyền đảo quanh kẹo bạc hà trong miệng một vòng, là lần Thịnh Mẫn thay anh đến nhà họ Lý. Nghĩ đến Thịnh Mẫn, anh không kìm được mím môi, Lý Minh Cách thấy vẻ mặt của anh, còn tưởng rằng anh sợ rồi, vừa đấm vừa xoa nói: “Lý Huyền, anh là một đứa trẻ ngoan, mặc dù anh không gọi tôi một tiếng cha, tôi và mẹ anh cũng sẽ không có đứa con nào khác nữa. Anh có hoài bão, lý tưởng của riêng mình đều rất tốt. Nhưng đừng vội vàng nhất thời, Anh nghe lời, tất cả những gì của chúng tôi trăm năm sau đều là của anh… Vì vậy anh đừng bướng bỉnh, chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống cũng không phải lúc nào cũng có. Nhưng nếu anh luôn cố chấp như vậy… Những năm này chúng tôi đã quá dung túng cho anh, có thể anh thật sự cần có chút rèn luyện.”

Có lẽ ông ta vừa từ một cuộc họp đến, mặc tây trang giày da, đầu tóc cũng tỉ mỉ kỹ lưỡng. Ngoại trừ vài sợi tóc bạc trắng và nếp nhăn trên mặt không che giấu được thì không khác biệt lắm so với lần đầu tiên ông ta tìm thấy Lý Huyền, từ đầu tới cuối luôn cao cao tại thượng và ngạo mạn.

Lý Huyền rồn rột cắn vỡ kẹo bạc hà trong miệng, vị chua cay xộc thẳng vào cổ họng khiến anh cảm thấy sảng khoái. Anh khẽ cười: “Ngại quá, tôi không thích ăn bánh. Người khác cho cũng không cần. Khẩu vị của tôi rất tốt, thành công hay thành nhân, tự tôi quyết định. Cho dù chỉ đào được một mảnh thuỷ tinh, vẫn có thể nuốt xuống như cũ, không cần phiền ông hao tâm tổn trí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play